Này Anh! Yêu Em Đi

Chương 5: Chương 05



1 tuần rồi kể từ ngày định mệnh ấy, nó vẫn hơi hơi bị ngại khi ngồi học cùng anh. Đôi lúc lén nhìn anh, nhưng mà anh vẫn luôn giữ cái khuôn mặt không chút tình cảm ấy. Quả thật, nó không kìm được một chút tự ái. Ôm tập về nhà trang trạng thái buồn rười rượi, bỗng điện thoại reo, báo có tin nhắn:
“Lúc chiều học về trúng gió rồi, mệt chả đứng nổi nữa, sáng mai chịu khó đi một mình nha, viết giấy xin phép giùm tao”
Haiz, đang lúc tâm trạng thế này, cộng thêm 1 tin không mấy vui vẻ như thế nữa, liệu nó sẽ như thế nào? Trong đầu nó lóe lên 1 suy nghĩ, soạn xong tin nhắn, nhưng nó cứ chần chừ, không dám bấm nút gửi đi. Lát sau, nó vừa lén lén nhìn anh, vừa gửi đi, ừm, anh đang đọc tin nhắn:
“Linh ốm, mai anh chở em đi học nhé”
Nhíu mày, lại nhíu mày, sao anh cứ thích nhíu mày thế nhỉ-Nó nghĩ trong đầu rồi phụng phịu nằm phịt xuống giường. 5 sau, điện thoại có tin nhắn:
“Rồi, sáng đợi ở cổng, 6h10”
Đọc được tin nhắn của anh, nó chỉ muốn nhảy cẫng lên luôn ấy. “Ôi Linh ơi, tao có lỗi với mày, nhưng biết làm thế nào được, hichic, mày nghỉ tao được anh chở đi học này, hạnh phúc quá”
“Định mệnh nó cho tao con bạn được như mày đấy, hứ, cái đồ phản bạn theo zai”
“Chậc chậc, nói thế chứ, mai học về tao mua xoài cho”
“Thôi khỏi, bữa giờ xoài xoài mụn lên rồi này”
“kaka. thế thôi, mà nghỉ đi, kẻo mệt”
Sáng. 6h nó đã chuẩn bị xong mọi thứ, giờ chỉ có chờ anh thôi, được anh chở đi học mà nó còn lo lắng, hồi hộp hơn cả ngày đầu tiên đi học ấy. (@@). 6h05 nó đã chờ sẵn ở dưới cổng nhà anh, ôi trời ơi, sao mà thời gian trôi lâu thế.
Cánh cổng nhà bà Tư mở. anh bước ra, nhìn thấy nó. lại nhíu mày:
-Mũ?
– Đây ạ. Mà nhíu mày là thói quen của anh ạ?
-Gì?

Anh hơi đơ và hỏi lại nó, nó cười khì khì:
-Không có gì ạ, đi thôi.
Nhanh chóng nó lên xe, và anh cũng thôi k quan tâm nữa. Dọc đường đi nó cứ cười suốt, nhìn nó qua gương mà anh không khỏi thở dài, trong lòng tự hỏi:”Vui đến vậy sao?”
Đã 2 tháng kể từ ngày nó làm “người yêu” của anh. mà đó là nó nghĩ thế thôi, còn với anh thì, dường như không đúng lắm. Tối nó lại ôm tập sang nhà anh:
-Chào bà Tư. hehe
-Ờ, nhi hả cháu, cháu sang học à, anh Duy đi với bạn rồi, chưa về. Cháu chờ chút nhé.
-Thế ạ, lần đầu từ khi chuyển đến đây cháu thấy anh ấy đi với bạn đấy ạ.
Không khỏi ngạc nhiên, nó nói lại, bà Tư cười hiền từ, khẽ xoa đầu nó:
-Ừ. thì anh cũng phải có bạn chứ.
-Dạ.
Nó lè lưỡi, rồi xin phép lên phòng chờ anh. Vừa ngồi đợi, lòng nó vừa cảm thấy nong nóng, tâm trạng quả thật có chút bất an.
Nó nằm lăn lóc, mở laptop của anh đọc truyện, đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng, đã 10h rồi, anh hẹn bạn khuya thế sao? Bỗng, anh bước vào. thấy anh, nó ngồi bật dậy:
-Anh đi đâu về đấy ạ?
-Có việc gì không?
-Em hỏi bài tập ấy mà. hehe
Chợt, điện thoại anh reo:
-Alo. “Duy à, về đến nhà chưa” -Ừ, Ngọc, Tớ về đến rồi.”ừ, về muộn nên tớ hơi lo, thế thôi nhé. ngủ ngon” -ừ.ngủ ngon.
“Tối nay anh có hẹn với con gái à” Nõ khẽ bĩu môi. anh quay lại nhìn nó:
-Bài nào?
-Anh hẹn với chị nào thế?
Nó hỏi lại tỉnh bơ, cơ mà không đâu vào đâu cả. haiz. Anh nhìn nó, ánh mắt hơi khó chịu, hình như nó nhiều chuyện quá thì phải. Nhận thấy thế, nó đứng lên đi về.
-Còn bài tập?-Anh nhìn nó, hơi ngạc nhiên.
-Anh ngủ đi, tí em lướt facebook hỏi mấy anh trên kia cũng được.
Nó trả lời, giọng ỉu xìu, cũng chả hiểu thế nào, nhưng nó không thể phủ nhận là nó đang rất khó chịu, haiz. Cũng tại anh chưa bao giờ nói như thế với nó, chưa bao giờ chúc nó ngủ ngon, mặc dù ngày nào nó cũng gửi tin nhắn đi, Anh cũng chưa từng trả lời, hay nhắn tin cho nó cả. Tự nhiên nó thấy hơi ức, muốn khóc lắm ấy.
“Muốn khóc quá mày ạ”- nó nhắn tin cho nhỏ, lúc buồn thì nhỏ luôn là chỗ dựa cho nó mà.
“Sao thế, anh đẹp trai bắt nạt mày à”
“Tao cũng đang mong được 1 lần anh ấy bắt nạt đây, lần nào nói chuyện với tao anh cũng tỏ vẻ chán, hức”

