Nạp Thiếp Ký II

Chương 132: U U Động Phòng



Dương Thu Trì cười khổ: “Cái này…. hay là chờ sau này hẳn tính vậy!”

Liễu Nhược Băng nói: “Chuyện này đã được định rồi, các vương phi đã tiễn tiểu quận chúa đến cùng lễ vật và nữ tì. Thiếp cũng đã thế chàng thu lấy rồi. Đúng rồi, tối này ba vị vương gia còn thiết yến chúc mừng nữa.”

“Chúc mừng cái gì a! Ta còn phải gấp chế tạo đạn dược, nếu không địch nhân đến đánh chúng ta làm sao đây?”

Liễu Nhược Băng cười cười: “Vốn ra là ba vị vương gia nói còn bày tiệc toàn thành treo đèn kết hoa nữa, thiếp vội ngăn lại, nói chàng phải vội chuẩn bị vũ khí ứng đối địch nhân, lúc này quân tình khẩn cấp, không tiện làm lớn, bọn họ mới chịu thôi. Còn về địch nhân, lần này chúng bỏ chạy tán loạn, ngay lương thảo và quân mã ở đại danh cũng bỏ, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không đánh đến nữa đâu. Hơn nữa, ăn cơm tối cũng đâu có ảnh hưởng đến chuyện gì. Được rồi, mau đi làm đi, thiếp còn luyện công nữa.”

Dương Thu Trì vội ra đứng trong vườn, lòng không biết nên vui hay buồn. Kiếp trước hắn nạp bảy nàng thiếp, đều hoan thiên hỉ địa, không có lần nào sầu mi khổ mặt như thế này.

Hắn lười nghĩ tiếp, gọi bọn hộ vệ nhồi đạn pháo vào lập tức khởi công, hắn phối thuốc họ nhồi.

Lần này bận rộn tới chiều tối, quản gia của ba vị vương gia đến mới vợ chồng Dương Thu Trì và tiểu quận chúa đến dự yến.

Liễu Nhược Băng đã lệnh cho nha hoàn giúp tiểu quận chúa đổi lại áo cô dâu, còn Dương Thu Trì chỉ thay bộ đồ mới rồi vào nội nha của tri huyện.

Tuy nói là tiệc gia đình, nhưng ba vị vương gia vì muốn tạo thanh thế, củng cố chuyện đã thành sự thật, đã thỉnh những hương thân danh lưu có tiếng trong thành, cùng lục phòng tư lại của huyện nha đến dự, bàn tiệc bày đầy cả vườn.

Quế vương, Huệ vương và Phúc vương cao hứng vô cùng, nói phu nhân của Dương Thu Trì đồng ý cho hắn nạp tiểu quận chúa làm thiếp thuận lợi vượt ngoài sự tưởng tượng của họ. Mấy vương phi chỉ tốn mấy khắc là về, vui mừng báo cho họ biết Dương phu nhân là kẻ thông tình đạt lý, họ vừa mở lời đã đồng ý ngay.

Làm thành chuyện này, ba vị vương gia vững tin hơn, lập tức liên danh viết tấu chương, ní về chiến công của Dương Thu Trì và tác dụng trọng yếu của hắn đối với Đại Minh, cực lực tiến cử hắn với thân phận nghi tân kế thừa tước vị Sở vương, sau đó dùng bát bách lí gia cấp khẩn cấp đưa lên kinh thành.

Tuy hiện giờ thiên hạ đại loạn, nơi nào cũng có chiến hỏa, nhưng dịch trạm của Đại Minh vẫn còn vận hành suôn sẻ, chẳng qua chỉ cần đi đường vòng mà thôi.

Nội nha của tri huyện treo đèn kết hoa, tiếng cười vui không ngớt. Trong vườn đầy rượu thịch, trên tửu yến, Quế vương còn chuyên môn an bài nghi thức nạp thiếp hiến trà, đây là nghi thức trọng yếu cường điệu tôn ti.

