Sau cả một đêm thức trắng, mắt đều đã đỏ ngầu, Diệp Vũ cuối cùng cũng tra ra địa chỉ IP là ở một quán nét gần trường. Anh tức tốc chạy tới đó, yêu cầu được xem máy quay giám sát.
Người quan hệ rộng đúng thật có lợi trong trường hợp này, ngay lập tức, họ cho phép anh vào phòng quan sát.
Quay trở lại hai ngày trước, vào giờ đăng bài, có một cô gái mặc hoodie đeo khẩu trang ngồi trước máy tính. Video chất lượng không tốt nhưng nhờ vào giao diện màu sắc, có thể thấy đúng là cô ta vào diễn đàn trường.
Mà cô gái này, dù đã đeo khẩu trang nhưng anh vẫn nhận ra. Chính là Mạn Khê, bạn cùng phòng của Thiện Vũ Linh, người được cô cứu lúc học quân sự.
Cô gái này không mang ơn Thiện Vũ Linh thì thôi đi, tại sao còn làm ra chuyện lấy oán báo ân như thế này?
…—————-…
“Mạn Khê, lát nữa đi uống trà với tớ nhé.”
Diệp Linh vỗ vai cô gái đang ngồi cắm cúi ghi chép.
Mạn Khê còn chưa kịp từ chối, Diệp Linh đã thì thầm vào tai cô bạn:
“Nếu không muốn chuyện mình làm bị bại lộ thì đi theo tôi.”
Vai Mạn Khê run lên vì sợ. Không lẽ cô ấy đã biết?
Tại phòng bao một nhà hàng.
“Rốt cuộc tại sao cậu làm vậy?”
Thiện Vũ Linh ngồi đối diện với Mạn Khê đang cúi đầu.
Cô ta không chịu nói gì, chỉ một mực im lặng. Như vậy là đã xác định, bài viết đó chính là do cô ta đăng lên.
Diệp Vũ tức tối đập bàn quát vào mặt cô ta:
“Cô không có miệng à? Nói mau, nếu không thì đừng trách tôi.”
Thiện Vũ Linh kéo tay áo anh, ánh mắt ra hiệu nhìn xuống ghế, ý bảo anh bình tĩnh. Diệp Vũ ngồi phịch xuống, thở phì phò.
“Cậu nói đi. Tôi đắc tội gì với cậu?”
Mạn Khê ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt mông lung, sau đó nhếch miệng cười gằn, giọng tràn đầy vẻ mỉa mai:
“Cậu còn giả ngu với tôi sao? Chuyện tôi bị cường ép, là chính cậu hại tôi. Còn đem chia sẻ video của tôi cho người khác. Cậu nói cậu đắc tội gì với tôi sao? Uổng công tôi còn ngu ngốc tin tưởng cậu suốt bấy lâu, cho cậu là thiên thần, nhưng hoá ra chỉ là quỷ đội lốt người.”
Chuyện Mạn Khê nói, Thiện Vũ Linh một chút cũng không hiểu.
Video gì chứ?
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?”
“Đến nước này cậu còn giả vờ ngây thơ. Chuyện tôi bị quay video lúc huấn luyện quân sự chỉ có giáo quan và cậu biết. Nếu không phải cậu thì là ai?”
Hoá ra là video đó.
“Tôi thề, tôi thậm chí chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng chia sẻ video nào của cậu. Từ đâu mà cậu có thông tin này?”
“Chính cô bạn thân của cậu nói với tôi, còn gửi cho tôi ảnh chụp màn hình hai cậu nói chuyện với nhau. Cậu còn chối?”
Diệp Linh đứng bên cạnh giật thột. Cái gì mà cô bạn thân, đang ám chỉ cô đấy sao? Dù bản thân không làm gì xấu xa nhưng dùng từ ngữ như thế cũng khiến người ta đau tim chết mất.
“Bạn thân nào? Tôi còn không biết tôi có bạn thân nào ngoài Diệp Linh.”
“Hà Tuyết Nhi”
Khi cái tên được thoát ra từ miệng Mạn Khê, Thiện Vũ Linh thoáng bất ngờ. Đã vài tháng nay cô cắt đứt liên lạc với cô ta, không ngờ cô ta còn chuẩn bị cho cô một món quà lớn thế này.
“Sao nào? Không cãi được nữa đúng không?”
Thiện Vũ Linh đáp: “Cô ta không phải bạn tôi. Tôi đã không liên lạc rất lâu rồi, lấy đâu ra tin nhắn trao đổi.”
“Vậy đây là gì?” Mạn Khê ném điện thoại về phía cô, trong đó có thông tin trò chuyện của hai người.
Hà Tuyết Nhi nói Thiện Vũ Linh cười nhạo Mạn Khê, mang nỗi đau của cô ấy rêu rao khắp nơi, gửi video đó cho bạn bè, nếu không làm sao cô ta có được video, còn nói chính cô hãm hại Mạn Khê, vì muốn tẩy trắng cho quá khứ dơ bẩn của mình nên mới giả vờ cứu người.
