Này, Chớ Làm Loạn

Chương 42: Trao đổi



Tim Cao Ngữ Lam đập mạnh, cô chợt nhớ đến lời bác sỹ Mạnh Cổ nói không tìm thấy Trần Nhược Vũ, bây giờ cả người nhà cũng không tìm thấy cô ấy, lẽ nào cô ấy xảy ra chuyện gì?

Cao Ngữ Lam vội hỏi: “Cậu có số điện thoại và địa chỉ công ty Nhược Vũ không?” Cô chỉ biết Trần Nhược Vũ đi bán bảo hiểm mà không để ý ở công ty nào.

Dương Dương đáp: “Có đây, tớ có tên và địa chỉ công ty của cậu ấy, là mẹ cậu ấy cho tớ. Bây giờ tớ đọc cho cậu, cậu có tiện ghi lại không?”

“Được”. Cao Ngữ Lam chạy vào phòng ngủ tìm bút giấy, Dương Dương nói: “Lam Lam, cậu đồng ý giúp đỡ thì tốt quá, tớ còn tưởng…”

Cao Ngữ Lam không có tâm trí nghe Dương Dương nói những lời vô nghĩa này, cô lập tức ngắt lời bạn: “Chuyện quá khứ không liên quan gì đến các cậu. Người hãm hại tớ không phải là cậu, cũng không phải là Nhược Vũ. Tất nhiên, nếu cậu tin đây là một vụ hãm hại”.

Dương Dương ấp úng không nói ra lời, Cao Ngữ Lam tìm được giấy bút: “Cậu đọc đi, tớ ghi đây”.

“Ừ, được thôi”. Dương Dương vội vàng mở miệng: “Cậu ấy làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại Nhã Thông, địa chỉ công ty là tầng 8 building Viễn Dương số 73 đường Trung Viễn”.

Cao Ngữ Lam dừng bút: “Nhược Vũ làm giám đốc nghiệp vụ ở công ty thương mại?”

“Đúng vậy, cậu ấy làm ở đó một năm rồi, mới được thăng chức cách đây không lâu”.

“Không đúng, chắc cậu nhầm rồi, cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm cơ mà”. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất kỳ lạ, dáng vẻ bán bảo hiểm của Trần Nhược Vũ rất chuyên nghiệp, cô ấy chẳng giống giám đốc nghiệp vụ của công ty thương mại một chút nào.

“Gì cơ? Công ty bảo hiểm? Lam Lam, cậu cũng nghe Tề Na nói phải không?”

“Tớ có gặp Tề Na đâu, là Nhược Vũ nói cho tớ biết, bọn tớ đã gặp nhau ở thành phố A, cậu ấy đến tìm tớ, sau đó bọn tớ còn gặp mặt vài lần. Có điều thời gian gần đây mẹ tớ bị ốm, tớ phải về nhà nửa tháng, tớ vừa mới quay lại nơi này. Số điện thoại cũ của cậu ấy đã ngừng sử dụng, tớ cũng không liên lạc được với cậu ấy, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy”.

“Hóa ra Nhược Vũ đã tìm cậu”, Dương Dương tỏ ra hơi bất ngờ, nhưng cô trở lại vấn đề chính ngay: “Vậy cậu ấy có nói gì với cậu không? Cậu ấy sống ở thành phố A thế nào? Cậu ấy nói với bố mẹ đang làm việc ở công ty thương mại, nói công ty rất tốt, mẹ cậu ấy mừng lắm. Có điều thời gian trước Tề Na đi rêu rao khắp nơi là Nhược Vũ bán bảo hiểm, hơn nữa cậu ta còn chỉ trích Nhược Vũ nói dối, tóm lại là toàn những lời rất khó nghe”.

“Bán bảo hiểm thì sao? Có phải ăn cắp ăn trộm gì đâu, bán bảo hiểm là nghề nghiệp chính đáng. Tề Na dựa vào cái gì nói Nhược Vũ như vậy, cậu ta mới là kẻ kiểu nhân đê tiện mở miệng ra là toàn những lời nói dối”. Cao Ngữ Lam nghe nhắc đến Tề Na, một ngọn lửa phừng phừng bốc lên đầu trong giây lát.

“Nhược Vũ năm đó đã đắc tội Tề Na, nên hai người kể từ khi đó không còn quan hệ qua lại. Trong số các bạn học cũ, cũng chỉ có tớ và Châu Tử là vẫn giữ liên lạc với Nhược Vũ. Sau khi cậu ấy đi thành phố A, bọn tớ ngày càng ít liên hệ”. Dương Dương ngừng lại một lát: “Lam Lam, cậu có chắc là Nhược Vũ làm ở công ty bảo hiểm không?”

