Nạp Thiếp Ký I

Chương 464: Chân hung lộ mặt



Dương Thu Trì khom người thưa: “Sau khi vi thần tra ra nhị hoàng tử mộ riêng binh mã huấn luyện tại căn cứ bí mật ở khe Hạnh tử ngoại thành, liền phái mật thám hóa trang dò xét, phát hiện nhị hoàng tử từ trong doanh ra, đến phủ của Kỷ Cương. Vi thần hoài nghi Kỷ Cương liên quan đến chuyện này, phái tiểu thiếp Liễu thị của vi thần tiềm nhập Kỷ phủ thám tra, phát hiện ở hậu hoa viên của Kỷ Cương có một cái kho rất lớn, trong kho chất đầy binh khí, cung tên và các loại vũ khí, đủ trang bị cho một hai vạn người.”

Minh Thành Tổ đã biết người thiếp Liễu thị của Dương Thu Trì võ công cao tuyệt. Tin tức mà nàng thám thính được nhất định không sai. Cho nên mặt ông lập tức khó coi phi thường. Ông ta nhung mã cả đời, đối với hành động quân sự nắm rõ như trong lòng bàn tay. Nghe Dương Thu Trì kể, lập tức minh bạch, lẩm bẩm: “Kỷ Cương phủ cách hoàng thành ngoại không xa, hắn ẩn tàng một lượng lớn binh khí tại nhà, một vạn người tại Hạnh tử ao phân tán tiến thành, đến nhà Kỷ Cương trang bị binh khí, lập tức có thể hành động. Cộng thêm 5000 Thiên sách vệ của Cao Hú, 1 vạn cẩm y vệ của Kỷ Cương, tổng cộng gần ba vạn người, nếu hành động nhanh có thể khống chế cả hoàng thành. Hừ hừ!”

Dương Thu Trì lấy lui làm tiến: “Vốn thần ủng hộ thái tử, chi trì hoàng thượng gia phong cho hoàng thái tôn. Nhưng mà, vi thần tra ra chuyện này, lo là hai vị hoàng tử tranh thái tử vị, tạo thành Huyền Vũ môn chi biến, càng lo lắng nhị hoàng tử sẽ uy bức hoàng thượng nhường vị. Đồng thời, nếu như hoàng thượng đã lập hoàng thái tôn, cho dù nhị hoàng tử hiện giờ không động thủ, cũng khó tránh sau này sẽ phát động chiến dịch Tĩnh Nạn mới, đọt giang sơn từ tay hoàng thái tôn. Do đó, vì giang sơn xã tắc của Đại Minh, vi thần chỉ còn nước tán đồng cải lập nhị hoàng tử làm thái tử.”

Minh Thành Tổ một đời kiêu hùng, tuyệt đối không chịu để người khác híêp bách. Hiện giờ biết nhị hoàng tử lấy vũ lực làm hậu thuẫn, toan tính soán đoạt vị trí thái tử, thậm chí bắt mình nhượng vị, với tính cách của ông ta, tuyệt đối không vì thế mà chịu khuất phục.

Do đó, lời Dương Thu Trì nói đã khiến Minh Thành Tổ cuối cùng hạ quyết tâm, nếu như nhị hoàng tử và Kỷ Cương thật muốn mưu phản bức vị, thì tất phải kiên quyết trấn áp. Nhưng mà, những thứ này chỉ mới là lời một phía của Dương Thu Trì, do đó Minh Thành Tổ vẫn chưa ra quyết định.

Dương Thu Trì nhìn thấy điểm này, khom người thưa: “Vạn tuế, thần có một kế, có thể khiến âm mưu của nhị hoàng tử và Kỷ Cương lộ nguyên hình, hoàng thượng từ đó cũng có thể biết lờ của vi thần không giả.”

“Kế mưu gì?”

Dương Thu Trì bắt đầu trình bày thật kỹ, Minh Thành Tổ nhíu mày trầm tư một hồi, cuối cùng quyết định, trầm giọng nói: “Được, trẫm lát nữa sẽ phái lão Lí đầu và các ngươi đi điều tra sợ bộ chuyện này. Nếu như là thật, thì y kế của ngươi thi hành. Nếu như tra ra bọn chúng thật muốn mưu phản, trẫm gia quan tấn tước cho ngươi. Nếu không, trẫm sẽ trị ngươi tội khi quân!”

