Đối diện với con người mặt dày thế này, Dương Thu Trì đúng là khóc cười không được.
Tiểu Nhị đã nhìn thấy bóng Dương Thu Trì, cố sức hét: “Lão gia…! Đừng quản Tiểu Nhị! Người cứ đánh đi!”
Trầm Tuyết Phỉ không nói gì, thần tình thê lương ngơ ngẩn nhìn hắn.
Trầm Lỗi cười lạnh, thở dài nói: “Đúng a, Dương huynh đệ, ngươi tuy vô tình, Tiểu Nhị còn có nghĩa khí, dù gì nó cũng nói rồi, sinh tử gì đều là người của Dương gia, nó là một tiểu thiếp, muốn giết muốn chém gì chẳng phải là 1 lời của Dương huynh đệ sao? Bắn pháo đi, Tiểu Nhị sẽ được vĩnh sinh trong tiếng pháo của người. Hắc hắc…”
Dương Thu Trì không hề lý gì đến hắn, nhìn Trầm Tuyết Phỉ và Tiểu Nhị, lòng loạn như ma, hét: “Tuyết Phỉ, Tiểu Nhị, các nàng yên tâm, ta sẽ không để hắn làm hại các nàng!”
Trầm Lỗi cười mà như không cười: “Dương huynh đệ, ta biết đệ muội võ công cao cường, do đó, ngu huynh đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu như huynh đệ phái người lẻn vào thành cướp người, ta chỉ còn biết giết xá muội và Tiểu Nhị, đây là biện pháp khi không còn biện pháp nào. Ngươi là người quá háo sắc yếu mềm, ngu huynh cấp tiểu quận chúa cho, ngươi có vợ như hoa như ngọc rồi còn chưa đủ, nếu như ngươi cưới hỏi xá muội đàng hoàng thì thôi đi, đằng này còn len lén cướp đi, rơi vào tay ngươi e rằng trinh tiết khó giữ. Cho nên giết quách cho xong, ta vì xá muội mà nghĩ, mong Dương huynh đệ thông cảm.”
Dương Thu Trì lạnh lùng: “Được rồi, đừng mèo khóc chuột chết nữa, họ Trầm kia, có điều kiện gì nói ra đi!”
‘Được! Người nhanh nói lẹ, ngu huynh phụng mệnh đại vương khuyên ngươi, nếu như ngươi đầu đại vương, đại vương sẽ coi như huynh đệ, phong làm thiên tuế, sau cộng hưởng giang sơn!”
Dương Thu Trì hừ lạnh: “Nếu đại vương ngươi có thành ý, sao không tự lộ diện khuyên ta?”
“Hắc hắc, chúng ta biết ngươi có loại vũ khí quái thú lợi hại, nên khuyên đại vương trước khi huynh đệ về đầu cần phải cẩn thận, xin chớ trach! Đại vương nói sẽ tự thân thiết yến bồi tội.”
Dương Thu Trì cười nhẹ: “Còn có ưu huệ gì nữa, nói ra luôn đi.”
“Có a, hà hà, Dương huynh đệ, ngươi biết không, ngươi đi rồi xá muội rầu rĩ, ngu huynh bíêt lòng nó đã giao cho huynh đệ rồi, cho nên chỉ cần ngươi về đầu đại vương, ngu huynh sẽ đem nó cho ngươi làm thiếp, thế nào?”
Trầm Tuyết Phỉ nghe anh nói vậy lập tức sắc mặt tái ngắt, nhìn Dương Thu Trì dưới thành, chợt cắn răng nhào ra khỏi thành lâu định tự vẫn. Trầm Lỗi đã sớm liệu tới điều này, túm nàng ngay lại, Trầm Tuyết Phỉ phản thủ đánh vào ngực y, nhưng Trầm Lỗi không tránh né, chịu một chưởng, thuận thế chọc vào eo nàng, khiến Trầm Tuyết Phỉ mềm nhũn ra. Trầm Tuyết Phỉ tuy có võ, nhưng Trầm Lỗi là vũ trạng nguyên, giỏi xạ kỵ, tâm tư lại chẩn mật, biết em gái không nỡ hạ độc thủ với mình, nên mới đắc thủ.