Tiểu quận chúa áo cô dâu khăn trùm đầu, tiếp trà thơm từ nha hoàn đưa qua, án chiếu theo nghi thức dập đầu dâng trà cho Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng, nhưng Liễu Nhược Băng chấp ý không chịu, nói bản thân đã chiếm tiện nghi, ủy khuất cho tiểu quận chúa rồi, nên không thể thụ nhận quỳ bái của nàng nữa, sau này cũng lấy quyền bình đẳng mà đãi tiểu quận chúa.

Liễu Nhược Băng độ lượng như vậy khiến Quế vương và mọi người mừng rỡ, đua nhau khen nàng là mẫu mực. Nhưng mà, bọn họ nhận thấy nguyên phối chỉ có một, không chịu ngồi ngang hàng, Dương Thu Trì cũng nhận thấy vậy sẽ ủy khuất Liễu Nhược Băng, nên không đồng ý, Liễu Nhược Băng đành phải nhận.

Chúng hương thân đạibiểu dân chúng toàn thành đua nhau bước lên kính rượu ba vợ chồng Dương Thu Trì.

Để nạp tiểu quận chúa làm thiếp, trước sau đã cử hành qua ba nghi thức. Lần đầu là Trầm Lỗi tổ chức tửu yến nạp thiếp, lúc đó thuần túy là vì muốn làm nhục tiểu quận chúa. Lần thứ hai ở Trấn Viễn phủ, cữu mụ của tiểu quận chúa chủ trì, lúc đó Dương Thu trì phản đối làm tiệc lớn, nên chỉ treo đèn kết hoa mà thôi. Có điều hai người lúc đó cũng tiến vào động phòng, nhưng Dương Thu trì không coi là thật. Còn lần này bất động, Quế vương có lòng gán ghép, mục địch để mọi người đều biết Dương Thu Trì hiện giờ là nghi tân mới của Sở vương rồi, nên dù bị Liễu Nhược Băng ngăn cản, không thể làm với quy mô lớn, nhưng cái gì nên có đều có cả, không thiếu cái nào.

Trừ việc bái thiên địa không cử hành, tửu yến bày đủ lễ tiết như cưới vợ vậy.

Sau khi trải qua mấy tháng điều dưỡng, theo hoàn cảnh cải biến, cộng với sự châm cứu trị liệu của Liễu Nhược Băng, bệnh tình của tiểu quận chúa đã từ từ chuyển tốt, chí ít là không ngơ ngẩn ngờ nghệch như ban đầu, thậm chí còn thỉnh thoảng nhìn ngắm Dương Thu Trì e thẹn ai oán, khiến mọi người đều hoài nghi không biết tiểu quận chúa ngốc thật hay giả vờ.

Dương Thu Trì vốn muốn nhanh chóng uống rượu xong rồi trở về tiếp tục chế tạo đạn dược, nhưng ba vị vương gia và chúng hương thân không hiểu tính trọng yếu và khẩn bách của việc này, còn thật sự cho rằng hắn có một quái thú biết phun rắn, có thể chớp mắt cắn chết mấy trăm thậm chí cả nghìn địch quân, cộng thêm có bạch y nữ hiệp Liễu Nhược Băng mười năm nay là nhân vật như trong thần thoại…. họ cho rằng hai vợ chồng đã trở nên mức ghê ghớm là người chặn giết người, phật ngăn chém phật, chẳng gì bất lợi. Và nếu không phải là hai vợ chồng hắn, ba vị vương gia và bá tánh toàn thành ở đây đã làm quỷ không đầu dưới đao hoặc ở tù dưới gông cùm xiềng xích rồi, cho nên họ tận khả năng bày tỏ sự cảm kích qua rượu, kính nhiều thêm vài bôi để biểu đạt ý cảm tạ trong tâm mà thôi.