“Vi thần minh bạch!” Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, nếu như chuyện này đã nói hết rồi, thì chuyện tú nữ cũng nên nói luôn. Bèn thưa: “Hoàng thượng, Kỷ Cương còn có một chuyện, vi thần đã sớm biết nhưng không dám bẩm báo.”

“Ngươi nói đi!” Kỷ Cương đồng lõa với nhị hoàng tử Chu Cao Hú mưu phản một khi là sự thật, đương nhiên sẽ tra rõ mọi tội của hắn.

“Lần này tuyển tú nữ, tú nữ do các nơi tuyển đều đưa đến chỗ hắn để hắn ra quyết định cuối cùng. Kỷ Cương lấy quyền mưu lợi riêng, tự tiện chọn mỹ nữ đẹp nhất cộng cả thảy bay người tự lưu dụng.”

“Cái gì?” Minh Thành Tổ tức giận tột cùng, vỗ mạnh một chưởng lên tay vịn.

Nếu như Kỷ Cương mưu phản chỉ là sự tranh đấu về mặt chính quyền, chỉ cần đối xử cẩn thận, đả kích nghiêm lệ mà thôi. Nhưng Kỷ Cương dám đem nữ nhân của Minh Thành Tổ giữ lại tự dùng, nói cho khó nghe một chút thì cắm sừng lên đầu MInh Thành Tổ. Đối với sự tình này, chỉ cần là nam nhân, thì đó là cái thù không đội trời chung. Huống chi, ông ta là hoàng thượng, quân lâm thiên hạ, nắm quyền sinh sát định đoạt số phận của người khác trong tay.

Dương Thu Trì thưa: “Đây là do người thiếp Liễu thị của vi thần tiềm nhập vào Kỷ phủ điều tra, vô ý phát hiện. Trong đó có hai vị chính là tú nữ mới vừa do Ứng Thiên phủ của vi thần tuyển ra, quốc sắc thiên hương, xin đẹp não nùng. Tư sắc chẳng kém gì hai vị mỹ thiếp của vi thần. Không ngờ lại bị Kỷ Cương giữ riêng lại.”

Minh Thành Tổ nghe Dương Thu Trì nói hai nữ tử đó có sắc đẹp tương đương Hồng Lăng và Liễu Nhược Băng, nữ tử đẹp như vậy mà bị Kỷ Cương ăn chặn, khiến ông ta giận xanh cả mặt. Nhưng mà, ông ta không phải là người lỗ mãng, quyết định tiến hành điều tra sơ bộ trước rồi quyết định sau.

Minh Thành Tổ trước hết phái Lý công công theo người của Dương Thu Trì lén đến khe Hạnh Tử điều tra doanh trại bí mật của nhị hoàng tử, sau đó lấy danh sách tú nữ của Ứng Thiên phủ, trở về hoàng cung tìm nữ quan phụ trách quản lý tú nữ tuyển cung lần này kiểm tra lại, quả nhiên, không có tên của hai vị tuyệt sắc mỹ nữ do Ứng Thiên phủ tuyển ra. Sau khi kết quả được báo cáo lên Minh Thành Tổ, ông ta bấy giờ mới xác định lời Dương Thu Trì không giả, quyết định án theo mưu kế của hắn mà tiến hành.

Trưa ngày hôm đó, Minh Thành Tổ mang theo Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi, được sự vây quanh của đại nội thị vệ, thái giám và cung nữ đột nhiên giá lâm phủ của Kỷ Cương.

Kỷ Cương thấy hoàng thượng mang theo Dương Thu Trì đột nhiên giá lâm, không khỏi đại kinh thất sắc, thầm kêu không xong, vội vã cùng cháu là Kỷ Phiếu ra cửa lớn nghênh đón, rước hoàng thượng vào phòng khách.

Minh Thành Tổ lạnh lùng nói: “Kỷ ái khanh, nghe nói ngươi mới thu bảy mỹ cơ, ai ai cũng xinh đẹp như hoa, có thể cho trẫm kiến thức một chút được không a?”

