Hắn biết Ân Đức rất có khả năng sẽ động thủ vào đêm hôm qua, vì đó là sự lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên hắn muốn ôm cây đợi thỏ, chờ Ân Đức đến phóng hỏa thì bắt giữ hắn. Nhưng mà, nếu bố trí mai phục, thì bằng vào một “thư sinh yếu đuối” như hắn và một Tống đại tiểu thư ngang ngược hồ đồ thì làm sao có thể chiếu cố hết cả khu nhà lớn của Ân gia? Làm sao biết được chừng nào Ân Đức sẽ tới? Hay để ai tới thay? Khi nào phóng hỏa? Hơn nữa, hắn chọn phóng hỏa hay phóng độc còn chưa đoán ra được thì làm sao mai phục?
Do những điều này đều không nắm chắc được, lỡ khi thất thủ, nếu như quả là bị phóng hỏa, Tống Vân Nhi cõng Bạch Tố Mai yếu đuối chạy khỏi biển lửa là quá khó rồi, còn mình làm sĩ tốt mai phục ở đó, lỡ mà rơi vào biển lửa thì bằng thân thủ của bản thân như thế này chỉ có thể làm món thịt đút lò, làm không khóe không chừng mất cả chì lẫn chài. Còn nếu như là đầu đọc, không có chỗ nào đề phòng được, chỉ có chờ lãnh thây mà thôi.
Những thứ bất lợi này chỉ thoáng qua đầu óc của Dương Thu Trì. Hắn đã biết, tuyệt không thể nào mạo hiểm. Nếu như không có biện pháp đối kháng, thì chỉ có thể tiến hành “di chuyển chiến lược, bảo toàn lực lượng cách mạng.” Do đó, tối hôm qua Dương Thu Trì kề tai Tống Vân Nhi nói nhỏ một hồi, thực là bảo Tống Vân Nhi chờ trời tối người thưa, đem Bạch Tố Mai di chuyển ra khỏi đại viện của Ân gia. Khi đó, cho dù Ân Đức có động thủ, cũng cần phải nằm chổ nào đó mà nhìn, chờ Dương Thu Trì đi lấy trang bị khám nghiệm ở trên tạp xa về, rồi tra ra rốt cuộc Ân Đức có phải là hung thủ hay không, thì lúc đó mới tính tiếp bước nữa.
Tối hôm qua khi lửa lớn bốc lên, Dương Thu Trì có chút khẩn trương. Hắn không biết tiểu nha đầu Tống Vân Nhi đó có chiếu theo sự an bày của hắn mà thực thi hay không, có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn hay không. Cho đến khi hắn rời khỏi hỏa trường, tìm được ký hiệu của Tống Vân Nhi lưu lại ở phóng đối diện, đó là một chữ “Vân” to bằng nắm tay, cũng chính là ám hiệu ước định trước, tỏ rõ đã thuận lợi rời khỏi nhà họ Ân, thì hắn mới yên tâm.
Tống Vân Nhi mang theo gói đồ đó, bên trong có đựng trang bị dạ hành, đó là thứ do nàng tự làm riêng dùng để chơi đùa quậy phá. Nàng là một người tập võ, không có trang bị đó coi như không biết mùi vị võ công, nhưng không ngờ đến bây giờ lại có chỗ hữu dụng đến như vậy.
Tối hôm qua sau khi chờ toàn bộ bọn Ân Đức rời khỏi phòng, Tống Vân Nhi quan sát động tĩnh chung quanh, chờ đêm khuya canh vắng, liền cột Bạch Tố Mai đã ngủ mê mệt lên trên lưng, rồi dùng móc câu dạ hành móc chặt vào cửa sổ, cõng Bạch Tố Mai hạ xuống lâu các, tránh bọn gia đinh canh phòng, dùng móc câu vượt ra ngoài tường, rồi án chiếu theo sự an bài của Dương Thu Trì, đưa Bạch Tố Mai tới căn nhà cũ ở phía tây thành của Dương ngỗ tác.