Rồi thì vì Thiện Vũ Linh quá xấu xa, lương tâm cô ta không cho phép nên mới nói với Mạn Khê, muốn vạch trần bộ mặt thật của cô, còn gửi sang hai bức hình của Thiện Vũ Linh cùng với Diệp Vũ và Kiều Kiến Hưng, nói cô lăng loàn trắc nết từ thời cấp ba.
Mọi thứ nghe ra rất hợp lý, bảo sao mà Mạn Khê lại tin lời cô ta.
Thiện Vũ Linh nắm chặt điện thoại trong tay:
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không hại cậu, không chia sẻ video của cậu. Còn về việc tại sao Hà Tuyết Nhi có video thì tôi hoàn toàn không biết.”
“Dù thế nào đi nữa, tôi biết cậu bị tổn thương. Nhưng cậu biết không? Cậu đang dùng cách người ta đối xử với cậu để đối xử với tôi, đem tổn thương của người khác làm hả hê lòng mình. Cậu… không khác gì những kẻ đó cả.”
“Tôi yêu cầu cậu ngay trong ngày hôm nay xoá bài đăng đó. Nếu không, cứ đợi bị kiện vì tội xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác đi.”
Thiện Vũ Linh quay người rời đi. Diệp Vũ thấy cô gái của anh thật ngầu, liền đứng lên theo cô, lướt qua hình ảnh cuộc trò chuyện trong điện thoại.
“Nhìn đã biết là ảnh ngụy tạo. Ngu xuẩn.”
Mọi người lần lượt rời đi, để lại một mình Mạn Khê ngồi chơ vơ, nước mắt lăn dài, khóc không thành tiếng.
Là nạn nhân, cuối cùng lại trở thành thủ phạm. Chẳng lẽ cô thật sự giống như lời Thiện Vũ Linh nói, là kẻ bị tổn thương lại dùng chính cách đó tàn nhẫn với người khác?
Thật sự… cô sai rồi.
…—————-…
“Em ngầu thật đấy. Từ giờ anh phải có cái nhìn khác về em rồi.”
Diệp Vũ chạy theo sau cô, khuôn mặt hết sức xu nịnh, lại còn níu lấy tay cô.
Thiện Vũ Linh đứng sững lại nhìn xuống bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình.
Cô nghĩ anh rất giận, sẽ cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, sẽ sớm từ bỏ. Dù sao mấy ngày nay anh cũng không hề liên lạc gì với cô, một câu thăm hỏi cũng không.
Cô có tủi thân, nhưng trách ai bây giờ, là cô từ chối làm anh tức giận. Nếu anh không theo đuổi cô nữa, không quan tâm đến cô nữa, bỏ mặc cô, thì cũng là cô đáng bị như vậy.
“Anh… không giận nữa sao?” Thiện Vũ Linh cẩn thận đưa mắt nhìn anh dò hỏi.
Diệp Vũ ngừng lại, nhìn xuống bàn tay nhỏ bé xíu xiu nằm gọn trong tay mình, khẽ nắm chặt hơn một chút. Lúc sau, anh ngẩng đầu, đôi mắt đối diện đôi châu đen lóng lánh của cô, nhẹ nhàng cất lời:
“Tôi rất giận.”
Chất giọng trầm ấm vang lên, nặng nề gõ vào tim cô một cái. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe anh trực tiếp nói ra như vậy, vẫn có gì đó nhoi nhói trong lòng khiến cô vô cùng khó chịu và hụt hẫng.
Cô lặng lẽ cúi đầu, hai bàn tay bấu víu vào nhau.
Người đàn ông trước mặt ôm cô vào lòng, vòng tay to lớn ôm trọn bờ vai cô. Áp mặt cô lên khuôn ngực rắn chắc để cảm nhận được nhịp tim mình, anh nói:
“Tôi giận bản thân chỉ ích kỷ nghĩ đến cảm giác của mình mà không biết em khó khăn như thế nào, tôi giận vì mình là nguyên nhân mang đến tổn thương cho em, tôi giận vì em phải trải qua bao nhiêu chuyện mà tôi vẫn không hề hay biết.”
“Nếu không phải đã tìm thấy kẻ chủ mưu, tôi thật sự không có dũng khí để đứng trước mặt em như thế này.”
“Nhưng mà, Vũ Linh, em có thể đừng ghét tôi được không?”
Giọng anh run run kích động.
Cô có thể cảm nhận rõ trái tim anh đang rung lên trong lồng ngực, đôi tay ấm áp bao chặt lấy cô như sợ cô bay đi mất.
Anh ấy không giận, lại còn tự trách bản thân mình, nhận hết lỗi về mình, trong khi đó hoàn toàn là chuyện do người khác gây ra.
“Tôi không ghét anh.” Cô nhẹ nhàng thủ thỉ trong lồng ngực.
“Cảm ơn em.”
Anh siết lấy vai cô, nhẹ nhàng hỏi:
“Đầu gối còn đau không?”
Hôm trước vừa bị ngáng chân ngã đến bầm dập hai đầu gối, hai hôm nay cô phải mặc váy dài để che đi, vậy mà anh vẫn biết.
Đôi mắt tự dưng mờ mịt hơi nước, cô hiếm khi phô bày mặt yếu đuối muốn dựa dẫm vào anh.
“Ừm, vẫn còn đau.”