Dương Thu Trì vốn là tửu quỷ, trước giờ chưa có thói quen từ chối rượu. Hắn vốn khôngmuốn uống nhiều, nhưng khi nghe A Hạnh Ny lúc kính rượu nói đã phái Đồng binh đi thám tra tứ phía rồi, một khi có tình huống lập tức báo cáo. Còn du kích tướng quân Long Bỉnh cũng nói chuyện thành phòng đã sắp xếp ổn thõa, bảo hắn ân tâm ăn mừng. Lưu Dũng thì báo cáo cho hắn một tin tức tốt hơn, nói hôm nay đã chiêu thu hơn ba nghìn tân quân, đã phối phát toàn bộ vũ khí tước của địch khi thu dọn chiến trường cho họ lên phòng thủ ở thành lâu. Hắn lại nhớ đến lời của Liễu Nhược Băng nói trước đó, là địch quân lần này sợ quá chạy tán loạn, sẽ không thể thực hiện cú hồi mã thương. Chuyện phối đạn cũng không phải nhất thời, nên hắn yên tâm uống rượu thỏa sức.

Hắn mạng Liễu Nhược Băng và tiểu quận chúa Chu phượng Đức đi đến từng bàn kính rượu. Uống thoải mái thế này dĩ nhiên càng náo nhiệt hơn. Tổng binh Khổng Hi Quý tuy thèm thuồng vẻ đẹp của Liễu Nhược Băng, bị ánh mắt lăng lệ của nàng quét trúng, không dám nhìn nàng lần nào nữa.

Bữa tiệc vui này uống rất thoải mái, Dương Thu Trì gần như say mèm, bị Liễu Nhược Băng và tiểu quận chúa đưa về. Ba vị vương gia cũng cao hứng đi theo tiễn về đến nội nha điển sứ mới tận hứng mà tan.

Quách Tuyết Liên đã sớm chuẩn bị tỉnh tửu thang cho Dương Thu Trì uống, nhưng hiểu quả không rõ lắm.

Nhân vì lần này hắn vừa trải qua tràng quyết đấu sinh tử, một mình giết quá nhiều địch quân, nên sự tác động đến thần kinh không phải một ngày một bửa là bình phục, cộng thêm xuyên việt đến đây lần đầu nạp thiếp không biết nên vui hay nên buồn, nên uống hơi nhiều, hai chén tỉnh tửu thang mà không thể làm hắn tỉnh.

Dương Thu Trì nhướn mắt say mèm kéo tay Liễu Nhược Băng cười hì hì kéo nàng về phòng đòi nghỉ. Liễu Nhược Băng cũng uống hơi say, cứ mặc cho hắn kéo, nhưng lại đưa hắn đến phòng của tiểu quận chúa, rồi cùng Quách Tuyết Liên cùng giúp cởi áo bào cho hắn, phục thị hắn nằm xuống xong thì đã thấy hắn ngủ khò.

Liễu Nhược Băng yêu thương hôn lên trán hắn, nhìn tiểu quận chúa cười hì hì ngốc nghếch, thở dài một cái rồi bỏ ra khỏi phòng. Quách Tuyết liên cũng theo sau.

Tiểu quận chúa cũng uống mấy bôi, mặt đỏ hồng, bước tới kéo tay Quách Tuyết Liên không chịu buông, nói là muốn cùng nàng chơi cửu liên hoàn.

Quách Tuyết Liên cười hi hi tránh ra, nói vào tai nàng: “Quận chúa, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, nàng và lão gia của nàng chơi ở trên giường đi!”

“Chơi với lão gia ở trên giường? Hi hi, được a, lên giường chơi! Không cho nàng đi, ba chúng ta cùng chơi!”

Nói xong, tiểu quận chúa tú, Quách Tuyết Liên kéo lên giường, khiến Quách Tuyết Liên đỏ bừng cả mặt, hất hai tay nàng, xong đẩy nàng ngồi lên mép giường: “Trò chơi động phòng này chỉ có mợ và lão gia chơi được thôi! Nô tì không có phúc khí đó!”