Dương Thu Trì rời khỏi hiện trường vụ cháy, nhanh chóng đi đến nhà cũ của Dương ngỗ tác. Bạch Tố Mai đã tỉnh lại, Dương Thu Trì hỏi nàng biết hay không biết hung thủ chân chính. Nàng không thèm trả lời. Đưa bút giấy cho nàng viết, nàng cũng không thèm chú ý, chỉ gục đầu ho và khóc rưng rức. Không còn cách nào khác, Dương Thu Trì chỉ còn biết dặn dò Tống Vân Nhi bảo hộ tốt cho Bạch Tố Mai, sau đó rời khỏi nhà củ của mình.
Dương Thu Trì nhất mực chẳng hiểu được vì sao Bạch Tố Mai không chịu viết tên hung thủ ra? Ân Đức tuy là chồng của nàng, nhưng dù gì cũng giết muội muội của nàng, rồi gần như hại chết nàng, chẳng lẽ nàng không muốn báo thù cho muội muội sao? Nhất định là không.
Như vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ hung thủ căn bản không phải là Ân Đức? Nhưng nànng sợ hung thủ báo phục? Hay hung thủ nắm trong tay điểm yếu nào đó của nàng? Hoặc là nàng có mối e dè nào khác? Cụng có thể, nàng căn bản không nhìn thấy hung thủ?
Dương Thu Trì một mặt ngồm ngoàm nhai bánh bao, một mặt suy gẫm.
Thứ bánh bao này là do Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết sáng nay mới làm. Dương mẫu thấy con trai thích ăn, trong lòng vô cùng cao hứng, bao: “Ăn từ từ nó con, không mắc nghẹ bây giờ… đúng rồi, lúc con còn chưa thức dậy, có một quan gia đến nhà ta nói chuyện rất khách khí, báo rằng chừng nào con dậy thì đến cái chỗ gì…. chỗ gì ta…..” Dương mẫu nhíu mày vỗ trán nhớ lại.
“Trụ sở của Mã Độ Mã đại nhân”, Phùng Tiểu Tuyết tiếp lời.”Đúng đúng đúng… là kêu con đến trụ sở của Mã đại nhân, nói Mã đại nhân đang đợi con đấy. Coi đầu óc ta đó!” Dương mẫu cười nói.
Dương Thu Trì gật gật đầu không nói gì. Tên Mã Độ này mới sáng đã gọi mình đi, nhất định là vì án của Tạ quả phụ. Án này nên tiếp tục điều tra như thế nào, giờ phút này Dương Thu Trì không hề có chủ ý nào. Hắn vô ý cầm chiếc mũ rơm lên nhìn, người đội cái mũ này là ai? Y ở nơi nào?
Dương Thu Trì vừa ăn sáng, vừa quan sát cẩn thận chiếc nón này. Đó là một chiếc mũ rơm rất bình thường, là thứ lão bá tánh thường hay dùng, chỉ có điều kích thước rất lớn.
Nhìn nhìn một hồi, đột nhiên Dương Thu Trì giật nẫy mình, bỏ cái bánh bao xuống, dùng hai tay cầm cái mũ rơm ra ngoài cửa, quan sát kỹ càng dưới ánh mặt trời.
Thì ra, Dương Thu Trì phát hiện trong khe hở của cái nón rơm đó có một sợi tóc ngắn ngủi.
Sợi tóc nhỏ này đại khái chỉ dài vài milimet, không nhìn kỹ không dễ gì phát hiện, hèn gì tối hôm qua hắn không hề phát hiện ra.
