Về nhà, nó không sao không thể ngăn mình thôi cười. Niềm hạnh phúc dâng trào cứ khiến nó có cảm giấc lâng lâng, bồi hồi rất khó thả. Lôi điện thoại nhắn tin cho nhỏ, nó phải chia sẽ với nhỏ ngay không, không thì nó sẽ vỡ tung vì niềm vui lớn lao này mất.
“Mày ơi, tao hạnh phúc quá, anh ấy vừa xin lỗi tao, và cả tặng tao quà 14/2 nữa, hehe”
Như đang đợi tin nhắn của nó (thì đúng là như vậy mà, ^^) nhỏ trả lời ngay lập tức:
“Chẹp, ghê à nha, thế giờ đãi tao một bữa coi như ăn mừng đi”
“Dẹp, ăn cái con khỉ, chờ mày xin lỗi anh Huy rồi ăn mừng luôn một thể”
“Hờ hờ, mày được lắm, thế thôi bà đách cần nữa”
“Tao không được thì không phải bạn mày nhá”
“Tao là tao bực mày lắm rồi nhá, gọi cả thằng bồ yêu quý của mày sang đây, tao chấp tay đôi”
“Ế. tao giết luôn giờ, ai cho phép mày gọi anh Duy là thằng hả”
“Không thằng chã lẽ con à, nói ngu, kaka”
“Hứ, tao ứ nói chuyện với mày nữa, tao sang chơi với anh Duy, pye nhá”
“Cút đi, con tó”
Hát nghêu ngao bài gì đó. nó soạn sửa sách vở rồi chạy nhanh qua nhà anh. Đẩy cửa bước vào, thì thấy anh đang ngồi nhìn chằm chằm vào máy tính, mỉm cười nham hiểm, nó rón rén bước tới sau lưng anh, định cho anh một phen hú vía thì bỗng dưng anh xoay ghế, bước quá đà nên nó bị ngã ngửa ra phía sau, rớt xuống cái “bịt”, một cảm giác thật là “ê mông”. (haha). Nhìn bộ dạng của nó, anh nén cười, nhưng lại không kìm được quá lâu, anh bật cười thấy tiếng, vừa đau, vừa ngại, nó cằn nhằn:
-Cười gì chứ, hic, có ai như anh không, người yêu ngã mà không thèm đỡ.
-Haha, em… haha…-Anh vẫn không thể ngưng cười
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. em giết anh, còn cười được nữa, hichic.
Nhìn bộ mặt méo mó, ngày càng đỏ vì xấu hổ của nó, tự nhiên anh thấy thương thương, đưa tay kéo nó dậy.
-Rồi, không đùa nữa, có bài gì đưa đây anh xem cho.
-Đây-Nó phụng phịu đưa quyển vở cho anh.
Lật mở lật mở, anh nhíu mày rồi cốc đầu nó:
-Bài này dễ mà, làm để sai, đầu óc bỏ đâu thế hả.
Nó xoa xoa trán, cãi:
-Gì chứ, em mới học thôi nhá, hmm.
Lườm nó, rồi anh chỉ cách làm lại, hướng dẫn tỉ mỉ.
-Được chưa.
-Rồi, hehe-Lè lưỡi, nó cười đáp trả.
Trong khi đợi anh tìm bài luyện tập làm thêm dạng này, nó nói:
-Anh ơi…
Anh không nói gì, chỉ ngước nhìn nó, ý bảo nói tiếp đi, hiểu ý, nó nói tiếp:
-Dây chuyền này đẹp nhỉ. hehe, mà anh mua đồ đôi phải không?
Hơi bối rối trước câu hỏi của nó, mặt anh cũng dần xuất hiện màu đỏ, ừm, phải rồi, dây chuyền đôi, đây là chủ ý của nhỏ.(kaka). Lúc đầu anh chỉ định tặng nó gấu bông thôi, nhưng nhỏ kiên quyết bảo phải là dây chuyền đôi, haiz, khổ thế đấy. Ậm ừ, anh trả lời:
-Ừm.
Mân mê sợi dây chuyền, nó tiếp tục:
-Khi nào mà anh hết thích em thì em sẽ trả lại cho anh, em hứa sẽ bảo quản thật tốt, hehe.
Cốc cho nó cái nữa, anh mắng:
-Ăn nói linh tinh, lo mà làm đi, suy nghĩ vẩn vơ thế cốc thêm mấy phát giờ.
-Gì chứ.. xí..
Nó bĩu môi, nhưng rồi lại cười toe. Anh cũng thế, trong lòng, hai đứa, giờ chỉ tồn tại một thứ cảm xúc duy nhất, là hạnh phúc.
Vừa về nhà, điện thoại nó lại báo có tin nhắn, lại là của cái tên đáng ghét kia.
“Ê. rảnh không, nói chuyện tí đi, đang bực”
“Bực thì rủ người khác nhá, tôi không có hứng nói chuyện với anh”
“Không đùa, tính nhắn tin cho Linh, mà giờ chắc em ý không có hứng đâu, chỉ còn bé thôi”
“Ghê, chỉ còn tôi cơ đấy”
“Thế giờ có nói chuyện với anh không thì bảo”
“May cho anh hôm nay là tôi đang vui đấy nhá, chuyện gì, nói đi”
……….. Tin nhắn qua lại, Quân kể lể chuyện của mình, còn nó thì bụm miệng cười, có lúc còn bật cười ha hả, Quân kể hắn ta đang bị một con bé vô duyên ám, haiz, tội lỗi.