– —–hôm sau——-_
_ Như,con dậy ngay ẹ, thằng Minh đang đợi dưới nhà kìa – mẹ nó vừa nói vừa lôi chăn ra khỏi người nó.
_ kệ cha anh ta,để con ngủ đi mẹ -nó lè nhè.
_ có dậy không thì bảo -,mẹ nó quát.
_ không,đã đến giờ đi học đâu mà phải dậy.
_ ừ cũng được – mẹ nó cười gian và nói tiếp _ úi úi cái đống truyện tranh này chắc là bỏ rồi thôi thì đem đi cân phế liệu vậy,không thì đem cuống lót xoong,à có cả đống bánh kẹo này chắc là không ai ăn đâu đem xuống cho con Lulu Ăn vậy ( là con chó của nó ý). Nó đang ngủ thì nghe thấy tiếng của mẹ nó dình dập sắp vứt bảo bối của nó đi thì ngay lập tức mắt mở trợn trừng,tay chân cua loạn xạ,người thì bay ra khỏi giường…
_ ối mẹ ơi cứ bình tĩnh đã con dậy ngay đây.
_ ngay từ đầu nên nghe lời thì có phải tốt hơn không muahahaha…hahaha….hahaha…khụ..khụ…khụ…trời ơi ho chết tôi rồi khụ khụ khụ – mẹ nó làm một chậm cười man rợ thì bị sặc nước miếng xuýt chết, nó ở trong phòng tắm nghe được điệu cười rất chi là “có duyên” thì không khỏi rùng mình.