Này, Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu?

Chương 43: Thứ gọi là bản năng



Cô gái đã ngủ sâu sau hiệu quả của thuốc, Diệp Vũ ngồi một bên hai tay nắm lấy tay phải của cô, mắt nhìn chằm chằm hàng mi khép chặt, im lặng.

Cả một phòng bệnh, Giang Sơn, Nguyễn Nguyên và Diệp Linh đưa mắt nhìn nhau, họ đều nhìn ra sự bất thường. Rồi cả bọn lui ra, để anh ở lại với cô.

Minh Yên cũng đi ra cùng bọn họ, trước khi đóng cửa còn quay lại nhìn anh một cái, ánh mắt khó hiểu, trong lòng dường như nhen nhóm một mầm cây.

Nhìn cánh tay vốn nõn nà của cô đỏ hỏn lên rất đáng sợ, lòng Diệp Vũ như có dao cứa. Anh hận người bị bỏng tại sao lại không phải là anh.

Anh không biết vì lý do gì, rõ ràng lúc đó người anh muốn kéo là cô, nhưng đôi tay và chân hình như không nghe lời anh, cứ như có ai đang điều khiển cơ thể anh vậy, cuối cùng người anh nắm lấy lại là Minh Yên.

Đến khi nhận ra người mình bảo vệ lại là Minh Yên thay vì bạn gái, nhìn thấy cô bị thương rồi, anh trơ ra không kịp phản ứng, chậm đến nỗi tự Giang Sơn phải mang cô đi sơ cứu.

Chính anh cũng sốc với hành động của bản thân mình. Anh thực sự không biết vì sao lại như thế.

Bây giờ anh chỉ biết ngồi cạnh cô, nhìn tay cô mà đau lòng, hối hận, tự trách. Thà rằng người bị bỏng là anh.

Thương cô đau bao nhiêu, anh lại càng sợ cô sẽ lại hiểu lầm, sợ khi cô tỉnh dậy sẽ nhìn anh bằng ánh mắt tràn trề thất vọng và không tin tưởng.

Anh biết phải làm sao đây?

“Linh Linh, em tỉnh rồi.”

Thấy cô mở mắt, Diệp Vũ lúng ta lúng túng nắm lấy bên tay không bị bỏng của cô, vẻ mặt sốt sắng.

Thiện Vũ Linh nhấc khẽ cánh tay bất động của mình, vừa cử động đã thấy rát, mày mặt đều nhăn lại.

“Em từ từ, đừng cử động. Bác sĩ nói phải để nguyên, chạm vào làm chợt ra sẽ để lại sẹo.”

“Em muốn làm gì anh làm cho em.”

Anh đứng bên lo lắng nhìn cô, tay chân bối rối không biết để vào đâu.

“Vũ…”

“Ừ, anh đây.”

Nghe giọng cô nghiêm túc gọi tên mình, Diệp Vũ lo sốt vó, sợ cô sẽ chất vấn tại sao anh không bảo vệ cô mà lại bảo vệ Minh Yên, vì đơn giản là anh chẳng biết phải giải thích như thế nào. Không lẽ anh nói anh không kiểm soát được tay chân hay có ma sai khiến anh làm như vậy. Thật nực cười.

“Em muốn uống nước.”

Lời cô nói ra lại không phải lời anh sợ hãi, anh lập tức quay đi rót nước cho cô, mang đến ngồi cạnh giường đưa tận môi cô.

“Anh bón cho em đi.”

Cô nhìn vào mắt anh, đôi môi hơi tái khẽ chu lên chờ anh.

Một cô gái hay ngại ngùng chẳng mấy khi mè nheo bây giờ lại chủ động như thế này, chứng tỏ cô đang cảm thấy rất không an toàn và không yên tâm về anh.

Diệp Vũ không chần chừ, uống một ngụm rồi bón cho cô bằng miệng mình, cứ như vậy cho hết cốc nước.

Rồi từng bữa cơm ly nước của mấy ngày sau đó, dù tay phải vẫn lành lặn, cô đều làm nũng muốn anh đút cho cô như thế.

Đến hai ba tháng sau, khi vết thương đã khỏi hẳn, chỉ để lại vài vệt mờ mờ, cô cũng không hề hỏi anh một câu nào về chuyện ngày hôm đó, anh lại càng không dám nhắc tới.

Nhưng trong lòng cô luôn có một tảng đá đè nặng.

Vết thương trên da thì thời gian có thể chữa lành, còn vết cắt vô hình trong tim sẽ khó khâu lành lại.

“Bé con, em lại đang nghĩ gì mà thẩn thơ thế?”

Thấy cô ngồi im lặng ánh mắt thẫn thờ từ nãy tới giờ, anh không khỏi tò mò.

Cô gái này luôn luôn suy nghĩ những chuyện trên trời dưới đất, mạch tư duy có chút khác biệt. Anh chỉ lo một ngày cô nổi hứng suy tư lại mang câu nói đùa nào đó của anh ra ngẫm nghĩ như lần trước thì lại khổ.

“Không có gì. Em chỉ đang nghĩ trời nóng thế này mà có ly trà dưa gang mát lạnh ở đây thì thật tốt.”

Anh bật cười gõ lên trán cô:

“Muốn anh đi mua thì nói đại đi, lại còn bày trò.”

Cô chun mũi dẩu môi nhìn anh, ánh mắt long lanh như nhìn thần tượng, khiến trái tim anh không khỏi rung rinh.

