Trên Trường Giang, một con thuyền nhỏ đang giương buồm lướt sóng.
Trong khoang thuyền, tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đang ngờ nghệch và hứng thú xem Quách Tuyết Liên chơi trò Cửu liên hoàn (Là chín cái vòng gắn vào một cây gậy đồng để sắp xếp theo vị trí, là công cụ để chơi thử tài trí tuệ thời cổ). Tiểu Hắc cẩu đang ngóng cổ nhìn hai nàng. Lưu Dũng và các hộ vệ đưa ánh mắt xót thương nhìn Chu Phượng Đức tinh thần ngờ nghệch thất thường. Mấy người làm công đang cố sức gạt mái chèo, mượn lúc thuận gió buồm no căng đưa con thuyền nhỏ đi như bay trên mặt nước.
Ở đầu thuyền, Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng ngồi ngang đón gió sông, nhìn từng dãy núi xanh từ từ di chuyển hai bên bờ, thỉnh thoảng nhìn nhau cười.
Thì ra, tối đó Dương Thu Trì đã chuẩn xác đoán được Trầm Lỗi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, nhất định sẽ tìm cơ hội tránh tầm mắt của Trầm Tuyết Phỉ, phái binh bám đuôi truy sát họ. Cho nên, hắn đã an bài trước mọi thứ. Bốn người bọn Lưu Dũng khi tìm người bán nhà và thuê xe, đã lợi dụng quan hệ hình thành sau nhiều năm ở Vũ Xương, bí mật nhờ bằng hữu có thể tin được đến trước Hán Khẩu thuê một con thuyền nhanh, lại nhờ bằng hữu ở phía trước chuẩn bị sẵn mấy thớt ngựa. Khi đi giữa đường, họ đạ xuống xe để xe ngựa tiếp tục tiến, còn bản thân thì cưỡi khoái mã chạy thẳng đến Hán khẩu, lên thuyền dọc theo sông mà đi, đến Trường Sa bằng đường thủy.
Dương Thu Trì đoán Trầm Lỗi chẳng qua mà tức giận đôi chút mà thôi, còn mấy người của hắn không phải là khâm phạm trọng tội gì, cho nên y có thể sẽ không dùng quá nhiều quân đội truy sát. Và các đầu mối giao thông ở Vũ Xương thì thông suốt cả đường thủy và đường bộ, căn bản không thể truy tìm. Lúc này đã là tháng năm âm lịch, nước sông dâng cao, mặt nước bình ổn, lại gặp gió đông, thuyền lớn nhỏ trên sống qua lại dày đặc. Cho dù y có đuổi theo đường thủy, cũng rất khó truy kích bọn hắn.
Sau khi thực hiện diệu kế tránh khỏi truy sát, lòng Dương Thu Trì rất vui, và sự buồn bực về chuyện của Tiểu Nhị đã giảm đi không ít. Hắn bèn cùng Liễu Nhược Băng ngồi ở đầu thuyền, hân thưởng phong cảnh hai bờ, tận dụng dịp tôn tạo tình cảm.
Liễu Nhược Băng hỏi: “Trì đệ, đệ bộ không muốn nạp thiếp thật?”
“Đúng a! Tỷ tỷ không tin à?”
“Vốn là không tin, nhưng đệ liên tục cự tuyệt hai tiểu thiếp rồi, ta bắt đầu cú chút tin đây. Nhưng ta không biết đệ làm vậy là vì sao?”
“Tỷ cảm thấy là vì sao?” Dương Thu Trì quay mặt nhìn, thấy mày liễu của Liễu Nhược Băng như khói, hai mắt như mùa thu, mũi thon cao như ngọc, gương mặt trắng như tuyết đượm nét hồng đào, quả thực là đẹp đến cùng cực.
Liễu Nhược Băng quay đầu lại, khóe miệng hơi cười, có vẻ ngượng: “Ta không rõ mới hỏi đệ chứ!”
Dương Thu Trì không dám nói lại câu chuyện chân thật nhưng không thể khiến Liễu Nhược Băng tin. Nếu như nàng đã không tin, có nói thêm lần nữa chỉ làm nàng hoài nghi hắn là tên lừa gạt suốt ngày chỉ biết nói láo. Nếu như vậy thì phiền phức to. Do đó, hắn hạ quyết tâm, mọi chuyện sẽ làm lại từ đầu, làm sao cho Liễu Nhược Băng thích hắn thì thôi. Hắn bèn thở một hơi dài, nhìn mặt sống cố ra vẻ thâm trầm, nói: “Đệ nhìn không quen những nam nhân ở hiện tại, vì sao nhất định phải cưới nhiều vợ chứ. Tam thê tứ thiếp, hà hà, như vậy là bảy người. Vậy hắn lo hết nổi sao? Một tay ôm hết cả bảy người sao? Một mình ngủ trọn hết được sao?” Nói những lời này, hắn cảm thấy mặt nóng bừng, vì hắn chẳng khác nào đang mắng hắn ở kiếp trước.
