“Để duy trì lớp da không bị rủ mục thì mỗi tháng nàng ta đều phải uống máu mèo đen, rồi sẽ có lúc nàng ta sẽ giống như một kẻ trộm nhỏ vậy, trốn tránh một góc âm u hiu quạnh, sợ người khác phát hiện da thịt lốm đốm tái nhợt của nàng ta, nàng ta đã không phải Võ Hoàng Hậu, ngươi cho rằng dựa vào lớp da xinh đẹp liền có thể độc hậu cung?
Từ từ đã, người Hoàng Đế yêu chính là tâm hồn của Võ Mị Nương, nếu chỉ dựa vào lớp da của nàng thì làm được gì? Hậu cung là nơi 3000 giai nhân xinh đẹp như trích tiên. Chỉ dựa vào dung mạo xinh đẹp ngươi cho rằng Hoàng Đế sẽ độc sủng Võ Mị Nương ư?” Ta lớn tiếng trách mắng, cái tên Quách Hi này đầu óc vì yêu đến choáng váng lú lẫn, hắn cho rằng hắn làm như vậy đối Oải Nguyệt là điều tốt nhất? Đáng tiếc hắn sai rồi.
Quách Hi suy sụp nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi vì sao không thể để nàng ta đầu thai chuyển thế, một cuộc sống mới đối với nàng ta mới là điều tốt nhất.” Ta thở dài một hơi, dùng mọi cách khuyên bảo hắn.
“Nếu nàng chuyển thế, ta sẽ không tìm thấy nàng, ngay cả cơ hội để ta ở bên nàng cũng không có……” Quách Hi gục đầu xuống, như trong cơn mê phun ra một câu.
“Nhưng ngươi phải thành toàn cho nàng ta, ngươi luôn miệng nói yêu nàng ta, nhưng cách thức để yêu nàng ta nên là để cho nàng ta có cuộc sống mới chứ không phải là cho nàng một thi thể lạnh băng, ngươi có hiểu không?.”
Quách Hi chậm rãi nhìn về phía ta, tóc mái trên trán che đậy đôi mắt hắn, ánh mắt ảm đạm, như là mất đi mệnh sống.
Hắn chậm rãi vươn tay, con rối dẫn hồn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn mở môi khẽ ra một câu nói mờ ảo lạc mất hồn truyền lỗ tai ta: “Ngươi nói xem, trên đường xuống hoàng tuyền, một mình nàng có thể tịch mịch không?”
“Cái gì?” Ta có chút khó hiểu mà nhìn về phía Quách Hi.
Chúng ta liền giằng co trong chốc lát, đột nhiên Quách Hi cầm lấy thanh kiếm lên, khi ta ý thức được hắn định làm gì, ta còn chưa kịp ngăn cản, hắn liền đem kiếm của mình tuyệt tình cắt đứt cổ.
Máu tươi nhiễm hồng kiếm, văng khắp nơi, cũng làm lòng ta khủng hoảng .
Hắn tự sát một khắc ấy bên môi vẫn còn độ cung cuồng tiếu quyết tuyệt, hình ảnh ấy vĩnh viễn đọng lại trong lòng ta.
Hồn của hắn cũng hóa thành làn khói nhẹ chui vào bên trong Con rối dẫn hồn ấy.
Ta không biết giờ này khắc này ta có tâm tình như thế nào, tóm lại ta rất muốn khóc.
Mà cuối cùng hai người họ đã ở bên nhau, không phải rất tốt sao? Cùng nhau xuống hoàng tuyền.
————————-
Một tiếng sau……
Thành Trường An, Huyền Vũ Môn.
Một đoàn xe hùng vĩ to lớn đồ sộ đứng ở ngoài cửa Huyền Vũ môn, đứng đầu là Vũ Lâm Vệ áo giáp trang nghiêm, đằng sau là một dàn cung nữ đang cúi đầu cùng thái giám, mọi thứ tràn ngập trong uy nghiêm.
Chỉ thấy ở giữa đoàn người là Võ Tắc Thiên mang cung trang hoa lệ, chậm rãi bước ra cửa cung, rồi đột nhiên dừng bước nhìn về phía thiếu nữ áo xám sau lưng.
“Cơ cô nương, ngài thật sự không định ở lại thành Trường An sao?” Võ Hoàng Hậu nhìn về phía ta, có một câu mà nãy giờ hỏi ta hơn ngàn lần.
Ta lại một lần nữa lắc lắc đầu, từ khi ta thu phục xong Quách Hi rồi cứu sống Võ Hoàng Hậu, nàng liền muốn ta ở lại bên người nàng, ở lại trừ tà chắn tai ương gì đó cho nàng.
“Hoàng Hậu nương nương, ta có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, ngài thân mang mệnh Phượng Hoàng cao quý, sau này những tiểu quỷ gì đó sẽ không dám đến gần ngài đâu!” Ta cười hướng nàng nói.
“Đáng tiếc, Cơ cô nương là một đạo sĩ tài ba, lại không thể cống hiến công sức cho Đại Đường, đáng tiếc……” Võ Hoàng Hậu liên tục lắc đầu, ngữ khí tiếc hận.
Ta trộm xem mệnh của Võ Hoàng Hậu, thật đúng là mệnh tôn quý.
Chỉ là không ngờ tới một nữ nhân như Võ Mị Nương thật sự có thể làm điên đảo hoàng quyền, tuy rằng đó là chuyện của sau này.
Võ Hoàng Hậu rút một cây trâm Phượng Ngọc trên mái tóc xuống, rồi nhìn về phía ta, nói: “Cơ cô nương, ân cứu mạng ta suốt đời khó quên, sau này nếu cần hỗ trợ, chỉ cần thấy cây trâm này ta chắc chắn sẽ dùng mọi lực lượng tương trợ!”
Nhìn cây trâm Phượng Ngọc kim quang lấp lánh, ta liền không nhịn được mà tính toán giá cả của nó trong bụng, rồi vui tươi hớn hở mà nhận lấy, không lấy rất uổng nha.
“Không biết khi nào có duyên gặp lại Cơ cô nương, xin bái biệt tại đây.” Võ Hoàng Hậu được cung nữ nâng từ từ vào trong.
Ta cũng phất phất tay với Võ Hoàng Hậu: “Có dịp gặp lại.”
Võ Hoàng Hậu xoay người gật gật đầu, rồi bước vào Kiệu Phượng, rồi đoàn xe kiệu to lớn liền bắt đầu quay lại Lạc Dương.
Ta nhìn cây trâm Phượng Ngọc sáng loá trong tay, ta cũng như trút được một gánh nặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này hành trình đi Đại Đường cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp……
Đưa tiễn Võ Hoàng Hậu xong, ta cũng nên quay lại địa phủ đưa tiễn đôi uyên ương mệnh khổ kia..