Kỷ Cương tức thời mồ hôi lạnh chảy như suối. Minh Thành Tổ nói thẳng về bảy người đó, rõ ràng là đã nắm rõ chuyện của y như trong lòng bàn tay. Tuy Kỷ Cương không biết tin tức từ đâu mà lộ ra, nhưng, nếu như Minh Thành Tổ đã nắm biết sự kiện này, có muốn ẩn giấu cũng ẩn giấu không được.

Kỷ Cương phản ứng thần tốc, lập tức nghĩ ra đối sách, quỳ xuống dập đầu thưa: “Vi thần tuân chỉ, bảy nữ tử này là vi thần…, vi thần từ đám tú nữ đào thải ra để tuyển vài vị làm thị nữ cho phủ, chưa được hoàng thượng cho phép, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”

Căn cứ nguyên tắc tuyển tú nữ, Kỷ Cương phải từ các tú nữ từ các nơi tuyển đưa đến mà theo tỷ lệ quy định đào thải một số, sau đó đem những tú nữ tuyển trúng tống tiến vào hoàng cung. Do đó, Kỷ Cương đem việc y lưu những nữ tử đẹp nhất lại để bản thân dùng nói thành tuyển từ đám tú nữ bị đào thải lưu lại để dùng, nói như vậy thì có thể qua được, vì dù gì các cô gái đó không được tuyển, đương nhiên không thể xem là cướp nữ nhân trên tay hoàng thượng rồi.

Minh Thành Tổ lạnh lùng cười: “Vậy sao? Tú nữ tuyển không trúng? Vậy được a, cho gọi chúng ra đây cho trẫm xem coi.”

Kỷ Cương đáp ứng, đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Phiếu, lệnh cho Kỷ Phiếu đi dẫn người tới.

Chẳng mấy chốc, bảy nữ tử được đưa đến, tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn chưa thể tính là tuyệt mỹ, nói gì tới quốc sắc thiên hương. Dương Thu Trì nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng khẽ lắc đầu, Dương Thu Trì lập tức minh bạch là Kỷ Cương lại sử dụng chiêu thay mận đổi đào.

Dương Thu Trì lập tức nhìn Minh Thành Tổ, khe khẽ lắc đầu.

Minh Thành Tổ hừ một tiếng thật lớn: “Kỷ ái khanh, ngươi chơi cái trò gì vậy, bảy nữ tử này thật sự là tú nữ sao?”

“Đích xác là tú nữ bị đánh rớt, hoàng thượng có thể tra xét hồ sợ tuyển chọn của họ.”

Dương Thu Trì thất mặt Kỷ Cương không biến tâm không có gì là rúng động, tức thời hiểu là Kỷ Cương đã đề phòng đến chuyện này. Y không những giữ lại bảy tuyệt sắc mỹ nữ, mà còn tuyển một số tú nữ không trúng tuyển ấy lưu lại để che mắt mọi người. Quả thật là giảo hoạt!

Minh Thành Tổ liếc nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì bước lên bẩm báo: “Vạn tuế, Ứng Thiên phủ của vi thần trong lần tuyển tú nữ lần này có hai tuyệt sắc mỹ nữ đưa tới chỗ Kỷ chỉ huy sứ để hậu tuyển, nhưng khi vi thần tra xét hồ sợ tú nữ tuyển đưa vào cung, không có hai người này, số tú nữ bị đánh rớt đưa trở về quê cũng không có hai người này. Thỉnh Kỷ chỉ huy sứ làm rõ chuyện này, nếu không, vi thần không biết ăn nói làm sao với người nhà của họ.”

Kỷ Cương tức giận nói: “Dương đại nhân, ngươi tra ta? Ngươi có biết là hoàng thượng nghiêm cấm ta và ngươi người nhà đấu nhau không? Cái này rõ ràng là ngươi kháng chỉ không tuân!”

Dương Thu Trì điềm đạm nói: “Đây là chức trách của Ứng Thiên phủ của bổn quan, khuê nữ của người ta giao cho ta. Ta không thể nào để mất tích được? Bổn quan đưa người đến chỗ này của ngươi, ngươi nếu như không tống tiễn vào cung, cũng không trả cho bổn quan để đưa về cho người nhà, thì phải có giải thích gì đó chứ. Cái này chẳng thể kể là điều tra ngươi được!”

