Lâm Uyên bị đánh bất ngờ, hắn nổi cơn điên hét một tiếng rồi từ dưới đất bật dậy, lao người vào Doãn Tắc. Doãn Tắc không thèm né tránh, nghênh tiếp hắn bằng một cú đấm.
Hai người tôi đấm anh anh đánh tôi, tạo thành cảnh ẩu đả hỗn loạn trong chốc lát.
Những người ở bên cạnh đứng ngây ra nhìn, không ai xông vào khuyên can. Nựu Nựu là người tỉnh ra đầu tiên, cô hét lên với Doãn Ninh: “Mẹ ơi! Kẻ xấu kia đánh cậu, mẹ mau mở cửa thả Man Đầu ra đi!”.
Cao Ngữ Lam không lên tiếng, nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: Nựu Nựu à, Man Đầu nhà em thả ra chưa chắc đã cắn kẻ xấu, có khi nó vẫy đuôi mừng muốn làm quen với hắn ấy chứ.
Hai anh cảnh sát mặt hằm hằm chứng kiến cảnh tượng trước mắt, các người coi cảnh sát chúng tôi chết rồi sao mà dám đánh nhau trước mặt chúng tôi?
Hai anh cảnh sát vội vàng xông vào can ngăn, không biết ai đúng ai sai ở đây, cứ đưa tất cả về đồn rồi tính sau.
Hai người đàn ông đánh nhau rất hăng máu, cảnh sát cũng mặc kệ. Lâm Uyên tung một cú đấm mạnh về phía Doãn Tắc, Doãn Tắc nghiêng đầu né tránh, cú đấm trúng đầu một anh cảnh sát.
Doãn Tắc thấy thế lập tức thay đổi chiến thuật, lui người trốn ra sau lưng anh cảnh sát và giơ cao hai tay giả bộ ngoan ngoãn: “Anh cảnh sát, hắn ta đánh lén cảnh sát, hắn ta đánh lén cảnh sát!”.
Lâm Uyên giận tím mặt, hắn đã thật tâm hối cải, muốn cùng Doãn Ninh làm lại từ đầu, muốn nhận con gái hắn. Vậy mà hắn không thể giữ bình tĩnh, tính tình hắn quá nóng nảy, bây giờ hắn đã làm hỏng bét mọi việc.
Khi Doãn Tắc, người chỉ sợ thiên hạ không đại loạn xuất hiện, và sau một hồi đấm đi đấm lại, Lâm Uyên mới thấy bình tĩnh hẳn.
Hắn đúng là ngu xuẩn, biểu hiện của hắn vừa đáng ghét vừa không đầu óc.
Lâm Uyên dừng lại, thở phì phò. Hắn chỉnh đốn lại quần áo, đưa mắt qua hai người cảnh sát rồi quay sang nhìn Doãn Ninh.
Doãn Ninh đáp trả hắn bằng một ánh mắt hờ hững và khinh bỉ. Trong khi đó, con gái của hắn nhào vào lòng Doãn Tắc, Doãn Tắc giúp cô bé lau sạch những vệt nước mắt loang lổ trên gương mặt nhỏ nhắn.
“Cậu, chúng ta thả Man Đầu ra cắn kẻ xấu đi”.
Ngón tay nhỏ bé trắng hồng của Nựu Nựu chỉ về phía Lâm Uyên. Hành động này khiến lòng Lâm Uyên khẽ nhói đau, thật sự là một cảm giác khó diễn tả.
Sự việc đến nước này, mấy người lớn không muốn tới đồn cảnh sát cũng không được. Doãn Ninh giao Nựu Nựu cho Cao Ngữ Lam, nhờ cô đưa con bé đi ăn chút gì đó chứ đừng dính đến chuyện tồi tệ này. Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần dẫn Nựu Nựu đi ăn Mc Donald. Sau đó, bọn họ làm theo lời Doãn Tắc, tới một bệnh viện gần đó để Quách Thu Thần xử lý vết thương và lấy báo cáo nghiệm thương.
Còn Doãn Ninh, Doãn Tắc và Lâm Uyên tự lái xe đến đồn cảnh sát.
Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi bất an, Doãn Tắc ăn vài cú đấm, không biết có bị thương nặng hay không? Lâm Uyên kia lai lịch có vẻ không tầm thường, hai chị em bọn họ có khi nào lại gặp phải phiền phức?
Trần Nhược Vũ cũng lo lắng không yên, cô hỏi: “ Vừa rồi tớ nhất thời xúc động, có đập tên khốn kia vài cái. Hắn nói sẽ kiện chúng ta, liệu tớ có bị dính vào vụ này không?”
Cao Ngữ Lam an ủi bạn vài câu, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn lắm. May mà Lâm Uyên không quen biết Trần Nhược Vũ nên Trần Nhược Vũ có lẽ sẽ không sao.
Quách Thu Thần hầu như không mở miệng. Trong số bọn họ, anh ta là người đen đủi nhất, hình như lần nào anh ta tới đây cũng đều gặp sự cố. Tuy nhiên anh Tiểu Quách rất có phong độ, không hề nói một câu oán trách. Lúc ở quán Mc Donald, Nựu Nựu hiếu kỳ sờ lên khoé mắt anh ta, hỏi anh ta có đau không, Quách Thu Thần kiên nhẫn trò chuyện cùng cô bé.
Trong số mấy người, chỉ cô bạn nhỏ Nựu Nựu được thỏa mong ước ăn Mc Donald là tâm trạng không tệ lắm. Mặc dù vừa gặp chuyện không vui, nhưng cô bé không hổ là người có quan hệ máu mủ với Doãn Tắc, nhanh chóng dẹp hết chuyện đó ra khỏi đầu. Cô bé còn lên kế hoạch tác chiến, đó là về nhà huấn luyện anh chàng đẹp trai Man Đầu phải biết phân biệt địch ta, dũng cảm chiến đấu.
Cao Ngữ Lam không đả kích mơ tưởng hão huyền của Nựu Nựu, nhưng cô thầm nhắc bản thân, khi nào gặp Doãn Tắc phải báo với anh một tiếng, hãy coi chừng nhân thân của Man đầu, không đúng, coi chừng sự an toàn của con chó.
Ba người lớn và một trẻ em đi tới một bệnh viện cách đó không xa. Nựu Nựu rất quen thuộc nơi này, đi trước dẫn đầu đoàn người lên thẳng tầng 3.
Cô y tá nhìn thấy Nựu Nựu liền vui vẻ chào hỏi cô bé, Nựu Nựu vẫy tay chào lại rồi chạy vào một phòng khám bệnh.
Cao Ngữ Lam vội đi theo định kéo cô bé lại. Tuy nhiên, Nựu Nựu nhỏ người nhưng rất nhanh nhẹn, cô bé chui tọt vào phòng gọi lớn tiếng: “Chú Mạnh!”
Trong phòng khám vọng ra tiếng cười của đàn ông. Cao Ngữ Lam đi vào, thấy một bác sĩ trẻ tuổi áo khoác áo blouse trắng đang bế Nựu Nựu trên tay.
Trên bàn đặt tấm biển đề tên bác sỹ, Cao Ngữ Lam đảo mắt qua, là Mạnh Cổ.
Bác sĩ có cái tên như thế này, có thể xem là bi kịch không?
Mạnh Cổ nhìn theo ánh mắt nhìn Cao Ngữ Lam, anh ta như đọc được suy nghĩ của cô liền mỉm cười: “Bố tôi họ Mạnh, mẹ tôi họ Cổ nên họ đặt tên tôi là Mạnh Cổ ”.
Cao Ngữ Lam gật đầu, trong lòng thầm nói tiếp: may mà anh ta làm bác sĩ, ghép với tên trở thành– Bác sĩ Mông Cổ
(Trong tiếng Trung từ Mông Cổ và Mạnh Cổ đồng âm. Người Trung Quốc thường gọi kèm chức vị).