Trầm Tuyết Phỉ khóc nói: “Ca ca, hãy để cho muội muội chết đi…”
Trầm Tuyết Phỉ từ khi gặp Dương Thu Trì, đàm luận thơ văn, lại dựa vào hắn, đã từng tiếp xúc thịt da, nên tuy không nói, lòng đã thuộc về hắn rồi. Thật không ngờ ca ca và người thương đã thành thế bất lưỡng lập, chẳng còn hi vọng gả cho Dương Thu Trì. Không ngờ gần đây Dương Thu Trì nhanh chóng xây dựng quân đội tiêu diệt quân của phía ca ca, hiện giờ binh đến dưới thành, ca ca nàng tự thân nói sẽ gả nàng cho hắn, nhưng nàng biết vì Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì quyết không cưới nàng, nàng vừa thương tâm vừa cả thẹn, không còn muốn sống nữa, càng không muốn vì mình mà Dương Thu Trì khó xử, nên mới tự vẫn.
Trầm Lỗi sau khi ngăn được nàng, cố nén khí huyết nhộn nhạo trong ngực, cười nói: “Muội muội, chớ lo, ca biết lòng của muội, ca rất hi vọng có em rễ thế này. Chuyện này cứ giao cho ca, muội đừng làm chuyện ngốc nữa, nếu không sẽ không phải với cha mẹ dưới suối vàng.”
Trầm Lỗi dùng phụ mẫu làm chiêu bài, Trầm Tuyết Phỉ rúng động cả người, khóc ròng.
Vừa rồi Dương Thu Trì cũng rúng động cả người. Trầm Tuyết Phỉ tuy sắc đẹp kém hơn Liễu Nhược Băng, nhưng tài mạo song toàn, Dương Thu Trì cũng hơi thích, nhưng vì sự hoài niệm Liễu Nhược Băng ngăn cản tình cảm của hắn. Bây giờ khi thấy nàng định nhảy xuống thành định ngăn Trầm Lỗi dùng nàng làm công cụ gây sức ép cho hắn, lại từ Trầm Lỗi lần nữa khẳng định tình cảm của nàng, hắn rất cảm động, lớn tiếng nói giữa trời đầy tuyết: “Tuyết Phỉ! Tiểu Nhị! Đừng làm chuyện ngốc! Ta sẽ đến cứu các nàng!”
Hắn biết ở lại cũng vô ích, liền quay đầu ngựa cùng mọi người bỏ đi, về thương lượng đối sách. Trầm Lỗi cao thanh nói với theo: “Dương huynh đệ, ngu huynh khiến nghị huynh đệ suy nghĩ kỹ! Xá muội và Tiểu Nhị sẽ được ngu huynh chăm sóc kỹ, yên tâm đi!”
….
Tối đến, Dương Thu Trì ngồi trong trướng ở trung quân suy nghĩ. Liễu Nhược Băng vén rèm bước vào, đến cạnh Dương Thu Trì điều chỉnh y sam cho hắn: “Phu quân, thiếp hiện giờ vào thành cứu Tiểu Nhị ra.”
Dương Thu Trì vừa mừng vừa lo: “Băng nhi, cái này…?”
Liễu Nhược Băng đáp: “Tiểu Nhị cô nương và phu quân có hôn ước, lúc trước phu quân vì Nhược Băng mà cố chấp không nạp Tiểu Nhị, nhưng em nó trung trinh một lòng, thà làm ni cô hoặc ở vậy cả đời, tuyệt không cải giá. Băng nhi rất quý. Lần này, em nó bị trói ở thành lâu, vì phu quân mà chẳng màng sống chết, do đó Băng nhi quyết cứu em nó ra, xong hi vọng phu quân sẽ thu em nó nhập phòng.”