Minh Thành Tổ gật gật đầu: “Cái này không tính. Kỷ ái khanh, hai người này rốt cuộc là được đưa đi đâu rồi?”

Kỷ Cương bị bắt giò, không chịu nhận cũng không được. Khi Đổng Phủ Thừa của Ứng Thiên phủ đưa người đến đều có chuyển giao và tiếp nhận, danh sách đâu ra đó rõ ràng. Người được đưa đến cung cũng có danh sách rõ ràng, cho nên hai người này biến mất, có muốn chối cũng chối cũng không được.

Mắt Kỷ Cương xoay tròn, vội bẩm báo với Minh Thành Tổ: “Vi thần còn lưu lại một bộ phận tú nữ không trúng tuyển, có thể có hai người này trong số đó.”

Minh Thành Tổ hừ một tiếng lớn, lạnh lùng nói: “Kỷ ái khanh. Trẫm muốn ngươi đưa hết những tú nữ lưu lại ra đây, không được xót một người nào. Trẫm muốn xem qua từng người một!”

Kỷ Cương đáp ứng, vừa định đi ra cho gọi, Dương Thu Trì ở sau lưng đã bổ sung thêm một câu: “Kỷ đại nhân, ngài lưu lại bao nhiêu tú nữ, các nơi tuyển đưa đến bao nhiêu, danh sách trúng tuyển nhập cung thế nào và đưa về thế nào chỉ cần tra là biết, ngài đừng để xót nha!”

Kỷ Cương cứng người, từ từ xoay lại, cười ha ha nói với Dương Thu Trì: “Đa tạ Dương đại nhân nhắc nhở! Bổn quan nhớ rồi!” Tiếp theo đó, y chuyển thân đi ra cửa.

Chẳng mấy chốc, Kỷ Cương dẫn đầu hơn ba mươi nữ tử tiến vào phòng khách, đứng thành mấy hàng. Minh Thành Tổ đức dậy từ từ duyệt qua, ngắm kỹ từng người một, đột nhiên hai mắt sáng rực lên, nhìn thấy hai mỹ nữ tuyệt sắc, quả nhiên quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, so với Liễu Nhược Băng và Hồng Lăng chẳng kém gì. Ông ta vô cùng mừng rỡ, bước lại một tay nắm một nàng kéo ra khỏi hàng, vui vẻ ngắm phải ngó trái không ngừng, nhỏ giọng hỏi han. Hai nữ tử đó biết người trước mắt là hoàng thượng thật sự. Có thể được hoàng thượng sủng ái là điều họ mong chờ nhất, liền e thẹn hồi đáp những câu hỏi của hàng thượng.

Minh Thành Tổ nói chuyện với hai mỹ nữ một hồi, quay lại hỏi Kỷ Cương: “Kỷ ái khanh, đây là tú nữ bị tuyển rớt mà ngươi nói đây sao?”

Kỷ Cương khủng hoảng vô cùng, quỳ xuống dập đầu: “Vi thần mắt kém, không biết hai nữ này có thể được hoàng thượng yêu thích như vậy, tội vi thần đáng vạn chết.”

Minh Thành Tổ lại hừ mạnh thêm tiếng nữa: “Không ngờ nhân vì dung mạo bình thường không được tuyển, Kỷ ái khanh lại lưu lại tự dùng, hừ! Quả nhiên là mắt kém dễ sợ!”

Kỷ Cương dập đầu lia lịa: “Vi thần tội đáng vạn chết! Thỉnh hoàng thượng tứ tội.”

Minh Thành Tổ không hề lý đến y, tiếp tục quan sát đám mỹ nữ đứng các hàng sau, nhanh chóng phát hiện ra hai mỹ nữ nữa, cũng tuyển ra ngoài, bấy giờ mới cười lạnh nói với Kỷ Cương: “Kỷ ái khanh, trẫm muốn đưa bảy nữ tử này về cung, ý tứ của ngươi thế nào?”