Sợi tóc ngắn trong chiếc nón rơm này rất có thể là từ trên đầu người đội rơi ra. Trai gái ở Minh triều đều để tóc dài, sợi tóc này chỉ là một sợi ngắn, dài tối đa hơn một milimet, cộng thêm chân tóc giỏi lắm là hai milimet. Quan sát kỹ hơn, sợi tóc này không có đầu nhọn, thân tóc dường như bị một thứ gì đó sắc bén cắt đứt, chỗ đứt rất chỉnh tề, rõ ràng là do một thứ dao cạo gì đó cắt. Như vậy thì có thể nói, sợi tóc này là từ một người mới cạo đầu xong để dài ra. Cạo đầu? Người nào ở Minh triều đi cạo đầu? Chẳng lẽ là…
Mắt Dương Thu Trì chợt sáng rực, hi vọng phá án lóe lên trước mắt hắn. Hắn đặt nón rơm cẩn thận lên trên bàn ở trong phòng, dặn hai người Dương mẫu không được động đến, rồi vội vã đi ra ngoài.
Dương mẫu gọi: “Con ăn sáng xong rồi hẳn đi.”
“Không ăn nữa, con có chuyện rồi. Mọi người ăn đi.”
Dương Thu Trì đến Thiêm áp phòng tìm Tống tri huyện xin ngừơi, phát hiện Tống tri huyện không đến. Bọn nha dịch đều thưa lại, rằng tối hôm qua Ân gia phát hỏa, đã thiêu sống thiên kim tiểu thư của Tống tri huyện và thiếu phu nhân của Ân gia, không tìm thấy xương cốt đâu cả, các bà lớn bà nhỏ trong nội nha đã khóc loạn lên hết rồi.
Dương Thu Trì nghe chuyện này, quyết định đến nội nha xem trước một chút, chỗ Mã Độ tạm thời thư thả một chút, chuyện đó hiện giờ không cần gấp lắm.
Dương Thu Trì trở về nhà, gọi Phùng Tiểu Tuyết chuẩn bị một ít lễ vật rồi đến nội nha, Tiểu Hắc cẩu đương nhiên bám sát theo Dương Thu Trì.
Người trông coi nội nha dẫn Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết vào trong, đi đến phòng khách.
Còn ở khá xa, họ đã nghe Tống tri huyện lớn tiếng lắp bắp quát: “Sao, sao mà không tìm thấy được? Ngươi, ngươi có tìm kỹ chưa?!”
Một âm thanh hồi đáp: “Lão hũ vô năng, đại lão gia thứ tội. Nhưng mà thế lửa rất lên, cháy suốt cả đêm, sáng nay mới bớt được một chút, khái… khái khái….” Lời nói quá gấp, nên người đó không nhịn được phát ra cơn ho.
Nghe giọng nói là biết ngay đây chính là sư phụ của Dương ngỗ tác, là lão ngỗ tác tối qua đến nhà họ. Dương Thu Trì đứng bên cạnh cửa, không tiến vào, muốn nghe ông ta nói hết.
Lão ngỗ tác ho xong một trận mới nói tiếp: “Lão gia người cũng thấy rồi đó, toàn bộ hậu hoa viên của Ân gia đều đã bị cháy thành tro bụi. Tôi và các nha dịch tìm kiếm thật kỹ thi hài của tiểu thư và Ân phu nhân, nhưng không tìm được gì cả,… Trận lửa này quá lớn, ngay cả cái lư đồng đốt nhang cũng cháy ra tro, huống gì là xương thịt, nhất định là thi thể của họ cũng bị cháy thành tro rồi.”
“Con của ta a…..”
“Hu hu hu hu….”
Liền lúc đó, hàng loạt tiếng nữ nhân ồn ào khóc rống lên.
Dương Thu Trì chậm bước vào phòng, thấy lão ngỗ tác đang quỳ trên đất trong phòng khách, mặt mày bức rức. Tống tri huyện đang ngồi trên ghế dự giữa phòng, ngồi hai bên là bốn năm nữ nhân đều đang cầm khăn thấm đẫm lệ. Nữ tử vận áo hoa ngồi ở ngoài rìa vừa nhìn thấy Dương Thu Trì tiến vào đã len lén quan sát từ đầu đến chân, âm thầm đánh giá hắn.