“Cái gì?” Dương Thu Trì nóng mặt nghẹn lời, “Cái này… không được đâu, nàng trước đã cho ta nạp tiểu quận chúa làm thiếp rồi, hiện giờ còn nạp Tiểu Nhị nữa sao được, rồi sau này rủi còn nữ nhân khác vì hoàn cảnh này nọ nàng cũng cho nạp, vậy sao phải với lời hẹn ước của chúng ta?”
Liễu Nhược Băng phì cười, lừ mắt: “Nạp nàng nào nữa hả? Chỉ có nàng này thôi, không có nữa đâu! Hai nàng đó là trước khi chúng ta thành hôn đã có hôn ước với chàng rồi, chàng đã nạp mà không nhận là không phải đạo, làm hỏng băng thanh ngọc khiết của cô nương người ta, sau này người ta sống sao được? Làm người phải có lương tâm!”
Dương Thu Trì trừng mắt, khóc cười đều không được: “Ta mà không có lương tâm? Ta mà không có thì đã sớm cưới bảy tám nàng rồi, vì có mới ở vậy chờ Băng nhi của ta nè!”
Liễu Nhược Băng cười ngọt ngào, ôm cổ hắn tặng một nụ hôn, đôi mắt phượng mỹ lệ nháy nháy: “Phu quân vì Băng nhi, Băng nhi vui lắm. Nhưng Tiểu Nhị cô nương phải được cứu, cứu ra rồi phu quân phải thu nhập phòng, sau này không có ai nữa nha, hạ bất vi lệ! Dù sau này có gặp thiên tiên, muốn nạp về Băng nhi cũng không cho phép đâu, rõ chưa?”
Dương Thu Trì nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Nhị, lòng đau xót vô cùng, liền thở dài: “Thôi vậy, hạ bất vị lệ!”
“Ừ…! quyết định vậy nha!” Liễu Nhược Băng lại tặng cho hắn nụ hôn.
Dương Thu Trì cười khổ, ngẫm nghĩ một chút, hỏi lại: “Còn Tuyết Phỉ thì sao, có cứu không?”
“Không cứu! Đồng thời cứu hai người độ khó quá cao, hơn nữa nàng ta là em gái của Trầm Lỗi, Trầm Lỗi chẳng qua là lấy dọa huynh thôi, cuối cùng nhất định sẽ không để nàng ta làm bia đỡ tên đâu.”
“Tuy nói vậy nhưng Trầm Lỗi này âm hiểm lắm, vì quyền thế cái gì cũng làm, không loại trừ hắn dùng Trầm Tuyết Phỉ ngăn đòn tiến công của chúng ta đâu.”
Liễu Nhược Băng nhìn sâu vào mắt hắn, âm u nói: “Nếu như phu quân đã lo cho nàng ấy, e không cứu thì chàng không hạ lệnh nã pháo! Được, Băng nhi sẽ cứu luôn!”
Dương Thu Trì mừng rỡ hôn lên môi nàng: “Ta biết mà, Băng nhi là cô nương thiện lương nhất thế gian!”
“Thôi đi đừng có hòng, cứu nàng ta ra chứ không được có ý khác đâu đó!”
“Ý khác gì? Ta có nàng rồi, lại có tiểu quận chúa và Tiểu Nhị, mà hai người đó đều do nàng nhét cho ta, ý khác gì nữa chứ! Ôm mình Băng nhi của ta ngủ không đã quá đủ rồi!” Nói xong hắn thò tay ôm vòng eo thon của nàng thật, thậm chí còn thò tay do thám lung tung.
Liễu Nhược Băng đỏ mặt, gạt tay hắn ra: “Đây là đại trướng trung quân, đường đường là Sở vương gia, Tuyên Uy đại tướng quân mà tay chân không sạch sẽ gì?”
“Hắc hắc, ta sợ lão bà ta, liên quan gì chúng!”
“Được rồi, thiếp đi cứu sủng phi của chàng đây!”
“Sủng phi?” Dương Thu Trì lát sau mới phản ứng được, cười khan nói: “Đêm nay hay là đừng đi, Trầm Lỗi nhất định có âm mưu!”