Hắn hơi nghiêng mặt lại, thấy đôi mắt trong veo của Liễu Nhược Băng đang lấp lánh, nhìn hắn đăm đăm, lòng biết có cửa, lại quay đầu đi nói tiếp: “Đệ cảm thấy rằng nam nữ muốn trở thành chồng vợ thì tiền đề là phải có tình yêu trước, Ân Cách Tư (Ăng Ghen – Friedrich Engels (1820-1895) nhà triết học xã hội Đức, là một trong người phát minh ra học thuyết Marxis….)…., không, là ai cà…, khụ khụ…., có một người xưa từng nói, ‘hôn nhân không có ái tình là vô đạo đức’! Mà ái tình là riêng tư, là ích kỹ, là từng đôi, là chiếm hữu. Yêu một người, thì phải toàn tâm toàn ý mà yêu, do đó một người có bảy tám người vợ, có thể nói là y yêu tất cả họ hay không? Không! Chỉ có thể nói là y muốn chiếm hữu họ, đối với họ chẳng qua là một loại thú dục, thỏa mãn nhu cầu về mặt sinh lý mà thôi, căn bản không phải yêu! Tỷ thấy có đúng không?”
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Liễu nhược Băng một cái, thấy nàng đang kinh ngạc nhìn mình, vội hỏi: “Thế nào? Tỷ không tán đồng quan điểm của đệ à?”
Liễu Nhược Băng a lên một tiếng, bấy giờ mới lấy lại tinh thần: “Không, không phải vậy, chỉ có điều ta không hiểu lắm ý vừa rồi của đệ.”
“Điểm nào không minh bạch?” Dương Thu Trì cũng cảm thấy lời mình nói vừa rồi quá hiện đại.
“Ví dụ như, cái câu gì … gì mà… ‘không có ái tình…'”
“‘Hôn nhân không có ái tình là vô đạo đức’ – một vị cổ nhân nói thế!”
“Ai a? Sao ta chưa hề nghe qua vậy?” Liễu Nhược Băng dõi đôi mắt xanh, lộ vẻ hâm mộ, hàng mi dài hơi chớp, một vệt tôi tối càng hiện vẻ mê người.
Dương Thu Trì nhìn châm vào đó mà lén nuốt nước bọt. Bà xã của mình ở gần trong tầm với, thế mà phải giả vờ ngây thơ cụ chẳng dám động, quả thật là ông trời quá đáng mà! Hắn tùy miệng đáp: “Một người ngoại quốc!” Đột nhiên hắn cảm thấy mấy chữ người ngoại quốc này có thể sẽ khiến nàng không hiểu, đành giải thích thêm: “À…! Đó là người dị tộc ở hải ngoại. Là đệ xem được từ một cuốn sách.”
“Vậy sao…! Người hải ngoại nói mà đệ cũng hiểu à? Trì đệ, đệ quả là học rộng hiểu nhiều a!”
“Hà hà, tỷ tỷ, tỷ cảm thấy y nói có lý không?”
Hai tay Liễu Nhược Băng ôm gối, đặt cái cầm xinh lên hai đầu gối, nhìn nước sông chảy. Một lúc sau, mới khẽ đáp: “Ta chưa nghĩ qua, thật đó, ta từ nhỏ đến lớn theo sư phụ luyện công, sư phụ viên tịch rồi thì hành tẩu giang hồ, bốn biển là nhà, trước giờ chưa ai nói với ta chuyện đó, cũng không ai cho ta hay những chuyện như vậy.”
Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, hỏi: “Vậy…., vậy những năm nay, tỷ không gặp nam nhân nào khiến tỷ động tâm hay sao?”
Hỏi câu này, tim Dương Thu Trì co thắt lại, sợ nàng sẽ kể ra một chuyện tình triền miên đẹp đẻ, khi ấy hắn chắc ói máu mà chết.
Rất may, Liễu Nhược Băng khẽ lắc đầu: ‘Những năm này ta nhất mực tiềm tâm luyện võ, chưa bao giờ nghĩ đến điều này, và cũng chưa có ai nói chuyện đó với ta…” Nói đến đây, Liễu Nhược Băng xoay đầu liếc nhanh hắn một cái, thẹn đỏ cả mặt,
“Ngày đó, khi ta sắp chết rồi, đệ nói với ta những lời đó, là lần đầu tiên ta nghe được đấy…”
“Hắc hắc, không phải chứ? Tỷ hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành, sao lại không có ai thích tỷ? À, đệ hiểu rồi, nhất định là tỷ thường mang mạng che mặt, vừa lộ diện là cầm đoản kiếm chém chém giết giết, không có nam nhân nào nhìn qua vẻ đẹp của tỷ, cũng không ai dám nhìn. Hoặc là, nam nhân nhìn qua thích tỷ rồi đều đã bị chém chết hết, do đó không có ai tỏ bày với tỷ!”
