“Vũ, nói chuyện với tớ một chút được không?”
Minh Yên bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng học của Diệp Vũ khiến đám bạn trong lớp nhao nhao nhìn ra bàn tán.
Diệp Vũ có chút khó chịu. Cô ấy tìm đến tận nơi như thế này, lỡ để Linh Linh của anh nhìn thấy lại hiểu lầm thì sao. Hôm trước anh đã phải hết nước hết cái dỗ dành cô bé con mới vui vẻ hơn một chút.
Anh đi ra, giọng lạnh lùng:
“Có chuyện gì?”
Minh Yên không ngờ anh tự dưng lại nói chuyện như vậy, đôi mắt thoáng chốc hoe đỏ, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.
“Tớ… tớ có chuyện muốn nhờ cậu. Tớ đang gặp khó khăn.”
Nể tình bạn từ nhỏ, Diệp Vũ cũng không thể lạnh lùng đến mức người ta gặp khó khăn cũng mặc kệ, nhưng anh sợ bạn gái mình buồn.
Cuối cùng, anh chọn một quán cà phê trước cổng trường, không quá kín đáo để làm chuyện gì riêng tư, cũng không quá phô trương để người người nhìn thấy, quang minh chính đại chỉ là nói chuyện bình thường.
“Cậu nói đi, có chuyện gì?”
Vừa ngồi xuống ghế, Diệp Vũ đã hỏi, cảm giác như anh không muốn lãng phí thêm thì giờ với cô vậy, liền nhanh chóng nói ra mọi chuyện:
“Chuyện… chuyện là… Giờ ba tớ bệnh rồi, vừa hôm qua nhập viện. Trước đây ông ấy cứ cố quá, bây giờ bệnh tình đã rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói phải cần phẫu thuật, mà chi phí thì rất đắt, công việc của ba tớ vốn không tốt.”
Nói đến đây, cô bắt đầu nức nở:
“Tớ… lâu rồi tớ mới về đây, cũng không biết ai ngoài cậu. Tớ biết như thế này là không phải, nhưng tớ cũng không còn cách nào.”
Diệp Vũ không ngờ cô bé vô tư hồn nhiên ngày xưa bây giờ lại khốn khó mang nhiều gánh nặng như vậy. Anh có chút thương xót cho người bạn thời ấu thơ này.
Đưa cho cô khăn giấy, giọng anh đã bớt lạnh lùng hơn, quan tâm hỏi:
“Cậu cần bao nhiêu?”
“Bác sĩ nói cần trước… 300 triệu cho chi phí mổ, sau đó còn cần thêm chi phí chăm sóc sau phẫu thuật.”
Số tiền cũng không phải là nhỏ, Minh Yên ấp úng nói ra con số.
“Cậu yên tâm, sau này tớ nhất định trả lại cậu đầy đủ, trả cả lãi cho cậu.”
Đã cúi đầu xin người khác, cô vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi cùng lòng tự trọng của mình.
Diệp Vũ cũng không khách sáo từ chối đề nghị của cô, chỉ gật đầu, hỏi số tài khoản rồi chuyển thẳng cho cô.
Minh Yên rối rít cảm ơn, lại tiếp tục rơi nước mắt. Diệp Vũ không chịu nổi, lại rút khăn giấy đưa cho cô, giọng nói và ánh mắt đều dịu dàng hơn rất nhiều:
“Cậu đừng lo quá. Sẽ không sao đâu.”
Minh Yên định đứng lên cúi đầu cảm ơn thật trịnh trọng, vô tình lại vấp chân vào bàn, lảo đảo suýt ngã.
Diệp Vũ theo phản xạ đứng dậy vươn tay đỡ lấy cô, cô liền bám lấy cánh tay anh, tránh được một cú ngã bầm dập. Nhìn từ phía ngoài, giống như cô ấy lao vào lòng anh, còn anh thì đưa tay ôm lấy vậy.
Mà một cảnh này, Thiện Vũ Linh đứng bên kia đường đều đã thấy cả.
Thấy Thiện Vũ Linh chỉ đứng nhìn chằm chằm vào tiệm cà phê bên kia đường mà không nghe mình nói, Diệp Linh đang tức tối kể xấu Nguyễn Nguyên cũng phải dừng lại hướng mắt nhìn theo, trong người lập tức bốc hoả.
Đúng là đàn ông.
Cô còn đang xắn tay áo hùng hổ muốn đi đánh ghen giúp đứa bạn thân, đập cho ông anh nhà mình một trận ra trò thì đã bị Thiện Vũ Linh kéo lại.
Cô gái cúi đầu, giọng điệu buồn hiu hiu:
“Diệp Linh. Đi uống rượu với tớ không?”
Thấy nét mặt không ngạc nhiên tức giận mà chỉ buồn như cọng bún thiu của cô, Diệp Linh thầm sỉ vả, chẳng lẽ đây không phải lần đầu tiên.
Aaa, nếu sự thật là như thế thì cô sẽ vì đại nghĩa diệt thân, thay trời hành đạo đập cho ông anh kia một trận.
Nhưng cô không muốn vuột mất người bạn thân này. Cô ấy đang buồn, lại còn học đòi người ta uống rượu dù chẳng thích nó chút nào.
