Nạp Thiếp Ký II

Chương 77: Đi Về Đâu?



Bọn họ trở về tới tiểu trạch viện của Dương Thu Trì, đóng cửa lớn lại. Lưu Dũng nói với Dương Thu Trì: “Dương huynh đệ….., à không, Dương gia, không ngờ võ công của ngài lợi hại như vậy. Lão Lưu tôi quả là có mắt không tròng, hiện giờ mới biết lúc trương đối chưởng ở vương phủ ngài giơ cao đánh khẽ. Lão Lưu tôi nếu không có kết quả còn thảm hơn ba tên quân quan ngày nay nữa.”

Ba người khác đều cười. Mã Lăng Vũ ôm quyền quỳ gối một chân: “Dương gia, ngài cứu tính mệnh của bốn chúng tôi, đêm nay lại liều mạng bảo hộ cho sự thanh bạch của tiểu quận chúa. Phần tình ý này quả là làm chúng tôi kính phục. Từ giờ trở đi, bốn chúng tôi nguyện theo hầu, thề chết phục vụ!”

“Thề chết phục vụ!” Ba người còn lại đều quỳ một chân, ôm quyền đồng thanh nói.

“Xin mau đứng lên!” Dương Thu Trì vội đưa hai tay đỡ họ dậy, “Đều là huynh đệ một nhà, nói thật với các vị, ta không muốn làm quan gì đó của Đại Tây vương. Ta muốn mượn cơ hội này cao bay xa chạy mà thôi. Chờ chúng ta rời khỏi Vũ Xương rồi, thì đường ai nấy đi thôi. Lúc đó, tiểu quận chúa ắt nhờ bốn vị đưa đến nơi an toàn cho nàng ấy vậy.”

“a…?” Lưu Dũng cả kinh, “Dương gia, ngài vừa rồi đã nạp tiểu quận chúa làm thiếp, sao lại không muốn nàng ấy nữa….?”

Dương Thu Trì đáp: “Ta đã có vợ rồi, tuy còn chưa cưới về, nhưng đã đáp ứng với vợ là không nạp thiếp nữa. Ta sở dĩ đồng ý nạp tiểu quận chúa làm thiếp, chính là vì muốn cứu nàng ấy thoát li miệng cọp, chứ không phải là thật đâu.”

Bốn người nhìn nhau, đều ôm quyền: “Dương gia quả là hán tử trọng tình nghĩa!”

Dương Thu Trì cười cười, quay nhìn Chu Phượng Đức, thấy nàng vẫn trong bộ dạng ngờ nghệch, lắc lắc cánh tay nàng: “Tiểu quân chúa!”

Chu Phượng Đức quay đầu lại, nhìn Dương Thu Trì một cái, vẫn ngờ nghệch y như cũ.

Dương Thu Trì đưa tay lấy văn khế tặng thiếp ra, xem qua một lượt, định xé rách, không ngờ vù một cái, Chu phượng Đức đã chụp nhanh lấy, chỉ Dương Thu Trì cười khờ khờ: “Dương lão gia…, hi hi…, Phượng Đức là tiểu thiếp của ngài! Hi hi…, Phượng Đức là tiểu thiếp của Dương lão gia…., hi hi hi hi.” Tiếp đó đút luôn văn khế vào lòng.

Năm người đưa mắt nhìn nhau. Dương Thu Trì tự hỏi nàng này khờ thật hay là giả đây? Hiện giờ ai dám thò tay vào lòng quận chúa sờ mó lấy món đó ra chứ?

Mã Lăng Vũ lúc tước là tổng kỳ thủ lĩnh nội phủ của Sở vương phủ, khá quen mặt với tiểu quận chúa, liền cười hề hề bước lên nói: “Tiểu quận chúa, văn khế vừa rồi xin giao cho thuộc hạ bảo quản cho.”

Tiểu quận chúa lắc đầu: “Không giao không giao! Đó là của Phượng Đức, hi hi, Phượng Đức là tiểu thiếp của Dương lão gia, hi hi hi…”

Mấy người đều thở dài, Dương Thu Trì bảo: “Thôi vậy, các vị tìm cơ hội lấy văn khế hủy đi, tránh làm mất sự tôn nghiêm của vương gia.”

Thì vậy, nếu như tờ văn khế này lưu truyền, đường đường là Sở vương tiểu quận chúa mà đi làm thiếp cho một hộ vệ , quả là mất mặt đến cả nhà.