“Bác sĩ Mông Cổ” trước đó đã nhận được điện thoại của Doãn Tắc nên biết rõ đám Cao Ngữ Lam đến đây vì chuyện gì. Anh ta nhanh chóng kiểm tra vết thương của Quách Thu Thần. Trên mặt và hốc mắt Quách Thu Thần có vết bầm tím, cổ tay hơi bị trật khớp, mu bàn tay có vết xước, còn lại không có gì đáng ngại.
Quách Thu Thần nói với Cao Ngữ Lam: “Cô thấy chưa, tôi không sao cả. Tôi đã nói không cần đi khám”.
“Cẩn thận một chút sẽ yên tâm hơn”.
“Đúng vậy, cứ khám kỹ một chút sẽ yên tâm hơn”. Mạnh Cổ phụ họa lời Cao Ngữ Lam, sau đó anh ta nói với Quách Thu Thần: “Cổ tay anh bị trật khớp rồi, để tôi bó bột cho anh nhé”.
Lời nói của anh khiến cả phòng khám rơi vào trạng thái im lặng hoàn toàn.
Mạnh Cổ mỉm cười đầy thành khẩn: “Mọi người không cần lo lắng đến tiền thuốc. Doãn Tắc nói, cậu ấy sẽ thanh toán”.
Cao Ngữ Lam đột nhiên bừng tỉnh, nhớ tới lúc trước Doãn Tắc cũng bị bó bột ở chân.
Mạnh Cổ nói tiếp: “Hay là kiểm tra sức khỏe toàn thân đi? Ba người cùng làm nhé!”
Anh ta vừa nói vừa viết các hạng mục cần kiểm tra vào một tờ giấy. Quách Thu Thần tối sầm mặt, lặng lẽ lùi lại vài bước, đứng ra đằng sau Trần Nhược Vũ.
Cao Ngữ Lam gọi Nựu Nựu, cúi xuống rỉ tai cô bé vài câu. Nựu Nựu nghe xong liền chạy về phía Mạnh Cổ: “Chú Mạnh, chú muốn thu tiền của cậu cháu sao? Có nhiều tiền không ạ?” Vẻ mặt và ngữ điệu của cô bé như thể gặp phải kẻ cướp.
Mạnh Cổ mỉm cười xoa đầu cô bé: “Nựu Nựu, cậu cháu có tiền, cháu đừng lo”.
Nựu Nựu ra sức lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó như chiếc bánh bao: “Chú Mạnh, cậu cháu nghèo lắm. Chú nhẫn tâm thu tiền của cậu thật sao?”
Mạnh Cổ vẫn cười cười: “ Cậu cháu nghèo ở chỗ nào?”
Nựu Nựu trả lời nghiêm túc: “Cậu không thể đưa Nựu Nựu đi ăn Mc Donald hàng ngày”.
“Đó là do cậu của cháu kiệt sỷ”
“Cậu còn có ”khoản đãi“ chưa trả hết”.
“Khoản đãi chưa trả hết?” Mạnh Cổ không hiểu.
Nựu Nựu vội vàng quay đầu cầu cứu Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam đỏ mặt, dùng khẩu hình nói nhỏ: “Khoản vay.”
(Cao Ngữ Lam bảo Nựu Nựu nói “Đãi khoản” (tức là khoản vay) chưa trả hết“ nhưng Nựu Nựu nói ngược lại thành ”khoản đãi” (có nghĩa là tiếp đãi).
Nữu Nữu gật đầu, nhanh chóng sửa lại: “Cậu còn khoản vay chưa trả”. Cô bé suy nghĩ vài giây rồi thở dài “Thật đáng thương!” Chữ “thương” cuối cùng cô bé kéo dài giọng nói, vẻ mặt biểu đạt tình cảm rất đạt.
Mạnh Cổ miệng cười gần đến mang tai, Nựu Nựu kéo tay áo anh ta: “ Chú đừng thu tiền của cậu cháu nhé. Nếu không Nựu Nựu sẽ không có Mc Donald để ăn, cũng không có nhà để ở. Nựu Nựu ăn không no mặc không đủ ấm, chỉ có thể ra lề đường bán diêm thôi”.