“Đúng vậy, cậu ấy làm nghề bán bảo hiểm, cậu ấy từng giới thiệu sản phẩm với tớ. Cậu hãy chuyển lời đến những người đó, Nhược Vũ đường đường chính chính nỗ lực làm việc, cậu ấy chẳng làm chuyện gì xấu xa, bảo bọn họ hãy câm miệng”. Cao Ngữ Lam nói một hơi, cảm thấy trong lòng vẫn rất bực bội. Cô chỉ hận là không trực tiếp gặp đám người thích gây thị phi kia, cho bọn họ một trận nên thân.

Trần Nhược Vũ nỗ lực như vậy, lúc kể về công việc với Cao Ngữ Lam, vẻ mặt của cô ấy rất sinh động. Cô ấy vất vả gọi điện thoại giới thiệu sản phẩm, cô ấy cũng có ước mơ nghề nghiệp, nhưng qua miệng của loại người như Tề Na lại trở thành những lời khó nghe.

Đúng là đồ khốn khiếp.

Dương Dương im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu cậu ấy không ở công ty thương mại thì ở đâu? Cậu biết cậu ấy sống ở đâu không?”

“Tớ không biết”.

“Cậu có biết cậu ấy làm việc ở công ty bảo hiểm nào không?”

“Tớ không biết”.

“Vậy…cậu biết cậu ấy còn có bạn bè nào khác ở thành phố A không?”

“Tớ không biết”. Cao Ngữ Lam cảm thấy mắt cô hơi cay cay, những câu hỏi của Dương Dương khiến trong lòng cô rất buồn.

Cô cũng là bạn bè ư, cô chẳng biết gì về Trần Nhược Vũ. Không có số điện thoại đã đành, cô không biết có thể tìm Trần Nhược Vũ ở đâu, cô chẳng hiểu gì cô ấy cả.

Cao Ngữ Lam lại nói vài câu với Dương Dương, hai bên vẫn không có manh mối tìm người. Cao Ngữ Lam nói cô sẽ nghĩ cách, có tin tức gì mọi người cùng thông báo cho nhau.

Sau khi cúp điện thoại, Cao Ngữ Lam thất thần quay ra phòng khách.

“Sao vậy?” Doãn Tắc hỏi cô.

“Nhược Vũ biến mất rồi, không ai tìm thấy cậu ấy”. Cao Ngữ Lam rúc vào lòng Doãn Tắc, những lúc như thế này, có bờ vai để cô có thể tựa vào, đúng là quá tốt.

Trần Nhược Vũ nói cô ấy không đứng về phía cô, cô ấy có lỗi với cô. Thế nhưng Cao Ngữ Lam đến thông tin cơ bản nhất của Trần Nhược Vũ cũng không nắm rõ. Trong khi đó, cô còn là người bạn học duy nhất của Trần Nhược Vũ ở thành phố A.

Cao Ngữ Lam liệu có xứng đáng là một người bạn?

Doãn Tắc xoa đầu cô, Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng buồn, cô càng rúc đầu vào lòng Doãn Tắc sâu hơn. Doãn Tắc động đi động lại, khiến tư thế của cô không dễ chịu. Cao Ngữ Lam liền giơ tay đấm anh, anh gối đầu lên đùi cô khiến cô tê liệt, bây giờ cô mới dựa vào lòng anh một tý mà anh không chịu ngồi yên, đáng ghét quá!

Một lúc sao, Cao Ngữ Lam cảm thấy Doãn Tắc kéo đầu cô ra, cô càng phiền càng rúc sâu vào lòng anh.

Doãn Tắc dùng sức, cô cũng dùng sức, cô lấy hết sức áp mặt vào ngực anh không thèm động đậy.

Doãn Tắc thở dài, xoay nghiêng người để lộ chút không gian. Sau đó anh gõ gõ vào đầu Cao Ngữ Lam, ra hiệu cô lộ mặt. Cao Ngữ Lam không tình nguyện mấy nhưng cũng ngẩng mặt lên, Doãn Tắc lập tức đút thứ gì đó vào miệng cô, thì ra là miếng thịt bò khô.

Cao Ngữ Lam “A” một tiếng, nuốt miếng thịt bò khô.

Doãn Tắc mỉm cười, lại rút một miếng đưa vào miệng cô.

Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa rúc đầu vào lòng anh: “Anh biến ở đâu ra thế?”

“Man đầu mỗi khi tâm trạng không vui, chui vào lòng anh làm nũng, anh cho nó ăn thịt bò khô nó liền trở nên vui vẻ”. Doãn Tắc vừa nói vừa tiếp tục nhét thịt bò khô vào miệng người nào đó.

Cao Ngữ Lam đánh anh: “Dám so sánh em với Man đầu?”

