Đích quân tấn công huyện thành rõ ràng là nhiều hơn tối qua, và cũng không biết đó là tăng binh để cường công, hay là đại quân đã kéo đến. Nhưng mà, đại pháo trên thành lâu không thể oanh kích địch quân dưới thành, binh sĩ Minh quân và bá tánh hợp đồng tác chiến trong thành bắt đầu đánh xáp lá cà, đội làn mưa tên lăn đá và gỗ xuống dưới.
Địch nhân dùng thang mây xông lên thành lâu đều bị Liễu Nhược Băng và Vũ Kỳ nghiêm trận chờ đợi dẫn theo các Tuyết phong sơn tặc trảm sát. Do đó, cho dù địch quân như bầy ong chen lấn ùa lên, nhưng có thể bước chân lên thành lâu thì chỉ còn là thi thể, thi thể và thi thể tầng tầng điệp điệp.
Dương Thu Trì thấy địch nhân bắc thang mây công lên ngày càng nhiều, tình huống nguy cấp, liền chụp lấy một thạch đạn, đưa dây dẫn vào đuốc cắm ở tường thành đốt cháy lên, dùng sức ném ra xa. “Oành” một tiếng, đạn pháo nổ khiến địch quân ở ngoài thành người ngã ngựa đỗ sát rạt. Bọn họ căn bản không ngờ chỉ không đầy mấy trượng mà lại bị đạn pháo nổ có uy lực cực lớn như vậy.
Dương Thu Trì mừng như điên, quay sang hô lớn với Lưu Dũng, Mã Lăng Vũ, các hộ vệ, Vũ Kỳ và mọi người: “Đốt pháo đạn bằng đá, ném xuống cho nổ tan xác đám con rùa này!’ Hắn lại cầm một tạc đạn lên, đốt dây dẫn hỏa bằng cây đuốc, dùng sức ném ra, oành một tiếng, quân địch xung quanh điểm nổ hai ba chục mét vuông đều bị nổ tan xương nát thịt!
Đây là sự sát thương trước đây chưa từng có! Trong dĩ vãng, nhưng đạn pháo nổ bung ra lợi hại nhất cũng chỉ tạo thành thương vong trong phạm vi một hai mét. Còn phạm vi sát thương lớn như thế này đơn giản là chưa từng nghe nói tới chứ kể gì đến chứng kiến!
Lưu Dũng hô to: “Quẳng thạch đạn, nổ cho banh xác đám rùa này!” Rồi đua nhau cầm thạch đạn đốt cháy rồi quẳng xuống dưới thành, khiến địch quân ngã rạp hàng loạt.
Vũ Kỳ hướng dẫn bọn sơn tặc học theo, cầm đạn pháo bằng đá đốt lên quăng xuống dưới thành. Tạc đạn nổ liên tục, chấn điếc cả tai, địch quân tiến sát tường thành tử thương vô số! Một số thang mây bắc lên thành cũng bị nổ tan, máu bắn tung tóe, chỗ nào cũng có!
Nhưng mà, sơn tặc quẳng tạc đạn chưa bao giờ cảm thụ được uy lực của tạc đạn. Vì diệt địch quân dưới thành, một bộ phân nhỏ tạc đạn đã bị quẳng sát tường thành, sau một loạt tiếng nổ, vài chỗ ở chân tường bị nổ sạt lỡ, tuy chôn sống không ít địch quân công thành, nhưng cũng khiến thủ quân trên thành bị té nhào xuống chết theo. Cũng may là tường thành cổ đại đều dùng thật tâm, bên trong là đất đá rất cứng, bên ngoài mới là tường thành bằng đá xanh, cho nên tường thành chỉ bị sạt lở một phần phía ngoài, về toàn bộ chưa sụp hẳn tạo ra khuyết khẩu.
Dương Thu Trì cả kinh, rống to: “Quẳng xa một chút! Con mẹ nó quẳng xa ra một chút, lực tay mạnh lên, nếu không thành tường sụp luôn bây giờ…”
Nhân lúc Dương Thu Trì quay đầu hô to, một tên địch trèo được lên thang mây nấp sau phần nhô lên trên tường thành thò một cường nổ bắn lén vào hắn một mũi lang nha tiễn. Trong lúc không kịp đề phòng, hắn bị mũi tim đó bắn trúng giữa ngực.