“Không mà! Ta cứ muốn nàng chơi cùng với ta, ba chúng ta cùng chơi!” Tiểu quận chúa túm tay Quách Tuyết Liên không chịu buông.

Quách Tuyết Liên hất tay không được, đỏ mắt nháy miệng về phía Dương Thu Trì: “Coi kìa! Lão gia của nàng tỉnh rồi, muốn chơi cùng với nàng kìa!”

“Vậy sao?” Tiểu quận chúa quay đầu lại nhìn.

Quách Tuyết Liên lén nhìn Dương Thu Trì, không ngờ mắt tập trung vào giữa hai đùi của hắn. Dưới ánh đèn lồng đỏ và nến chiếu sáng, nàng chợt thấy hạ bộ của hắn cao như gò núi, thế trận giống trống phất cờ rất rõ ràng. Quách Tuyết Liên nhớ lại đã từng tận tay sờ mó cột đèn đó, tức thời thẹn không biết làm sao, nhân lúc tiểu quận chúa quay đầu, tay hơi lỏng đi, liền dùng sức rút tay về, chạy vụt ra khỏi phòng thuận tay đóng cửa lại. Ra ngoài hành lang, đứng đứng phắt lại, cảm thấy tim đập thình thịch, lòng cũng tự dậy lên niềm thương cảm: biết tới bao giờ đèn hồng nến phúc mới được thắp lên cho nàng đây? Liệu nàng có ngày đó không?

Tiểu quận chúa đuổi theo tới cửa, bị Quách Tuyết Liên chèn cửa phía ngoài, gọi hai tiếng mà không ai đáp, liền giậm chận ỏng ẹo, trở lại bên giường, thấy Dương Thu Trì ngủ khò khò, mũi phập phồng nhìn rất tức cười, liền dậy lòng tinh nghịch, đưa tay bịt mũi hắn.

Lát sau, Dương Thu Trì hô hấp không được, lắc nghiêng đầu hất tay nàng ra, xoay người vào trong ngủ tiếp.

Tiểu quận chúa bụm miệng cười, đẩy hắn một cái, Dương Thu Trì không cảm thấy gì, vẫn còn trong giấc mộng chu công. Tiểu quận chúa chụp tay hắn lắc lắc: “Lão gia! Lão gia! Dậy chơi với Phượng nhi a…!”

Không ngờ Dương Thu Trì lần này say quá, vẫn ngủ khò.

Tiểu quận chúa hừ một tiếng, vung tay đánh nhẹ vào cánh tay hắn: “Không dậy Phượng nhi không thèm chơi với lão gia nữa!”

Trừng mắt nhìn hắn một hồi, thấy không động tĩnh gì, tiểu quận chúa chề môi, cởi giày thêu hoa, ném mạnh vào góc tường, cởi hết quần áo cô dâu và khăn trùm, cũng quẳng mạnh ra ngoài bàn, trên người chỉ còn tiết y màu đỏ hồng.

Tiểu quận chúa quỳ đôi đùi ngọc trắng thon như phấn dồi bò lên giường, nằm cạnh Dương Thu Trì, kéo mền qua đắp, nhắm mắt lại. Một lúc sau, nàng lại mở mắt, mượn ánh đèn nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn ngủ rất say, ngẫm nghĩ một hồi, đưa tay bứt sợi tóc trên đầu, cẩn thận chọc vào lổ tai hắn, khẽ se.

Dương Thu Trì ngứa lổ tai, trong vô thức đưa tay quơ quơ, hất tay tiểu quận chúa ra, nhưng không mở mắt, tiếp tục ngủ vùi.

Tiểu quận chúa che miệng cười, cảm thấy rất vui, liền quỳ lên nhỏng mông, dùng tóc tiếp tục ngoáy vào lổ tai hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.