Bốn người gật đầu đáp ứng, Mã Lăng Vũ tiếc thương nhìn tiểu quận chúa: ‘Quận chúa bị đả kích quá mạnh, nhất thời bị ngu khờ, chỉ còn cách chờ rời khỏi Vũ Xương mới từ từ tìm danh y điều trị mới được.”

Dương Thu Trì hỏi: ‘Các vị có chỗ nào để đi không?”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu. Lưu Dũng nói: ‘Hay là đến kinh thành thôi.”

Mã Lăng Vũ nói: “Không ổn, lúc này đạo lộ lên bắc đang diễn ra đại chiến giữa Lý Tự Thành và Minh quân chúng ta. Binh hoang mã loạn bất lợi cho sự an toàn của tiểu quận chúa.” Y quay sang hỏi Dương Thu Trì: “Dương gia, các vị có tính toán gì không?”

Dương Thu Trì lắc đầu: “Ta cũng không nghĩ ra.”

Hắn vốn có ý cùng Liễu Nhược Băng hành tẩu giang hồ, nhưng mà trong mấy tháng Liễu Nhược Băng không thể động võ, nếu không độc chất còn ở trong nội thể sẽ phát tác, đại la kim tiên cũng không cứu được. Điểm này hắn nhất mực suy nghĩ, trước đó nghe Liễu Nhược Băng nói mấy năm nay nàng hành tẩu giang hồ, đến khắp nơi khiêu chiến cao thủ, đã giết không ít ác nhân, thường có người đi tìm cừu với nàng. Một khi cừu gia trên giang hồ biết tình hình của nàng lúc này, e rằng chớp mắt sẽ có cao thủ đến làm phiền. Đến lúc đó, bản thân hắn ứng phó không nổi rồi. Vì thế, cần phải tìm một nơi an toàn để Liễu Nhược Băng bình an vượt qua mấy tháng này, chờ võ công của nàng khôi phục lại bình thường thì lúc đó không sợ gì nữa. Nhưng mà, hiện giờ thiên hạ đại loạn, đến đâu cũng có chiến loạn, nơi nào mới an toàn được đây?

Mã Lăng Vũ trầm ngâm chốc lát, nói: “Hay là chúng ta cùng về nam, đến Trường Sa quy thuận Cát vương? Nơi đó hiện giờ còn khá thái bình.”

Cát vương chính là phiên vương con của Minh Anh Tông bị giặc Ngõa Thích bắt sống năm xưa, cùng với Sở vương có cũng lão tổ là Chu Nguyên Chương. Nhà họ Chu quá đông đúc, chư vương được phân phong rãi đều toàn quốc. Truyền đến thời Minh Mạt, thì Sở vương và Cát vương đã cách khá xa so với chính thống của hoàng thất rồi. Do hai phiên vương này có vị trí khá gần, đều ở Hồ Quảng, nên thường đi lại khá thân mật với nhau. Kiến nghị này lập tức được ba người khác tán đồng.

Dương Thu Trì học lịch sử chẳng ra gì, khi đến Minh triều cũng không có mạng Bách độ (baidu) đâu mà tra, do đó không biết Trương Hiến Trung và Lý Tự Thành năm xưa có chiếm được Trường Sa hay không. Chỉ có điều, trong ấn tượng của hắn, dường như Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung đều đại chiến với Minh quân ở trung nguyên. Hắn không muốn bị lôi vào vòng hỗn loạn này, và cũng không có năng lực cải biến lịch sử, chỉ muốn tìm được Liễu Nhược Băng rồi sống với nhau tiêu dao tự tại. Cho nên, tránh đến Trường Sa là một chủ ý không tệ hiện giờ.

Nghĩ xong, Dương Thu Trì gật đầu: ‘Vậy được, ta và các vị cùng đến Trường Sa.”

Bốn người mừng rỡ, vì nếu để họ đơn độc đưa Tiểu quận chúa đến Trường Sa, trong thời binh hoang mã loạn này có bất trắc gì e là không xong. Vừa rồi kiến thức được võ công của Dương Thu Trì, bốn người ngầm tính gộp lại hết cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu có hắn đi cùng thì an toàn hơn nhiều.