Anh hôn má cô một cái rồi nựng nựng:

“Đợi anh một lát.”

Nói rồi anh gấp laptop đứng dậy, chịu khó đi đoạn đường ba bốn trăm mét từ phòng tự học tới tiệm trà cổng trường dưới trời nắng nóng để mua cho cô.

Thiện Vũ Linh ngồi đợi ba mươi phút mà người vẫn chưa về. Tiệm đó dù đông khách cũng không phải chờ lâu đến thế chứ? Cô định gọi điện thì phát hiện anh vẫn để điện thoại trong túi.

Lại thêm mười phút nữa vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu. Anh chưa từng để cô đợi lâu như thế.

Bất an, Thiện Vũ Linh đứng dậy thu dọn đồ cho cả hai rồi ra ngoài tìm anh. Vừa bước khỏi phòng tự học được cách âm, cô nghe được tiếng bên ngoài nhốn nháo vọng lại từ xa.

Linh cảm điều gì đó, cô hướng về nơi ồn ào xem xem có chuyện gì xảy ra.

Một chậu hoa rơi vỡ, một vài giọt máu nhỏ giọt trên đất, bên cạnh là một ly trà sữa rơi bung cả nắp, thoang thoảng mùi dưa gang.

Đôi chân cô run run. Có phải là anh không?

Đúng lúc này cô lại nghe xung quanh bàn tán.

“Là nữ thần mới đó sao?”

“Ừ, may có Diệp Vũ chạy tới đỡ cho cô ấy, không thì cô ấy bị chậu cây đập cho vỡ đầu chứ chẳng đùa.”

“Ôi, anh hùng cứu mỹ nhân à. Đến mức này mà còn bảo không có quan hệ gì ai mà tin được.”

“Suỵt! Hình như kia là bạn gái Diệp Vũ hay sao đó. Đừng nhiều chuyện nữa.”

Họ thấy cô thì thậm thụt lấm lét, nhìn một cái tò mò rồi liền đi mất hút. Ai cũng chưa quên vụ việc bắt nạt và thái độ của Diệp Vũ ngày trước.

Thiện Vũ Linh lo lắng không thôi, mau chóng đến phòng y tế trường xem anh có bị thương nghiêm trọng không. Vừa đến cửa, cô đã nghe tiếng khóc của Minh Yên.

“Vũ, xin lỗi, cậu có đau không? Sao cậu ngốc thế, chạy đến đỡ cho tôi làm gì?”

“Tôi không sao.”

Anh cởi trần, cả một bên vai đã được quấn băng gạc, tay cô ấy đặt trên vai anh, khoảng cách gần đến nỗi cô còn tưởng anh đang ôm lấy cô ấy, tư thế thân mật.

Không muốn nhìn và nghe thêm nữa, cô gõ cửa phòng rồi bước vào. Minh Yên lúng túng rời xa, đứng sang một bên rồi chào cô:

“Vũ Linh”

“Chị Minh Yên”

Cô nhìn lướt qua Minh Yên gật đầu chào một cái rồi hướng về phía anh, đôi mắt nhìn chằm chằm miếng băng gạc trên vai anh.

Anh thấy cô thì ánh mắt lập tức sáng lên:

“Bé con, em đến rồi. Đợi anh lâu không?”

“Anh xin lỗi, trà của em đổ mất rồi. Lát nữa anh mua cho em ly khác nhé.”

Anh định kéo lấy tay cô, nhưng cái vai đau nhức rất phản đối, khiến anh cau mày rít lên một tiếng.

Lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến trà, còn nghĩ đến cô đợi anh có lâu không? Nếu anh biết thế thì sao còn cứ phải dây dưa với cô ấy, cứu cô ấy để rồi phải ra nông nỗi này.

Thiện Vũ Linh nhận ra chứ, cô lại đang ghen tuông xấu xí, lòng dạ hẹp hòi. Cứu người là hành động đẹp, nhưng anh cứ cứu cô ấy như vậy mãi, lòng cô thực sự rất không yên. Anh có biết anh giúp cô ấy như vậy, cô cảm thấy như thế nào không?

“Anh có đau không?”

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, tay khẽ chạm lên phần da bên cạnh vết thương, nhẹ nhàng hỏi. Khác hẳn vẻ khách sáo khi nãy, người đàn ông hơn hai mươi tuổi đầu thân cao mét tám bắt đầu nhõng nhẽo như trẻ con:

“Ừm, anh đau.”

Rồi ghé sát thì thầm vào tai cô:

“Em thổi thổi cho anh đi thì anh mới đỡ được.”

Một màn tình tứ này, Minh Yên đứng bên cạnh đều nhìn thấy cả. Đau lòng, cô ấy nói xin lỗi rồi rời đi trước, để lại hai người trong phòng y tế.

Thiện Vũ Linh xót xa nhìn vai anh cùng mấy vết xước xung quanh. Cái cảnh tượng này thật giống với ngày đó.

Người ta nói bản năng của người đàn ông là trong những trường hợp nguy hiểm sẽ che chở cho người mà anh ta yêu thương nhất.

Anh cũng đã từng bảo vệ cho cô như vậy, nhưng thế thì sao chứ? Đó là khi Minh Yên còn chưa trở về. Bây giờ cô ấy quay lại rồi, anh theo bản năng bảo vệ cô ấy là lẽ đương nhiên.

Nhưng cái điều hiển nhiên này như nhát dao đâm vào tim cô, đau thấu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.