Cái nỏ cứng này lợi hại phi thường, lại bắn trong cự li gần, dễ dàng xuyên khải giáp nặng. Dương Thu Trì kêu lên một tiếng, ngã ngữa.
Cách đó không xa, Liễu Nhược Băng chứng kiến hết, hô lên cả kinh: “Thu Trì!” Rồi phóng ra một mũi liễu diệp phi tiêu, xuyên qua đầu của tên bắn lén đó, thi thể ngã lăn xuống thành.
Liễu Nhược Băng như một làn chớp lao đến cạnh Dương Thu Trì, run rẫy quỳ xuống ôm hắn vào lòng. Mũi lang nha tiễn đó đã xuyên trúng tim của Dương Thu Trì, xem ra không thể cứu chữa được nữa. Nàng không dám rút tên ra, chỉ sợ rút ra rồi, máu phún trào, hắn sẽ tuyệt khí ngay lập tức.
Lúc này, tiếng nổ lớn dưới thành lâu vang lên không ngớt, đó là do Vũ Kỳ soái lĩnh bọn sơn tặc có võ công và sức tay mạnh lại không sợ chết đem pháo đạn bằng đá dùng làm lựu đạn, đốt dây dẫn rồi quăng đi, khiến cho địch quân dưới thành bị nổ chết vô số. Thang dây cũng đua nhau bị nổ vỡ, ngã chết không ít địch quân công thành. Từng cuộn khói bay lên bao trùm cả thành tuờng, trong làn mưa máu, tay cụt chân đứt không ngừng bay lên thành lâu, hoặc văng tung phơi đầy mặt đất.
Chợt từ xa vang lên từng hồi đồng la khẩn cấp, đó là mệnh lệnh thu binh của địch quân. Quân đội của Trương Hiến Trung nghe được hiệu lệnh đó, bỏ lại trên thành lâu hàng nghìn thi thể, đỡ thương binh tàn tướng rút đi như thủy triều. Tiếp đó, đại bộ phận địch quân lui hai chục dập hạ trại.
Thì ra, địch quân điên cuồng tấn công không chú ý hỏa pháo và tạc đạn thủ thành, nhưng tướng lĩnh địch quân ở hậu phương quan sát rõ ràng mọi thứ. Bọn chúng nhìn thấy sau mỗi lần nổ, đều có thể khiến mấy chục tướng sĩ quanh điểm nổ xương cốt chẳng còn gì. Sau khi loạt hỏa pháo đầu cất lên, chỉ có hơn 10 cây, nhưng tướng sĩ tiến công đã tử thương mấy trăm. Đợi đến loạt pháo thứ hai, lại mấy trăm tương sĩ bị xé thành thịt vụn. Còn tướng sĩ đánh tới dưới thành đã bị tạc đạn nổ chết vô số. Thang dây cũng bị tổn thất hơn nửa, ngay thành tường cũng bị sụp. Pháo hỏa mảnh liệt như vậy có thể nói chưa từng thấy trước đây bao giờ, cho nên chúng đều mặt xám như tàu lá.
Tướng địch thấy không đầy thời gian một bữa cơm mà đã có hàng ngàn tướng sĩ trận vong trong pháo hỏa mãnh liệt như vậy, nếu tiếp tục đánh tới, e rằng toàn quân sẽ chết sạch dưới thành! Y hạ lệnh đánh chiêng thu quân, lùi 20 dặm hạ trại, thương nghị đối sách. Y không hề ngờ rằng, lúc này số tạc đạn do Dương Thu Trì chế tạo chẳng còn lại bao nhiêu, trong khí đó nhân vật trọng yếu nhất đã ngã xuống.
Dương Thu Trì cố gương dậy trong lòng Liễu Nhược Băng: “Băng nhi, mau! Địch nhân lại kéo tới nữa rồi!”
Liễu Nhược Băng thấy Dương Thu Trì bị trúng tên chỗ yếu hại, tất phải chết, lòng đau như cắt, nhỏ lệ nói: “Đừng lo lắng! Thu Trì, địch nhân đã … đã lui rồi.”
A Hạnh Ny cùng mọi người biết Dương Thu Trì trúng tên, còn địch nhân đã lui, đều vây lại cả.
Thân hình Dương Thu Trì mềm nhũn ra, dường như đã thả lỏng. Một tay hắn nắm chặt mũi lang nha tiễn cắm trên ngực, miệng không ngừng hỏi: “Băng nhi…, ta phải chết rồi sao…?”
