Này, Chớ Làm Loạn

Chương 39: Tình cờ gặp gỡ



Không phải lần đầu tiên gặp nhau?

Cao Ngữ Lam ngạc nhiên: “Nhưng em không nhớ là em đã từng gặp anh?”

Doãn Tắc liếc xéo cô một cái, sau đó bày ra vẻ mặt bi thương: “Vì vậy em biết không, khi anh phát hiện em chẳng có lương tâm, không nhận ra anh, trái tim anh bị vỡ vụn”.

“Em có thấy gì đâu”. Cao Ngữ Lam dí đầu ngón tay vào mặt Doãn Tắc, anh chàng này lại đóng kịch rồi, còn tim vỡ vụn nữa chứ.

“Ôi, em dí tay vào mặt anh, chứng tỏ em rất yêu anh”. Doãn Tắc nghênh mặt sát vào tay cô: “Em muốn anh trở nên xấu xí, khiến người khác không để ý đến anh, là em có thể đạt mục đích độc chiếm anh đúng không?”.

“Rốt cuộc anh có kể chuyện anh gặp em từ lúc nào hay không?” Cao Ngữ Lam lại day day mặt anh, anh chàng này thích đóng kịch quá.

Doãn Tắc mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Em có nhớ vào ba năm trước. À không, phải hơn ba năm trước, hình như vào khoảng tháng 4, ở công viên Thanh Tùng của thành phố C…”

Cao Ngữ Lam im lặng.Tháng 4 ư? Tất nhiên là cô nhớ rồi, đó là thời điểm cô bị ăn một cái tát, cô bị mắng nhiếc không ra gì, cô bị bạn đại học hãm hại, bị bạn gái thân vu khống, cô bị người bạn trai hẹn hò bảy năm bỏ rơi, làm sao cô có thể quên được.

Nhưng công viên Thanh Tùng thì…

“Lúc đó em uống say rồi”. Doãn Tắc gợi ý.

Cao Ngữ Lam “à” một tiếng. Đúng rồi, khoảng thời gian đó cô rất buồn, bạn bè đều xa lánh cô, đến một đối tượng thổ lộ tâm tình cô cũng không có. Một ngày, cô cảm thấy vô cùng đau khổ nên quyết định uống đến say khướt. Cô ra ngoài uống rượu nhưng không dám về nhà, cô muốn tìm một nơi không người để khóc lóc, lúc đó cô đã đến công viên Thanh Tùng sao? Sao cô chẳng có ấn tượng gì cả?

Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô: “Em xem, cứ uống rượu vào là em lại mất trí nhớ phải không?”.

“Đâu có”. Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cả đời này cô mới chỉ uống say hai lần, làm sao có thể phán xét cô cứ rượu vào là bị mất trí chứ.

“Vậy em thử nói xem, lần em cướp Man đầu của anh, nếu không phải ngày hôm sau anh tìm đến tận nhà, em có thể nhớ chuyện xảy ra không?”

Tất nhiên không nhớ rồi, cô còn tưởng cô cướp đàn ông mang về nhà.

“Hừ, em thấy chưa? Sau này em không được phép uống rượu trừ những lúc ở bên cạnh anh. Em dễ dàng bị người khác lừa lắm, anh phải trông coi em chặt chẽ hơn mới được”.

“Anh toàn nói vớ vẩn, rốt cuộc có kể cho em biết không hả?”

“Thì em uống rượu say, làm chuyện này chuyện kia với anh ở trong công viên Thanh Tùng. Sau đó em phủi tay bỏ đi mất, để lại một mình anh đau khổ. Ba năm sau, em lại xuất hiện làm náo loạn cuộc sống của anh”.