Dương Thu Trì lại trầm giọng nói: “Trầm Lỗi là người thập phần âm hiểm. Hắn đem tiểu quận chúa cho ta, mục đích là để lăng nhục Sở vương, báo phục cái hận năm xưa. Tiệc rượu lúc tối là mục đích đó, nhưng bị ta làm hỏng. Khi rời khỏi đó, ta thấy thần tình của hắn rất không cam tâm. Chỉ có điều, hắn do ngại mặt muội muội, không thể đương trường làm gì chúng ta được. Ở Vũ Xương xem ra cũng không trực tiếp động thủ. Nhưng cái hận này chưa phát tiết hoàn toàn, đối với ta mà nói vẫn là cái gai trong mắt hắn. Đừng thấy hắn khách khí, kỳ thật trong bụng rất không vui. Ta từng ở Sở vương phủ giết không ít binh sĩ của hắn. Trong tiệc rượu lại đánh mềm xương võ quan thân tín của hắn. Hắn lại e ngại ta dụ dỗ muội muội hắn. Cho nên, nếu ta đoán không lầm, thì hắn không dễ dàng bỏ qua cho tiểu quận chúa và chúng ta đâu.”

Lưu Dũng cùng mọi người nghe thế đều khẩn trương hẳn lên, vội hỏi nên làm thế nào?

Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra đối sách, lập tức nói ra, bốn người luôn miệng khen là diệu kế, theo đó mà đi chuẩn bị.

Lúc này trời tối chưa lâu, Lưu Dũng cùng các hộ vệ đều thông thạo Vũ Xương, người quen đất quen, nên chia nhau hành động, tìm người bán nhà cửa, chuẩn bị ngựa xe.

Do cục thế của Vũ Xương đã ổn định, nhà cửa nhanh chóng tăng giá, cho nên họ nhanh chóng tìm được người mua, sau khi xem phòng đã trả chín chục lượng, hơn ba lần lúc mua. Dương Thu Trì rất cao hứng, lập tức làm thủ tục nhận bạc, nói rõ ngày mai sẽ giao nhà dọn ra.

Có bạc rồi mọi chuyện rất dễ. Lưu Dũng cùng mọi người lấy danh nghĩa đến Hiếu Cam phó nhậm, tìm người quen mua bốn cổ xe ngựa, chuẩn bị lương khô vật thực, mua đao kiếm phòng thân, sắ sửa vài bộ quần áo… Tất cả tốn không tới mười lượng bạc.

Mọi chuyện chuẩn bị đâu đó thì trời đã về khuya.

Dương Thu Trì bấy giờ mới xuống giếng, đem sự tình nói qua hết, bảo Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên thay đồ bố thô quân gai của nhà nông phổ thông, sau đó ra khỏi chỗ nấp gặp bốn hộ vệ. Dương Thu Trì giới thiệu Liễu Nhược Băng là tỷ tỷ của mình, còn Quách Tuyết Liên là nha hoàn.

Lưu Dũng tuy trước kia đã gặp qua Liễu Nhược Băng một lần ở núi Võ Đang, nhưng là mấy năm về trước. Hơn nữa lúc đó Liễu Nhược Băng toàn thân đồ trắng, lại che mặt, đang kịch liệt giao chiến với chưởng môn Bạch Hồ tử của Võ Đang, cự li hơi xa, căn bản không nhìn rõ tướng mạo. Hiện giờ Liễu Nhược Băng mới vừa lành trọng thương, cho nên y làm sao cũng không thể ngờ vị nữ tử bệnh vàng vọt này lại là vị bạch y nữ sát một kiếm chém bay trường kiếm của chưởng môn Võ Đang, làm y mất luôn ý niệm tầm sư học đạo thiết tha võ nghệ. Y cũng không dám quan sát kỹ nữ quyến của nhà người ta, huống chi là người thân của ân nhân cứu mạn. Ba người khác dĩ nhiên càng không có ấn tượng gì.

Đêm đó, Dương Thu Trì để Liễu Nhược Băng, Quách Tuyết Liên và tiểu quân chúa lên lầu ngủ phòng ngủ chính, còn hắn và bọn bốn người Lưu Dũng ngủ ở dưới lầu.

Suốt đêm không chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau bốn cổ xe ngựa thuê trước đã đến cửa. Người chủ mua cũng đến tiếp nhận nhà. Lưu Dũng cũng 3 hộ vệ bận rộn vận chuyển hành lí, chợt nghe chuông leng keng, thấy một tiểu kiệu đang đến, do 4 binh sĩ Trương Hiến Trung khiêng. Kiệu dừng lại trước cửa nhà của Dương Thu Trì, rèm kiệu vén lên, một thiếu nữ xinh đẹp bước xuống, bạch y trắng toát, dung nhang mê người, chính là Trầm Tuyết Phỉ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.