Liễu Nhược Băng cười đáp, đôi mắt phượng biện thành mắt vòng nguyệt khả ái: “Đệ nha, mồm miệng trơn tuột!”
“Hắc hắc.” Dương Thu Trì cười cười, nhìn thẳng Liễu Nhược Băng, trịnh trọng nói: “Dù gì thì cả đời của đệ cũng chỉ yêu một người con gái!”
“Ai vậy?” Liễu Nhược Băng hỏi ra lời, lập tức tỉnh ngộ, nét đỏ thẹn càng nặng hơn, áy náy dịu giọng nói: ‘Trì đệ, ta đã nói qua, kiếp này ta không lấy ai đâu, chúng ta chỉ là tình tỷ đệ, đệ… đệ hãy tìm chỗ hợp khác đi.”
Dương Thu Trì khẩn cầu: “Tỷ tỷ, đệ đối với tỷ là thật lòng…”
Liễu Nhược Băng nghiêm mặt: “Trì đệ, lời này sau đừng nói nữa, nếu không, ta… ta chỉ còn cách một mình rời đi mà thôi!”
“Ai…! Biết rồi.” Dương Thu Trì ủy khuất ôm đầu.
Liễu Nhược Băng thấy thần tình u rũ của hắn, dịu giọng bảo: “Trì đệ, tỷ tỷ đã nói rõ rồi, cả đời này chẳng lấy ai nữa. Sau này đệ đừng đem chuyện này làm khó tỷ tỷ nữa a!”
Dương Thu Trì chẳng còn cách nào khác, gật đầu. Hắn hỏi tiếp: ‘Đúng rồi, tỷ tỷ, lần trước tỷ thương thế nghiêm trọng, đệ không tiện hỏi kỹ, hiện giờ tỷ có thể cho đệ biết vì sao tỷ không muốn lấy ai không?”
Gương mặt băng sương ngọc khiết của Liễu Nhược Băng khôi phục lại vẻ ưu thương điềm đạm, ôm gối nhìn vầng mặt trời đã chìm hơn nửa xuống triền núi: “Mẹ ta vốn rất mặn nồng với cha ta, nhưng mẹ ta chỉ sinh có mình ta là nữ, không sinh con trai. Gia gia của ta rất tức giận, yêu cầu mẹ ta bỏ vợ. Cha không chịu, nhưng sau này một trận lửa lớn đã thiêu hủy dung mạo của mẹ ta, gia gia ta lại bức cha ta bỏ vợ tiếp…”
“Kết quả là cha tỷ đáp ứng?”
“Đúng…, mẹ ta dẫn ta đi, không mặt mũi nào về nhà, chỉ còn mang ta lưu lãng tứ xứ, không lâu bệnh chết. Khi sắp chết, sư phụ ta vừa khéo đi qua, mẹ ta cầu sư phụ ta thu ta làm đồ đệ.” Dừng lại một chút, quay đầu lại hỏi: “Đệ hiểu vì sao ta không muốn lấy ai không?”
Điều này giống y như kiếp trước của Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì gật đầu: ‘Hiểu chút chút, tỷ sợ hôn nhân, sợ sau khi yêu sâu đậm một người rồi cuối cùng không thể không thống khổ li khai, do đó tốt nhất đừng yêu ai cả.”
Liễu Nhược Băng thở dài, không nói gì nữa.
….
Trên đường đi, tuy họ nghĩ đủ biện pháp nhưng không lấy được văn khế tặng thiếp trong lòng tiểu quận chúa hủy đi, cuối cùng đành vậy.
Càng đến Trường sa, dấu vết chiến tranh càng ít.
Khi tiếp cận Trường Sa, gần như không nhìn thấy bóng dáng chiến tranh nữa. Hai bờ sông thỉnh thoảng xuất hiện nông phụ vừa giặt tẩy vừa cười đùa, hoặc mục đồng cưỡi trâu thổi sáo, nông hán cày ruộng, khói xanh từ các thôn trang… Tất cả hiện lên vẻ ruộng đồng yên tĩnh.
Dương Thu Trì rất cao hứng, cuối cùng cũng tìm được nơi thế ngoại đào nguyên, bình an hạnh phúc rồi.
Trên đường không có gì xảy ra, mười mấy ngày sau họ cuối cùng cũng đến được Trường Sa.