Cao Ngữ Lam há hốc miệng, cô rất muốn nói “không phải đấy chứ” nhưng không thể thốt ra lời. Lẽ nào khi cô thật sự muốn giở trò lưu manh thì không thành công, ba năm trước lúc còn ngây thơ thì cô đã ra tay với người ta? Lúc đó cô quá đau lòng nên gây ra chuyện hồ đồ rồi bỏ trốn. Sau đó oan có đầu nợ có chủ, ông trời cho anh và cô gặp lại nhau, nhưng lần này là cô rơi vào tay người ta?

Cũng không thể trách Cao Ngữ Lam có trí tưởng tượng phong phú, vì thực tế trên người cô từng xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường. Lẽ nào cô thật sự làm chuyện này chuyện kia…

Chỉ trong chốc lát, đầu Cao Ngữ Lam xuất hiện vô số ý nghĩ, tuy nhiên khi bắt gặp nụ cười đểu đểu của Doãn Tắc, cô lập tức nhớ ra những lời nói của anh chàng này nửa thật nửa giả, không đáng tin cậy.

“Anh nói dối”.

“Câu nào cũng là sự thật”.

“Vậy những chuyện này chuyện kia ấy, anh hãy nói rõ một chút”.

“Em muốn biết thật sao?”

“Đúng vậy”.

“Anh xấu hổ quá”. Doãn Tắc ôm mặt

“Anh nói đi”. Cao Ngữ Lam tỏ ra có khí thế.

Doãn Tắc thả tay xuống, anh dịch dịch đầu đang gối trên đùi Cao Ngữ Lam để tìm tư thế dễ chịu. Đôi mắt anh đối diện với mắt cô, khóe mắt cong lên cười cười. Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam và nghịch ngón tay cô, sau đó anh chậm rãi mở miệng: “Lúc đó, việc kinh doanh nhà hàng của anh không được tốt lắm, nông trường vừa mới khởi sắc, nhưng anh phải duy trì cả nhà hàng Thực và quán của chị gái anh, anh không đủ vốn nên có áp lực rất lớn”.

Cao Ngữ Lam gật đầu, cô có thể hiểu hoàn cảnh của anh lúc đó.

Doãn Tắc nói tiếp: “Lúc đó anh ở thời kỳ đứng giữa ngã ba đường. Nếu anh đóng cửa nhà hàng và quán của chị gái anh, anh sẽ chẳng cần lo đến chuyện tiền nong. Nhưng tình hình của chị gái mới khá hơn một chút, Nựu Nựu gần hai tuổi, là lúc bi bô tập nói rất đáng yêu. Chị anh vừa chăm sóc con nhỏ lại vừa lo bán quán, chị ấy bắt đầu có mục tiêu cuộc sống. Bây giờ chị ấy sống vui vẻ chứ mấy năm trước chị ấy luôn khiến anh lo lắng. Anh đã mất đi bố mẹ, không thể mất cả chị ấy”.

Doãn Tắc bóp tay Cao Ngữ Lam, rồi đặt lòng bàn tay cô lên lồng ngực, vào đúng vị trí trái tim anh. Mỗi khi anh nhắc lại chuyện cũ, Cao Ngữ Lam đều cảm thấy tim cô mềm hẳn đi. Doãn Tắc nói tiếp: “Vì vậy khi anh thấy chị ấy vui vẻ, anh bắt đầu do dự. Anh không muốn dẹp tiệm, dù là nhà hàng hay quán nước của chị ấy. Nếu anh đóng cửa, chị ấy sẽ rất lo lắng. Hơn nữa nếu anh từ bỏ, có nghĩa là anh thừa nhận thất bại, anh nghĩ anh sẽ không bao giờ còn dũng khí mở quán nữa. Anh không muốn bị thua”.

Cao Ngữ Lam chỉ thấy nhà hàng Thực hiện tại kinh doanh rất thành công, cô không ngờ có lúc nhà hàng lại đứng trước nguy cơ bị đóng cửa.