“Còn Nựu Nựu nữa, con bé buồn bực giở thói vô lại, anh liền cho con bé một miếng, hoặc một thanh chocolate”. Doãn Tắc lục ba lô của anh: “Có chocolate ở đây, em muốn ăn không?”

“Có”.

Thế là ông chủ Doãn bắt đầu bóc chocolate.

Cao Ngữ Lam vừa ăn vừa nói: “Chó không được ăn mặn quá, thịt bò khô không thích hợp với Man đầu”.

“Thế thì cho em hết”. Doãn Tắc giả bộ hỏi.

“Được”. Cao Ngữ Lam trả lời không chút do dự.

“Trẻ con cũng không được ăn nhiều chocolate, sẽ bị sâu răng”. Doãn Tắc tiếp lời.

“Thế thì cho em hết đi, em không sợ sâu răng”.

“Đồ tham ăn”. Doãn Tắc cốc đầu Cao Ngữ Lam, rồi ôm cô thơm lên má cô: “Bây giờ tâm trạng em đỡ hơn chưa?”

Cao Ngữ Lam gật đầu. Doãn Tắc lại nói: “Em hãy kể lại toàn bộ sự việc xem nào, Trần Nhược Vũ bị làm sao?”

Cao Ngữ Lam kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối câu chuyện, Doãn Tắc ngẫm nghĩ vài giây: “Cô ấy có cho em danh thiếp của cô ấy không?”

Cao Ngữ Lam lập tức đứng dậy đi tìm, nhưng tìm mãi cũng không thấy.

Doãn Tắc lại hỏi: “Cô ấy có đưa cho em tài liệu bán bảo hiểm gì đó? Bên trên thế nào cũng có tên và địa chỉ công ty”.

Cao Ngữ Lam lắc đầu: “Em không có ý định mua bảo hiểm nên không giữ mấy thứ đó”.

“Vậy em thử nghĩ xem, cô ấy đưa cho em thứ gì có thể tìm ra manh mối?”

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên đứng bật dậy: “Có”.

Cô lao vào phòng ngủ, rồi cầm ra một cái hộp: “Nhược Vũ nói cậu ấy làm đại lý thứ này. Trên đây có tên nhãn hiệu sản phẩm và địa chỉ nhà sản xuất, chúng ta có thể gọi điện thoại hỏi về đại lý tiêu thụ ở thành phố A, nhiều khả năng sẽ tìm ra manh mối, có thể tìm ra địa chỉ hoặc email của Nhược Vũ”.

Cao Ngữ Lam tỏ thái độ rất phấn chấn, trong khi đó Doãn Tắc ngược lại khép hờ mi mắt nói lớn tiếng: “Em dám tàng trữ bao cao su?”

Cao Ngữ Lam sững sờ, một lúc mới có phản ứng, cô lắp ba lắp bắp giải thích: “Là…là Nhược Vũ cho em…Cậu ấy làm đại lý nên muốn giới thiệu sản phẩm…Không phải em lấy, mà cậu ấy cứ nhét vào tay em. Em chưa dùng bao giờ, hộp vẫn còn nguyên tem em chưa bóc ra đâu”.

“Đưa đây”. Ông chủ Doãn giơ tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

Cao Ngữ Lam bĩu môi, đưa cái hộp cho Doãn Tắc, cô lại nhấn mạnh một lần: “Em thật sự chưa dùng bao giờ”.

Doãn Tắc cầm cái hộp xem trái xem phải rồi mỉm cười: “Rất tốt, anh tịch thu”.

“Này”. Cao Ngữ Lam đưa tay định cướp lại.

Doãn Tắc giơ cái hộp lên cao khiến cô không với tới: “Em không nói sớm em đã chuẩn bị, để anh mất công mua một hộp nữa, đây chẳng phải là em khuyến khích anh mạnh dạn sử dụng hay sao?”

“Xì”. Cao Ngữ Lam đấm Doãn Tắc: “Anh ngủ ở ghế sofa, không được lại gần em trong vòng một mét”.

“Đừng mà, làm thế tàn nhẫn quá, chân anh đang bị đau, lẽ nào em muốn trái tim anh và bộ phận khác cũng đau luôn sao?” Doãn Tắc cười híp mắt: “Anh có một điều kiện có thể đổi quyền cung cấp dịch vụ làm ấm giường cho em”.

“Anh đừng nằm mơ”.

“Chỉ là ấm giường thôi mà, em đừng nghĩ ngợi xa xôi quá, chân anh bây giờ không tiện lắm. Tất nhiên nếu em nhất định yêu cầu, dù anh gãy chân cũng sẽ…”

“Phì phì, không được phép lại gần em trong hai mét”.

“Anh có cách tìm ra Trần Nhược Vũ”.

“Hả?” Sao anh chuyển đề tài nhanh thế?

“Thế nào? Em có đồng ý trao đổi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.