Mạnh Cổ bật cười ha hả, không quên đưa mắt liếc Cao Ngữ Lam.
Cao Ngữ Lam xua tay: “Câu cuối cùng tuyệt đối không phải do tôi dạy”.
“Cô là dâu hiền nhà họ Doãn?” Mạnh Cổ chống cằm, bộ dạng giống hệt Doãn Tắc: “Mau nói đi, cô và Doãn Tắc có quan hệ gì?”
“Chúng tôi chẳng có quan hệ gì”.
“Không quan hệ mà chị em cậu ấy có thể yên tâm giao Nựu Nựu cho cô? Cô còn xót tiền thay cậu ta nữa chứ?”
“Chúng tôi thực sự không có quan hệ”.
“Tôi chẳng tin”.
Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, không thèm để ý đến anh ta.
Nựu Nựu trở lại vấn đề cũ: “Chú Mạnh, chú sẽ không thu tiền của cậu cháu đúng không ạ?”
“Tiểu yêu tinh, nếu không thu tiền, chú Mạnh của cháu sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống, cháu không đau lòng sao?”
“Cháu thương cậu cháu hơn”. Nựu Nựu tỏ ra thật thà, không hề nể mặt Mạnh Cổ.
“Cô cũng xót ruột phải không?” Mạnh cổ không ngại đẩy “quả bóng” sang Cao Ngữ Lam. Anh chàng Doãn Tắc gần đây cứ như kẻ đang yêu ấy, đối tượng chắc là cô gái này.
Cao Ngữ Lam lắc đầu nguầy nguậy, cô vô ý thức liếc Quách Thu Thần: “Tôi với anh ấy không thân quen mấy, tôi không xót ruột”.
“Ôi Lam Lam, em lại làm tổn thương tôi rồi”.
Sau lưng đột nhiên vọng đến giọng nói đầy bi thương của Doãn Tắc, khiến Cao Ngữ Lam giật bắn mình. Cô quay đầu nhìn, quả nhiên là Doãn Tắc.
“Cậu!” Nựu Nựu xà vào lòng Doãn Tắc, mở miệng báo cáo ngay: “Chú Mạnh đồng ý sau này sẽ không thu tiền của cậu, muốn khám bệnh cứ tìm chú ấy”.
Mạnh Cổ mặt đen thui như đít nồi, bây giờ anh ta còn chưa đồng ý, nói gì đến sau này. Câu “muốn khám bệnh cứ đến tìm chú Mạnh” sao giống quảng cáo trên ti vi thế. Cho nên mới nói không thể để trẻ em xem ti vi quá nhiều.
Doãn Tắc cười haha, thơm nhẹ lên má Nựu Nựu. Sau đó anh đi tới nói câu xin lỗi với Quách Thu Thần và Trần Nhược Vũ, rồi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của bọn họ. Hai người đều cho biết là không sao cả.
Doãn Tắc chỉ tay về đằng sau: “Đây là Lôi Phong, bạn của tôi. Cậu ấy sẽ đưa mọi người về. Hôm nay tôi thành thật xin lỗi mọi người, lần tới tôi sẽ mời mọi người ăn cơm”.
Cao Ngữ Lam quay đầu, nhận ra đó chính là cảnh sát Lôi Phong, người cùng Doãn Tắc đi tới nhà cô lần trước. Hôm nay anh ta không mặc cảnh phục, trông rất khôi ngô sáng sủa. Nhìn thấy Cao Ngữ Lam, Lôi Phong liền mỉm cười chào hỏi: “Hi!”.
Mọi người lại khách khí một hồi, cuối cùng Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần đi theo Lôi Phong. Cao Ngữ Lam cũng muốn ra về, nhưng Doãn Tắc đẩy Nựu Nựu vào lòng cô, kéo cô cùng ngồi xuống ghế.
Mạnh Cổ cười toét miệng: “Không quan hệ gì sao? Tôi tin cô!”. Anh ta dừng lại hai giây rồi bổ sung thêm một câu: “Thật đấy”
Thật cái đầu anh!
Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến anh ta nên không nhìn thấy Doãn Tắc đá mạnh vào chân bác sĩ Mông Cổ ở dưới gầm bàn.
Hai người đàn ông anh một câu tôi một câu không ngừng kê kích nhau. Mạnh Cổ vừa nói những lời cay nghiệt vừa nhanh chóng giúp Doãn Tắc xử lý vết thương và kê đơn thuốc.
Cao Ngữ Lam nhớ Doãn Tắc từng nói đây là cách bọn họ thể hiện tình bạn. Cô không khỏi cảm thán, đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, bạn thân của “Ảnh đế” cũng là “Diễn viên gạo cội”.
Doãn Tắc còn có việc cần giải quyết nên không thể ở chỗ Mạnh Cổ lâu hơn. Sau khi khám chữa xong xuôi, anh lập tức đưa Cao Ngữ Lam và Nựu Nựu ra về. Lúc này Cao Ngữ Lam mới nhớ ra: “Chị Doãn Ninh đâu rồi?”
“Chị ấy muốn yên tĩnh một chút nên tôi đã đưa chị ấy về nhà trước”.
“Vậy à?” Cao Ngữ Lam muốn hỏi tên Lâm Uyên có làm gì bọn họ hay bọn họ đã làm gì hắn, nhưng nghĩ Nựu Nựu vẫn đang ở đây nên cô đành ngậm miệng.
Doãn Tắc dường như hiểu ý Cao Ngữ Lam, anh nói với cô: “Em đừng lo, mọi chuyện đã kết thúc, không có vấn đề gì nữa. Tôi đưa em về trước, khi nào gặp lại tôi sẽ nói cho em biết.”
Cao Ngữ Lam gật đầu, quay người nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa xe. Trên đường, người đi lại đông như mắc cửi, từng tòa nhà cao tầng lướt qua. Đây là một thành phố xinh đẹp, chỉ không biết trong thành phố này, mỗi ngày xảy ra bao nhiêu câu chuyện giữa người nam và người nữ. Doãn Ninh cũng vậy, bản thân cô cũng vậy, đều là một trong những N trường hợp có tình yêu thất bại.
Do rất hiếu kỳ về chuyện của Doãn Ninh nên Cao Ngữ Lam mong ngóng sớm gặp lại Doãn Tắc. Tuy nhiên gần một ngày nữa trôi qua mà cô vẫn không nhận được điện thoại của Doãn Tắc. Chỉ có Trần Nhược Vũ gọi điện tới tâm sự với Cao Ngữ Lam.
“Lam Lam, làm thế nào bây giờ? Tớ hình như đang yêu rồi”.
“Hả?” Cao Ngữ Lam kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao? Đối tượng là ai?”
“Ừ, tớ vẫn còn một điểm chưa chắc chắn lắm”
“Anh Tiểu Quách phải không?”
“Không phải là anh ta. Anh ta nhu nhược quá, không thích hợp với tớ”
“Vậy là ai? Lẽ nào là Doãn Tắc?”
“Không, không, cũng không phải là anh ấy. Anh ấy rõ ràng có tình ý với cậu, tớ không thích góp trò vui đâu”.
“Cậu nói linh tinh cái gì thế? Anh ta đâu có ý gì với tớ, anh ta chỉ là buồn chán nên thích trêu chọc tớ mà thôi”.
“Nếu vậy anh ta phải thật sự buồn chán đến một cảnh giới mới được”
“Tin tớ đi, cảnh giới của anh ta tương đối cao”
Trần Nhược Vũ thở dài một tiếng, không lên tiếng. Cao Ngữ Lam cũng không mở miệng, đợi Trần Nhược Vũ tự mình khai ra.
Một lúc sau, Trần Nhược Vũ rụt rè hỏi nhỏ: “Lam Lam, cậu thử nói xem, giữa bác sĩ Mạnh và cảnh sát Lôi, ai tốt hơn?”
“… ” Cao Ngữ Lam á khẩu. Đồng chí Nhược Vũ, cậu cũng lợi hại thật đấy, không yêu thì thôi, khi đã yêu thì yêu hai người cùng một lúc?