“thế rồi sao nữa. bữa giờ toàn thế mà mày có thế đâu?”
“Hôm nay anh có hẹn với chị nào ấy. hic, lúc về còn nói chuyện điện thoại, có vẻ thân lắm”
“à, đã hiểu, thôi buồn gì, chắc bạn bè thôi, mày là hay suy nghĩ vớ vẩn, thôi ngủ đi, mai mà đi học”
“ờ”
Ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên trần nhà, nó cũng không biết là hiện tại nó đang nghĩ gì nữa.
Sáng hôm sau:
-Nhi ơi.
Linh đứng trước cổng nhà nó, gọi lớn.
-Ờ chờ tí.
Nó vội vội vàng vàng chạy xuống, chẳng kịp đeo dép cho hoàn chỉnh nữa.
-Keke, hôm qua ngủ muộn lại quên hẹn giờ, xin lỗi mày nhá.
-Thôi đi, nghe mày xin lỗi mà tao tổn thọ quá. Đi thôi.
Trưa, tan học, nó với nhỏ lại tíu tít trên đường về, bỗng:
-Này này, anh đẹp trai kìa, phải không?
Nó nhìn theo hướng nhỏ chỉ, ừ đúng là anh rồi, nhưng anh đang chở chị nào ấy.
-Lão ta chờ ẻm nào thế?
-Sao hỏi tao, mà tao đoán là người tên Ngọc
-Ồ..
Nhỏ gật đầu ra vẻ đã hiểu hết, nhưng rồi, nhìn nét mặt ảo não của nó, nhỏ lên tiếng:
-Eo ơi, nhìn cái mặt kìa, hứ.

-Gì mạy, đừng có mà gây nhá/
-Thích gây đấy, làm gì nhau.
-À,ờ thì làm gì đâu, thế này thôi hà..
Vừa nói, nó vừa lấy tay chọc vào lưng nhỏ:
-ấy ấy, ngã chết luôn giờ, haha, con điên..haha này..haha
Nó làm nhỏ nhột, cười ra nước mắt luôn ấy, ngưng động tác, nó cũng bật cười khanh khách, mọi nỗi buồn phút chốc tan biến.
Tối, như một thói quen, nó lại ôm tập sang nhà anh.
-Nhi hả, Thằng Duy đi vắng rồi, cháu chờ nó tí nhé.
-Thôi ạ, cháu về nhà cũng được, hôm nay bài cũng không khó lắm, hehe.
Cố nặn ra nụ cười, nó trả lời bà Tư rồi xoay người ra về.
Ngồi ở bàn học, nó không thôi suy nghĩ miên man, Bỗng đèn phòng anh sáng.
“Anh đi đâu về đấy ạ?”
Anh đọc tin nhắn, rồi nhìn sang nó, khẽ thở dài, vứt điện thoại xuống giường, bước ra khỏi phòng. Anh không trả lời tin nhắn, nó nước mắt rưng rưng. Ôi mẹ ơi, sao mà dễ nước mắt thế chứ, có gì đâu mà, haiz, đúng là…
Tâm trạng không được ổn, nó onl facebook, tự nhiên đụng phải một stt của cái nick vô danh: “Khi một thằng con trai đã không có cảm giác, thì dù có cố thế nào cũng đừng mong bước vào trái tim nó” “Vớ vẩn, hết sức vớ vẩn” nghĩ rồi nó unf luôn nick kia, haiz, đó có được gọi là giận cá chém mèo không nhỉ? (hờ hờ).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.