Doãn Tắc nói: “Thế là anh quyết định cố gắng thêm một chút, tìm ra nguyên nhân không thu hút khách hàng. Lúc đó, nhà hàng chủ yếu kinh doanh các món ăn bình dân, anh cho rằng món ăn của nhà hàng không tồi, cũng có nhiều khách quen. Nhưng em biết đấy, vị trí này rất thuận tiện nên tiền thuê nhà hơi đắt. Anh có trong tay một số món đặc sắc nhưng giá thành cao, giá đắt nên khó bán. Anh suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng anh cảm thấy là do nhà hàng của anh không có nét riêng biệt. Vì vậy anh đi khắp các nhà hàng nổi tiếng ở các nơi, ăn thử các món đặc sắc của họ và học tập người ta cách kinh doanh. Nhưng anh vẫn không tìm ra đầu mối, không biết nên đưa nhà hàng của anh đi theo hướng nào. Chuyến đi càng dài, tiền trong tay anh ngày càng ít đi”.

Cao Ngữ Lam say sưa lắng nghe, câu chuyện về quá trình lập nghiệp của Doãn Tắc hấp dẫn hơn câu chuyện bị người khác bỏ rơi của cô nhiều.

“Sau đó thì sao?” Cao Ngữ Lam hỏi.

“Có một ngày, anh đi tới thành phố C. Ở trên đường Hồng Tân có quán thịt kho tàu A Phúc, diện tích quán không lớn, món ăn không nhiều nhưng lại rất đắt hàng, danh tiếng còn lan truyền ra cả ngoại tỉnh. Anh đã tìm đến quán đó khảo sát”.

“Vậy quán đó có gợi ý cho anh điều gì không?”

“Cũng coi như có”.

“Là gì vậy?”

“Thật ra thịt kho tàu của quán đó không ngon bằng anh làm”.

Tự kiêu quá, Cao Ngữ Lam véo má Doãn Tắc, anh cười cười: “Anh nói thật đấy”.

“Không ngon bằng anh làm mà là sự gợi ý ư?”

“Không phải. Lúc đó anh chỉ nghĩ, anh có thể nấu ngon hơn họ, tại sao món thịt kho tàu của anh không nổi tiếng bằng họ?”

“Người ta là quán ăn lâu đời mà”. Cao Ngữ Lam từ nhỏ đã biết đến quán đó, quán ăn lâu đời nổi tiếng cũng không có gì là lạ.

“Họ còn biết cách gây tiếng tăm nữa”. Doãn Tắc nói: “Đến người chưa từng đặt chân tới thành phố C như anh cũng nghe danh phải đến thưởng thức một lần, em nói người ta có thành công không?”

“Vì vậy anh cũng muốn tạo ra tiếng tăm?”

“Anh không biết làm thế nào để gây tiếng tăm”. Doãn Tắc nói: “Tối hôm đó, anh đi bộ trên đường phố ở thành phố C, vừa đi vừa suy ngẫm về vấn đề này. Anh cứ đi mãi, đến lúc toàn thân mỏi nhừ, anh ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là công viên Thanh Tùng. Anh liền vào trong công viên ngồi nghỉ”.

Công viên Thanh Tùng gọi là công viên cho oai chứ thực ra chỉ là một hoa viên khá rộng ở trung tâm thành phố. Công viên mở cửa miễn phí, để người dân đi dạo bộ, tập thể dục và nghỉ ngơi. Cao Ngữ Lam biết công viên này, nó cách nhà cô khá xa.

“Anh ngồi một lát, vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng gì hay. Trong lòng anh buồn bực nên lôi thuốc lá ra hút. Đúng lúc này có một cô mèo say đi tới…”

“Mèo làm sao say được?”

“Là anh ví von thế”.

“À, ý anh là con mèo đó đi loạng choạng như uống say phải không?” Lúc đó Doãn Tắc nhặt được một con mèo sao? Anh quả nhiên hay lượm được đồ ở ngoài đường thật.

“Không, là anh dùng mèo để ví về con người”. Doãn Tắc hết nói nổi, đầu óc cô bé của anh lại bị thắt nút rồi?