Kỷ Cương nghe Minh Thành Tổ đang cố gắng nén lửa giận hỏi, không khỏi khiếp sợ hơn, dập đầu xuống đất binh binh.

Minh Thành Tổ mặt mày xám xịt vì giận, vừa định chuyển người bỏ đi, đột nhiên phát hiện Dương Thu Trì đang nhìn bảy nữ tử đó chằm chằm, càng tức điên hơn, hỏi: “Dương ái khanh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Lòng ông ta nghĩ, nữ nhân của ngươi ngươi không chịu cho trẫm, nữ nhân của trẫm thì ngươi mới vừa thấy là đã có lòng rồi, có đạo thần tử nào như vậy không, thiệt là tức chết mà!

Dương Thu Trì bấy giờ mới tỉnh thần, thưa: “Vạn tuế, vi thần đang nhìn thắt lưng bằng lụa họ đang buộc, không biết có thể cho phép vi thần xem kỹ hơn.”

Minh Thành Tổ bấy giờ mới rõ là Dương Thu Trì không có ý với nữ nhân của ông ta, mà là phát hiện thắt lưng lụa của họ có gì đó cổ quái, bèn ừ ưng thuân.

Dương Thu Trì nhờ Tống Vân Nhi đến cởi mượn một dây thắt lưng đem tới, cầm trong tay nhìn kỹ đi lại một hồi, hỏi: “Kỷ đại nhân, cái thắt lưng này từ đâu mà có?”

Minh Thành Tổ cũng bước tới săm soi, bảo: “Đây là cống phẩm do Triều Tiên tiến cống, có có hoàng cung mới có, lần trước Kỷ ái khanh lập đại công, trẫm thưởng cho một ít.”

Dương Thu Trì trầm ngâm một lúc, hỏi: “Hoàng thượng, chiếc thắt lăng này có thể ban cho vi thần?”

“Được chứ, nếu Dương ái khanh thích, ngày mai trẫm sẽ ban cho ngươi mấy cuộn là được chứ gì.”

“Đa tạ hoàng thượng!”

Rời khỏi Kỷ phủ, Minh Thành Tổ định lên kiệu lộng vàng mang bảy mỹ cơ về hoàng cung, Dương Thu Trì khom người thưa: “Hoàng thượng, vì hoàng thượng long thể an khang, vi thần có một chuyện cần bẩm báo.”

Minh Thành Tổ nhìn thấy bảy mỹ cơ, sớm đã ngứa lòng xót ruột, nghe Dương Thu Trì còn rầy ra, đã có chút nhịn không được nữa: “Chuyện gì? Nói nhanh đi.”

“Hoàng thượng, đêm nay vẫn chưa thể cho bảy nữ nhân này thị tẩm.”

“Vì sao?” Minh Thành Tổ nhíu tít hai hàng chân mày.

Dương Thu Trì khom người thưa: “Nếu như vi thần đoán không sai, thì bảy nữ nhân này xem ra đã nhiễm bệnh hoa liễu rồi!”

“A!” Minh Thành Tổ cả kinh, sầm mặt hỏi: “Ái khánh nói thế là cớ làm sao?”

Dương Thu Trì lấy chiếc thắt lưng vừa rồi ra, thưa: “Vi thần phát hiện, những sợi tơ lụa trên cái thắt lưng này tương đồng với sợi dây lụa quấn trên cán chủy thủ đâm trên thi thể ái thiếp của Tiết đô đốc! Trong khi đó ở kinh thành ngoài hoàng cung và phủ của Kỷ Cương, không đâu có loại tơ lụa này.

Mặt Minh Thành Tổ càng khó coi hơn: “Ngươi hoài nghi hung thủ là người trong Kỷ phủ?”

“Vi thần hoài nghi hung thủ là đứa cháu Kỷ Phiếu của Kỷ Cương!”

Minh Thành Tổ à lên một tiếng: “Chỉ bằng chiếc thắt lưng lụa này?”

