Sáng hôm sau
Tại cổng công ty của dòng họ Vương
1 số thư kí nữ đều đứng ở cổng công ty để chụp ảnh Phong
“Bíp”
Tiếng còi xe ô tô của Phong vang lên, anh bước xuống xe
– kyaaaaaaaaaaaaaaaa anh ấy đến rồi kìa – 1 nữ nhân viên hô lên
– Anh ơi quay mặt vào đầy – nữ nhân viên khác cũng hét lên
-……..
” Đoàng”
” Phịch “
Không giản trở lên im lặng sau tiếng súng
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa – nhiều nữ nhân viên hét lên khi thấy Phong đã nằm dưới 1 vũng máu tươi
– Người đâu mau gọi xe cứu thương – thư kí của phong hét lên
– Alo cảnh sát hả, chủ tịch của chúng tôi vừa bị bắn – 1 thư kí khác gọi cho cảnh sát
1 lúc sau, xe cảnh sát cùng xe cứu thương đã có mặt tại hiện trường cả đám báo trí cũng có mặt, hiện tại Phong đã đc đưa đi cấp cứu, cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra vụ việc
—————————————————————————————————-
” Bịch “
Nó đập tay xuống bàn
– Khốn thật ai lại làm chuyện này đc chứ – nó bực mình thố lên trong lòng ko khỏi lo lắng cho Phong
Sáng nay nó đang ăn sáng thì chuẩn bị đọc báo thì thấy ảnh Phong trên báo, đọc qua thì ko khỏi lo lắng cùng nghi ngờ hắn nhưng nó chưa có bất kì lí do nào để tố cáo hắn, rõ ràng hắn ko phải loại người nhưu thế này
– A – nó kêu lên, rồi ôm bụng, cơn đau lại tiếp tục dày xé dạ dày nó
– Cô Minh lấy…..cho….ch..á..u…..cháu…lọ…..th…thuốc – nó khó khắn nói
– Cô chủ cô ko đi khám đi tôi thấy suốt mấy thắng này tình trạng này cứ diện ra sợ
– Ko sao đâu cô ạ, chỉ là đau bụng bình thường thôi ạ – nó cắt lời cô Minh mỉm cười nói
– Dù vậy nhưng tôi lo lăng cho cô chủ lắm – cô Minh nhìn nó mà thương lắm
– Cảm ơn cô, thôi cháu đi làm đây ạ – nó cười rồi bước đi ra khỏi nhà, sau đó phóng xe tới bệnh viện
Tại bệnh viện
“Rầm”
nó xông thẳng vào phòng bệnh của Phong
– Ơ Băng sao em ở đây – Lâm nhìn nó lo lắng
– Em tới thăm anh ấy khi đọc báo sáng nay – nó nói rồi tới bên giường bệnh ngồi cạnh Phong
– Ừ anh cũng vậy – Lâm xoa đầu nó mỉm cười
– Vậy anh đi mua nước nhé – Lâm nói rồi đi ra ngoài
-Ok – nó nói
– Anh này – nó nhìn Phong đang hôn mê ko khỏi đau lòng
– Rốt cuộc là ai đã làm cho anh thành ra như vậy chứ – nó gục mặt xuống giường khóc thút thít
Trên sân thượng của bệnh viện, Lâm đang gọi cho ai đó
– Alo – giọng nói quen thuộc vang lên, đó là hắn
– Là mày làm phải ko – Lâm nói
– Mày đang nói gì thế tao ko hiểu – hắn nói giọng trầm thấp
– Đừng giấu nữa tao biết hết rồi – Lâm nói thẳng
– Chứng cứ đâu, dù cho có là tao thì vụ này cũng ko thể điều tra ra đc ko có bất kì mai mối nào cả – giọng hắn pha chút khinh bi
– Haizzz rốt cuộc là Phong có thù oán gì mà mày phải làm thế ? – Lâm hỏi hắn
– Là do hắn cướp thứ của tao trước – hắn tức giận nói
– Ý mày là em gái tao à- Lâm nói
– Tất nhiên – hắn trả lời
– Mày bị làm sao thế tình cảm của em tao đói với Phong chỉ là anh em bình thường ko có yêu đương như mày nghĩ – Lâm nói
– Mày đừng biện hộ cho thằng chó đó, rõ ràng nó và Băng yêu nhau, lẽ ra người Băng yêu phải là tao ko phải thằng đó – Hắn quát
– Chuyện này tao phải nói ày bao nhiêu lần nữa đây, em tao ko yêu Phong, nó chỉ coi Phong là anh thôi – Lâm cố gắng giải thích cho hắn hiểu
– Mày đừng nói gì nữa tao ko muốn nghe – nói xong hắn cúp máy luôn
– Haizzzz phức tạp thật – Lâm nói rồi đi xuống