“Không! Không đâu mà! Ta quyết không để cho đệ chết đâu!” Liễu Nhược Băng khóc lóc thét gào, đơn chưởng đặt vào hậu tâm hắn, vận công truyền vào, nhưng trong lòng biết rõ, Dương Thu Trì trúng tên ở tim, không thể nào cứu vãn được, chỉ biết khóc lóc khẩn cầu: “Thu Trì, đệ đừng chết! Đừng rời xa ta a!”
Đến lúc sinh tử quan đầu, Liễu Nhược Băng mới biết ở bên nhau mấy tháng nay, người trẻ tuổi tình nguyện vì nàng mà chết này đã khắc ghi hình bóng sâu đậm trong lòng nàng. Chỉ có điều lúc thường loại cảm tình này đều bị nàng ra sức dồn nén, thậm chí ngay cả nàng cũng hiểu rõ nó là gì. Nhưng hiện giờ nhìn Dương Thu Trì mạng trong khoảnh khắc, thứ tình cảm đó như núi lửa, bùng phát ngùn ngụt.
Dương Thu Trì cười thảm: ‘Như vầy… cũng tốt…, tuy không thể… cùng nàng bách niên hòa hảo…, nhưng có thể chết trong lòng…. nàng, ta… ta cũng mãn nguyện rồi…”
Liễu Nhược Băng lệ nhỏ tốc tốc như mưa rào, ôm chặt lấy hắn, chẳng biết nói thế nào.
Dương Thu Trì mềm oặt người, đã không xong đến nơi rồi, cố gượng hỏi: “Băng nhi, nàng…., nàng thật không… không quan tâm gì đến ta sao?”
Liễu Nhược Băng khẽ đưa tay vuốt ve mặt hắn, dịu giọng nói: “Ta… ta kỳ thật cũng… cũng rất ưa thích đệ…, ngày đó để liều mạng cứu ta, vì cứu ta, dùng… dùng miệng bón thuốc cho ta…, lại nói không để một mình ta lẻ loi chết đi, đòi tự sát cùng chết với ta, ta…, ta rất vui sướng tận đáy lòng. Lúc đó ta nghĩ, cả đời này của ta e rằng chẳng thể nào rời xa đệ được nữa…”
Khóe miệng Dương Thu Trì nở nụ cười an ủi: “Băng nhi! Vậy…, vậy nàng nguyện ý lấy ta không…?”
Nước mắt của Liễu Nhược Băng rơi trên gò má hắn, vội nghiêng qua một bên, hít hít mũi, rồi quay đầu lại, cố khiến cho bản thân không được khóc, nhìn sâu vào mắt hắn, từ từ và kiên định gật đầu: “Băng nhi… nguyện ý!”
Dương Thu Trì mừng rỡ: “Vậy… hôn ta… được không?”
Liễu Nhược Băng dường như đã quên hết mọi chuyện xung quanh, ôm chặt Dương Thu Trì, cúi người xuống, đối môi hồng ấn lên môi hắn, nhẹ nhàng trao nhau nụ hôn.
A Hạnh Ny ở sau lưng che miệng quay đầu đi, khóc không thành tiếng. Lưu Dũng, Mã Lăng Vũ cùng các hộ vệ đều quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt. Vũ Kỳ và các sơn tặc đều thần sắc ảm đạm.
Dương Thu Trì tham lam hôn đôi môi mềm mịn của Liễu Nhược Băng, lát sau hai người mới phân ra, hắn hỏi: “Băng nhi, chúng ta… bái thiên địa được không?”
Liễu Nhược Băng lòng đau như cắt, hôn lên má hắn, cố cười: “Chàng chẳng phải nói… trai gái giang hồ chúng ta… chỉ cần nói là được sao? Từ nay về sau, Băng nhi… là thê tử của Thu Trì rồi!”
Dương Thu trì hỏi dồn: “Nàng…, nàng không phải vì ta sắp chết mới đáp ứng chứ?”
“Không phải! Hai ngày nay, thiếp mới biết chàng đối với thiếp trọng yếu thế nào! Thu Trì, cả đời cả kiếp này, thiếp quyết cùng chàng ở cùng một chỗ!”
“Không hối hận?”
“Tuyệt không hối hận!” Liễu Nhược Băng lệ rơi đầy mặt, kiên định đá