“Không những thế, vi thần khi khám tra hiện trường ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết, phát hiện hiện trường có lưu lại dấu vết tinh dịch, trong tinh dịch có vết tích bệnh hoa liễu, hoài nghi hung thủ có loại bệnh này. Mấy mỹ cơ này đã bị chú cháu Kỷ Cương lưu lại khá lâu, chỉ sợ đã bị hai người làm ô uế. Nếu như Kỷ Phiếu quả là hung thủ, thì Kỷ Phiếu nhất định mắc bệnh hoa liễu, từ đó truyền cho các vị mỹ cơ này.”

Minh Thành Tổ nhíu mày, lòng còn hy vọng vào chút may mắn: ‘Cũng có thể là hắn đã trị lành bệnh rồi.”

“Có khả năng, nhưng cũng có khả năng là không trị dứt. Vì long thể của hoàng thượng, vi thần đề nghị trước hết thỉnh thái y chuẩn đoán xác định xem có phải không.”

“Nếu như nhiễm phải rồi, thì thế nào?”

“Bảy nữ tử này khi được dự tuyển vào tú nữ, đều đã kinh quanh sự kiểm nghiệm của ổn bà và lang trung, đều là xử nữ, cũng không có tật bệnh gì, đừng nói chi là bệnh hoa liễu. Bảy nàng này nếu như đã nhiễm, thì chỉ có một khả năng, là nhiễm ở trong Kỷ phủ. Do đó, chứng minh hai chú cháu Kỷ Phiếu mắc bệnh hoa liễu, từ đó ấn chứng Kỷ Phiếu chính là hung thủ giết hại ái thiếp của Tiết đô đốc. Bỡi vì, còn có hai chứng cứ khác có thể minh chứng điều này.”

“Bằng chứng gì?”

“Một là vi thần ở trên mũi chủy thủ phát hiện dấu tay của các bộ khoái tham gia khám nghiệm hiện trượng, nhưng không phát hiện dấu tay của hung thủ, và vi thần lúc đó hoài nghi hung thủ đeo bao tay. Lần trước ở pháp trường, Kỷ Phiếu đã từng đeo một cái bao tay có thể đề phong đao kiếm chém phải mà giao thủ với tiểu thiếp Tống thị của vi thần. Khi liên hệ với phát hiện ngày hôm nay, vi thần tin chắc rằng Kỷ Phiếu đã mang bao tay giết chết ái thiếp của Tiết đô đốc, cho nên không lưu lại dấu tay.”

Minh Thành Tổ gật gật đầu, vốn định hỏi làm sao phát hiện dấu tay trên dao găm là của bọn bộ khoái, nhưng hiện giờ ông ta tin vào năng lực phá án của Dương Thu Trì, khi hỏi nhất định lại nghe một tràng giải thích như trong mấy mù, đơn giả là không hỏi hay hơn.

Dương Thu Trì nói tiếp: “Còn điều thứ hai là… là vi thần cần phải nghiệm chứng một chút, xem coi mẫu tinh dịch lưu lại ở hiện trường có phải là của Kỷ Phiếu hay không.” Dương Thu Trì nghĩ, kỳ thật nói cho chính xác thì là kiểm nghiệm nhóm máu trong vết tinh lưu lại hiện trường và nhóm máu của Kỷ Phiếu, so sánh đối chiếu xem có giống nhau không. Nhưng mà đối với vấn đề nhóm máu thuộc kiến thức thời hiện đại, hắn không tiện nói ra.

Minh Thành Tổ cũng lười không muốn hỏi Dương Thu Trì kiểm nghiệm thế nào, vì dù gì cũng tin hắn có biện pháp, bèn nhíu mày nói: “Như vậy là nói Kỷ Phiếu chính là hung thủ?”

“Nếu như thái y kiểm nghiệm phát hiện bảy mỹ cơ này thân đều nhiễm bệnh hoa liễu, còn vi thần lại kiểm chứng vết tinh ở hiện trường đó là của Kỷ Phiếu, thì coi như xác định hung thủ chính xác là hắn rồi.”

“Được, ngươi theo trẫm vào cung, lập tức gọi thái y kiểm nghiệm cho chúng! Ngươi cũng lập tức tiến hành nghiệm chứng.”