Diệp Linh đang cơn giận dỗi với Nguyễn Nguyên cũng đồng ý gật đầu cái rụp, dắt tay gái ngoan là Thiện Vũ Linh tới quán bar.
“Hôm nay chị đây sẽ cho cậu mở mang tầm mắt.”
Nói rồi cô ấy rất điệu nghệ ngoắc bartender lại, gọi hai ly cocktail mà Thiện Vũ Linh cũng không biết tên, Pear Martini cái gì gì đó. Chỉ thấy hai ly trong suốt, kẹp bên miệng ly là lát quả lê ba lớp mỏng dính, được cắt đơn giản nhưng trông tổng thể vẫn rất nghệ thuật và sang trọng.
Cô ngay lập tức cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm. Rất thơm, còn chua chua ngọt ngọt đắng đắng.
Một lần mà như đã quen, cô tự gọi cho mình một ly nữa, rồi cứ hết ly này đến ly khác.
“Đàn ông đúng là đáng ghét. Cậu đừng nhìn Nguyễn Nguyên dịu dàng trưởng thành như thế, anh ấy đúng là cái đồ vô tâm. Lúc nào cũng bận bịu, đã lỡ hẹn với mình bao nhiêu lần rồi chứ.”
Diệp Linh bắt đầu thói quen lải nhải sau khi say.
Thiện Vũ Linh ánh mắt mơ màng nhìn ly rượu thứ bảy trước mặt, lát lê từ ba trông đã thành sáu thành chín.
A, giờ thì cô đã hiểu vì sao người ta thích rượu. Khi say, cả cơ thể đều lâng lâng, đầu óc mê man không cần nghĩ gì nữa, thật thích.
Cô nhấc ly rượu lên một ngụm cạn, đôi má phồng lên ngậm hết rượu rồi nuốt xuống một đường.
Uống như thế này thật thích. Hình như cô đã quên mất mình là ai, quên Diệp Vũ là ai, quên Minh Yên là ai rồi. Cô chỉ biết mỗi rượu thôi.
Cô giơ tay gọi thêm ly nữa. Nhân viên nhìn hai cô gái đang mê man với ánh mắt ái ngại, không biết có nên làm cho hai cô thêm nữa không. Nhưng mà khách hàng là thượng đế, anh vẫn làm thêm một ly nhưng giảm bớt cồn, đẩy đến trước mặt cô.
Khi Thiện Vũ Linh cầm lấy toan đổ cả vào miệng, một cánh tay to lớn cướp ly cocktail từ tay cô, một cánh tay khác tóm lấy cổ tay cô giữ chặt.
“Em làm gì thế hả?”
Diệp Vũ đang vô cùng tức giận. Cả cô và em gái đều biến mất, báo hại anh và Nguyễn Nguyên tìm hết một buổi lo đến sốt vó, còn hai cô thì ngồi đây uống rượu bê tha, còn say đến nông nỗi này.
Diệp Linh đã say mềm, Nguyễn Nguyên bế cô ấy đi trước.
Còn cô thì vẫn cứng đầu ngồi ì ở đấy. Chẳng mấy khi đanh đá, rượu vào gan liền to gấp mấy lần, cô hất tay anh lảo đảo đứng dậy cố tình chống đối:
“Cho tôi một ly nữa.”
Diệp Vũ thực sự không chịu nổi. Cô bé con này lại dám.
“Được, em muốn uống chứ gì? Vậy anh uống với em.”
Nói rồi anh chỉ thẳng lên giá rượu chọn một chai Whisky, rót ra ly rồi một ngụm uống lấy. Nhưng anh không nuốt. Anh tóm lấy gáy cô kéo lại gần, một đường hôn xuống dùng môi mình rót rượu vào miệng cô.
Đắng quá, đắng quá.
Cô ghét vị đắng này.
Thiện Vũ Linh khó chịu đẩy anh ra, nhưng anh không cho, cứ tự mình uống một ly rồi lại dùng phương thức như thế bón rượu cho cô, ngay tại quầy.
Cô không chịu được nữa, bắt đầu khóc lóc, đánh bôm bốp vào ngực anh, vừa đánh vừa mắng:
“Đáng ghét, đồ đáng ghét, tránh ra.”
Để cô quậy đủ rồi, anh nhấc bổng cô ra ngoài, lên taxi đưa cô về chung cư.
Cô nhóc nhỏ rên ư ư trong lòng, cứ khóc âm ỉ mắng anh suốt dọc đường về nhà đến nỗi bác tài nhiệt tình hỏi có phải cặp đôi giận dỗi hay không, còn trao cho anh mấy bí kíp dỗ vợ.
Vừa mở cửa, cô nhóc giãy khỏi tay anh đòi xuống, lảo đảo đi vào. Anh vừa lấy dép trong nhà vừa trông chừng cô, nhấc chân cô lên đeo dép lê vào.
Nhưng cô nhóc lại quẫy chân đá tung dép mỗi chiếc một nơi, chân trần đi vào, ngồi thụp xuống ôm gối bên cạnh sô pha.
Diệp Vũ đã nhiễm chút rượu, từ nãy đến giờ cũng đã đủ kiên nhẫn với cô rồi. Anh sải bước đến bên sô pha bế thốc cô lên, một đường tiến vào phòng ném cô lên trên giường.