Liễu Nhược Băng nghề cao gan lớn: “Chẳng sao đâu, hơn nữa, đại quân chúng ta ở tuyết lạnh, thêm 1 ngày là khổ 1 ngày, cần phải tốc chiến tốc quyết, nhanh chóng cứu họ ra.”
“Cái này cũng phải,” Dương Thu Trì gật đầu, “Vậy ta cùng đi với nàng!”
“Không được! Chàng là chủ soái, phải tọa trấn trung quân, sao có thể mạo hiểm!”
“Nhưng nàng là chủ soái của ta, nàng đơn độc mạo hiểm, ta không yên tâm! Nếu không cho ta đi, vậy khỏi cứu luôn!”
Liễu Nhược Băng cười khúc khích: “Chàng sợ thiếp không cứu Trầm cô nương?”
“Nói bậy!” Dương Thu Trì vuốt mũi nàng, “Ta lo cho Băng nhi của ta, ta theo nàng để chiếu ứng. Nàng dạy ta kỹ thuật phi tác, ta đã luyện được vài thành hỏa hầu rồi! Lần trước ở Kiềm Dương hai ta cùng đi đốt địa lôi phóng hỏa mà, không nhớ sao?”
Liễu Nhược Băng lè lưỡi: “Mồm mép chưa kìa! Được, nói không lại chàng, mau thay y phục, chúng ta đi!”
Dương Thu Trì mừng rỡ, vội gọi giám quân Lý Phượng Tường, phó tướng A Hạnh Ny và Long Bỉnh vào tạm giao binh quyền, chuẩn bị công tác phòng ngự rồi mới thay đồ trắng bên ngoài đồ dạ hành.
Dương Thu Trì lấy cây súng ngắn 77 cùng vài băng đạn mới chế ra cắm vào bắp chân, mang bao tay đao thương bất nhập vào, cùng Liễu Nhược Băng tiếp cận Trường Sa thành.
…..
Thư phòng. Nội nha đô ti. Trầm Lỗi đang ung dung xem một quyển sách, có vẻ chăm chú vô cùng. Đối diện hắn là Trầm Tuyết Phỉ mặt đầy vẻ ưu sầu, sau nàng là nha hoàn tiểu nhị. Bên cửa sổ có một nữ tử trẻ tuổi, thân mặc áo hồng, đang ngắm tuyết ngoài cửa sổ đến xuất thần. Trong phòng im phăng phắt.
Đúng lúc đó, nữ tử ở cửa sổ chợt lên tiếng: “Quý khách ngoài cửa, trời lạnh thế không sợ gió hay sao? Nếu đã đến rồi sao không lộ diện, hay là sợ ta?”
Cửa phòng mở đánh két, hai người chậm bước tiếng vào, rủ sạch tuyết trên người, thì ra là Liễu Nhược Băng và Dương Thu Trì. Tiểu Nhị vừa kinh vừa mừng, run giọng nói: “Lão gia! Phu quân! Nơi này nguy hiểm, mau đi đi, đừng lo cho chúng em!”
Trầm Tuyết Phỉ nhìn Dương Thu Trì, mừng rỡ và lo sợ xen nhau, nhưng cắn răng không nói gì.
Dương Thu Trì lắc lắc cây súng trong tay, gật đầu với Tiểu Nhị, cười nói: “Đừng lo, chúng ta không có gan thì không lên núi bắt cọp đâu.”
“Quả nhiên có bản lãnh!” Nữ tử bên cửa quay đầu than: “Bốn phía trong thư phòng, bao quát cả đỉnh phòng đều bố trí mấy chục cao thủ nhất lưu, thế mà bị các người lẻn vào được!”
Trầm Lỗi ung dung bỏ sách xuống, đứng dậy khoang tay: “Đối diện với Dương phu nhân cao thủ đệ nhất thế này, những kẻ khác chỉ là trẻ con thôi.”
“Nữ tử bên cửa cười nhẹ: “Đệ nhất cao thủ? Hừ! Tự khoác lác mà cũng không biết nhục!”
Liễu Nhược Băng cười điềm đạm: “Ngải cô nương, lâu rồi không gặp!”