Dương Thu Trì vội hỏi Tống Vân Nhi về lưỡi liễu diệp phi tiêu mà Liễu Nhược Băng dùng để bắn Kỷ Phiếu có còn được giữ lại hay không. Tống Vân Nhi nói Liễu Nhượng Băng nhờ nàng quẳng đi không cần nữa, và nàng đã quẳng vào đống rác rồi.

Dương Thu Trì thưa với Minh Thành Tổ là phải về nhà một chuyến, Minh Thành Tổ cho hắn về làm xong mau vào cung ngay, sau đó khởi kiệu trở về cung trước.

Dương Thu Trì vội vã mang hộ vệ trở về phủ tìm, rất may là không quá mấy ngày, rác còn chưa đốt, cho nên nhanh chóng tìm được phi đao. Dương Thu Trì lấy mẫu máu trên phi đao, kinh qua kiểm nghiệm quả là thuộc nhóm máu A, tương đồng với nhóm máu của vệt tinh trên hiện trường. Như vậy, kết quả nghiệm chứng tiến thêm một bước chứng minh Kỷ Phiếu là hung thủ, bây giờ chỉ còn chờ kết quả kiểm nghiệm của bảy mỹ cơ mà thôi.

Dương Thu Trì vội mang tùy tùng tiến vào hoàng cung. Thái y đã tiến hành kiểm nghiệm xong, quả nhiên, trong bảy mỹ cơ có năm người bị nhiễm bệnh hoa liễu, chỉ có hai nữ tử đẹp nhất do Ứng Thiên phủ của Dương Thu Trì đưa tới là chưa.

Hiển nhiên, Kỷ Cương đã cho năm nàng cho Kỷ Phiếu, giữ lại hai nàng đẹp nhất để tự dùng, nên hai nàng còn lại mới may mắn thoát nạn. Cho dù như thế, điều này cũng khiến Minh Thành Tổ tức thất khiếu bốc khói, muốn lập tức phái người đi bắt Kỷ Phiếu xử tử ngay. Dương Thu Trì ngăn lại, bẩm báo là để đề phòng đã thảo kinh xà, hãy để cho hắn sống thêm mấy ngày.

Minh Thành Tổ ra lệnh cho thái y trị bệnh cho cả bảy nàng, sau đó truyền ngũ quân đô đốc Tiết Lộc tiến vào cung nghị sự.

Sau khi thương nghị xong đối sách ứng phó, Dương Thu Trì cũng đem án ái thiếp của Tiết đô đốc bị gian sát đã phá được nói qua một hồi, Tiết Lộc nghe gian sát ái thiếp của mình không ngờ là người cháu Kỷ Phiếu của Kỷ Cương, càng tức giận hơn, suýt chút nữa muốn cầm đao tới phủ Kỷ Cương tìm Kỷ Phiếu chém chết.

Nhưng mà có một điểm Dương Thu Trì còn chưa làm rõ, là hung thủ chém hai nha hoàn dường như không phải là Kỷ Phiếu, và vẫn còn chưa xác định được là ai, hung khí bị mẻ lưu lại dấu vết trên vết thương đó cũng chưa biết được là của ai, chỉ còn có thể bắt được Kỷ Phiếu xong thẩm vấn mới rõ ràng mọi sự được.

Sáng ngày hôm sau trong buổi tảo triều, Minh Thành Tổ cho người đến báo cho thái tử Chu Cao Sí, hoàng tôn Chu Chiếm Cơ, nhị hoàng tử Chu Cao Hú và tam hoàng tử Chu Cao Toại bị đánh thành ngớ ngẩn đều phải tham gia dự triều, vì ông ta muốn công bố quyết định chính thức về chuyện lập trữ quân.

Trên triều đình, Minh Thành Tổ công khai tuyên bố, phong con trai Chu Chiêm Cơ của thái tử Chu Cao Sí là hoàng thái tôn, làm vị trữ quân thứ hai.

Tin tức này lập tức chấn động triều dã, bên văn thần thì tự nhiên mừng quá đổi, hân hoan cổ vũ, bên võ tướng đối với việc cải lập nhị hoàng tử làm thái tử không được tuy có hơi thất vọng, nhưng cũng không có lời gì, vì dù sao đây cũng phù hợp với sự truyền vị chánh thống của quân vương.