“Rồi, thế thì anh phải nói có một kẻ say rượu đi tới”.

“Ok, lúc đó có một kẻ say rượu đi tới, trong tay ôm một thùng bia. Kẻ đó nước mắt nước mũi giàn giụa, ngồi xuống bên cạnh anh rồi đặt thùng bia xuống đất”.

Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ ra: “Anh nói đến em sao?”

Doãn Tắc không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục lên tiếng: “Lúc đó anh muốn đi chỗ khác, nhưng nhìn ngó xung quanh chẳng thấy một chiếc ghế nào cả. Anh lại rất mệt mỏi, không muốn lê bước đi tiếp, thế là anh mặc kệ người ở bên cạnh, tiếp tục hút điếu thuốc của anh”.

“Người đó có phải là em không?”

“Toàn thân kẻ say bốc ra mùi rượu rất hôi. Cô ấy còn vừa khóc lóc vừa mở một lon bia tu ừng ực. Uống xong, cô ấy ném lon bia xuống đất, chẳng giữ gìn vệ sinh gì cả. Sau đó, cô ấy tiếp tục khóc hu hu, nước mũi chảy ra ròng ròng, bẩn chết đi được ấy”.

“Này!” Cao Ngữ Lam đánh vào người Doãn Tắc, lời nói của anh thật quá đáng, chắc chắn đang nói đến cô rồi.

Doãn Tắc mỉm cười: “Sao em lại đánh người ta? Anh nói câu nào cũng là sự thật”.

“Chắc chắn anh cố ý bêu xấu em”.

“Không có đâu. Lúc đó anh nên chụp ảnh làm bằng chứng cho em xem mới phải”.

Cao Ngữ Lam giơ hai tay siết cổ Doãn Tắc. Doãn Tắc cười ha hả, nắm lấy tay cô: “Em có muốn nghe tiếp không?”

“Anh mau nói đi!”

“Sau đó anh thật sự không chịu nổi nữa, đang chuẩn bị đứng dậy bỏ đi, kết quả kẻ say rượu nắm gấu áo anh, hỏi anh có khăn giấy không. Trên người anh đúng là có túi khăn giấy, anh liền đưa cho cô ấy. Cô ấy lau sạch mặt, rồi lại vừa khóc lóc vừa tu bia, thế là mặt lại bị dính bẩn. Vài lần như vậy, túi khăn giấy dùng hết sạch, cô ấy đòi anh, anh nói không có, thế là cô ấy mắng anh keo kiệt, nói anh không vệ sinh, tại sao ra ngoài không đem theo khăn giấy”.

Cao Ngữ Lam ngây người, lắc đầu lìa lịa: “Người đó tuyệt đối không phải là em”.

“Em cũng cảm thấy quá đáng sao?”

Cao Ngữ Lam không trả lời, có chết cô cũng không thừa nhận người đó là cô. Dù sao cô chẳng nhớ gì cả, cô không liên quan gì đến những chuyện đáng xấu hổ đó.

“Anh cho em biết một chuyện còn quá đáng hơn. Cô ấy mắng anh xong, đấm anh vài phát. Sau đó cô ấy rút từ trong túi xách của mình một tập khăn giấy…”

Cao Ngữ Lam đen mặt, đó không phải là cô, tuyệt đối không phải là cô!

“Lam Lam à, em nhìn nhận như thế nào về chuyện này?”

Doãn Tắc mỉm cười nhìn Cao Ngữ Lam. Bộ dạng của cô lúc đó rất buồn cười, mỗi lần hồi tưởng lại, anh đều cười té ghế. Bây giờ nhìn gương mặt nhăn như bị của cô, anh càng muốn trêu chọc cô.

Cao Ngữ lam cắn răng, suy nghĩ hồi lâu, cô có thể nhìn nhận như thế nào chứ?

“Anh cũng thật là, người ta đánh anh mà anh vẫn không bỏ đi sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.