Đương nhiên, nhị hoàng tử Chu Cao Hú và Kỷ Cương cùng bè đảng chẳng vui tí nào.

Sau khi tán triều, Chu Cao Hú mặt mày sậm xịt đá mắt ra hiệu cho Kỷ Cương. Hai người trước sau rời khỏi hoàng cung, trực tiếp đến thẳng phủ của Kỷ Cương.

Kỷ Cương đón nhị hoàng tử Chu Cao Hú vào phòng khách ngồi, lệnh cho đóng chặt cửa, bấy giờ mới hỏi: “Vương gia, chuyện này nên làm thế nào?”

Chu Cao Hú vỗ mạnh tay lên bàn: “Phụ hoàng hôm nay lập hoàng thái tôn, coi như cắt đứt mọi hi vọng tức vị của bổn vương. Chuyện đến nước này, chỉ còn bất đắc dĩ phải động thủ mà thôi!”

Kỷ Cương gật gật đầu: “Ti chức phát hiện cẩm y vệ của Dương Thu Trì hôm nay hoạt động vô cùng tới tấp, đặt tai mắt khắp phủ của vương gia và của ti chức. Ti chức lo rằng tên họ Dương kia sớm muộn cũng phát giác kế hoạch của chúng ta. Hôm nay lại lập hoàng thái tôn, xem ra chúng ta chỉ còn có cách động thủ.”

“Ừ, rất may là chúng ta đã chuẩn bị sắp xong hết rồi, vậy định là tảo triều ngày mai động thủ, lúc đó bá quan tập hợp, vừa khéo bắt cả rọ cùng lúc luôn!”

Kỷ Cương khom người: “Vâng! Ti chức nghe theo sự điều khiển của Vương gia.”

“Ngươi lập tức ra lệnh cho cẩm y vệ của ngươi chuẩn bị sẳn sàng, giờ dần ngày mai tập trung ở Bắc trấn phủ ti, giờ mão đến thì một bộ phận không chế Ngũ quân đô đốc phủ, một bộ phận lập tức chiếm ngọ môn, từ ngọ môn đánh vào hoàng cung, khống chế phía nam ngoại đình!”

“Ti chức tuân lệnh!”

“Về phần Thiên Sách vệ của bổn vương, giờ mão ngày mai công tiến vào hoàng cung, khống chế hậu cung nội định, một bộ phận khác công chiếm thái tử phủ, diệt Chu Cao Sí và đứa con trai Chu Chiếm Cơ mới làm hoàng thái tôn có một ngày của hắn, chiếm lĩnh thái tử phủ. Hiện giờ bổn vương đến hẻm Hạnh Tử điều động một vạn binh mã phân tán tiến vào kinh thành, từ hậu viện tiến vào phủ của ngươi, trang bị khải giáp binh khí. Giờ Mão ngày mai, do bổn vương tự thân đái lĩnh, xông vào hoàng cung, bao vây Cẩn Thân điện đang diễn ra tảo triều, bức phụ hoàng nhượng vị!”

“Quá tốt rồi! Sáng ngày mai, thiên hạ này đã là của hoàng thượng người rồi!” Kỷ Cương hiện giờ đã đổi giọng xưng Chu Cao Hú là hoàng thượng, khiến y vui mừng cười ha hả.

Kỷ Cương ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Hoàng thượng, vậy hai mỹ thiếp của Dương Thu Trì…”

Chu Cao Hú chẳng có mấy hứng thú đối với nữ nhân, xua tay: “Chuyện thành đều cấp cho ngươi, tên họ Dương và số người nhà khác, vô luận là nam nữ lão ấu, toàn bộ lăng trì xử tử!”

“Thần tuân chỉ!”

Giờ Mão khuya ngày hôm sau, nhị hoàng tử Chu Cao Hú mang thân binh vệ đội đến cửa sau phủ của Kỷ Cương. Tiếp theo đó, cửa sau mở rộng, từng đội binh sĩ mang đoản đao mặc giáp nhẹ từ cửa đó tiến ra, bày đội chỉnh tề, tổng cộng có một vạn người.

Chu Cao Hú phất tay, mang một vạn nhân mã này tiến thẳng vào hoàng thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.