Chỉ mấy ngày thôi mà khuôn mặt Nguyên Thần Dạ hốc hác gầy đi trông thấy…
Tống hạ Bình đứng im lặng ở cửa, anh biết giây phút này nên để Thần Dạ 1 mình với Nguyên băng…1 người đàn ông cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng có khi yếu lòng và đau đớn…tình yêu cũng là 1 con dao 2 lưỡi, đưa ta lên tới đỉnh cao thì cũng nhanh chóng dìm ta xuống tận cùng của sự đau khổ…
– Nguyên tổng,,…không hay rồi…1 bác sĩ xộc vào phòng
– Có chuyện gì vậy…
– Bệnh nhân Đình Uyên Nhi…cô ấy
– Cô ta làm sao…?
– Cô ấy tự tử chết rồi…
– Đúng thế, cô ấy đâm đầu vào xe trước cổng bệnh viện..
– chết rồi sao…?
– Đúng thế…nhưng…
– Sao…?
– trước khi chết cô ấy có để lại 1 bức thư cho anh…? Đây ạ…
cầm bức thư trên tay, lười nhác bóc ra…càng đọc Nguyên Thần Dạ càng ngạc nhiên và mỉm cười…
– Thần Dạ có chuyện gì vậy…?
– cậu xem đi…?
“Nguyên Thần Dạ…
Khi anh xem bức thư này thì có lẽ tôi đã xuống địa ngục rồi…tôi làm quá nhiều việc ác rồi…
Anh nói đúng mạng của tôi không đáng giá…
Bây giờ lúc tôi tỉnh táo nhất, tôi muốn nhờ anh 1 việc, tôi tin chắc với khả năng của mình anh có thể làm được…
– thứ nhất: sau khi tôi chết, hãy hỏa táng tôi rồi hòa tro của tôi vào biển…tôi muốn chuộc lại 1 phần lỗi lầm…
– thứ 2: Xin anh hãy bưng bịt mọi thông tin về tôi, đừng để cho mọi người biết, nhất là Nguyên băng…cô em gái tội nghiệp mà tôi bao lần *** hại, may mắn là nó không chết…
Nguyên thần Dạ, có thể hai điều trên tôi nói quá vô lí khi tôi đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa cho anh và Nguyên băng mà còn đòi hỏi
Nhưng cứ xem như tôi nhờ cậy anh, vì tôi là chị của Nguyên băng cũng được hay vì tôi là người hiến tặng đôi mắt cho nó cũng được…
Tôi đã tới thăm nó, mặc dù nó chưa tỉnh nhưng tôi tin nó sẽ tỉnh lại thôi…đôi mắt này sẽ thay tôi nhìn vào hạnh phúc của hai người, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi sẽ dõi theo hai người…
Đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho Nguyên băng, đừng để cô ấy biết đươc mình có 1 người chị tồi tệ và tàn nhẫn như tôi..
Thần Dạ cám ơn anh…”
– Như 1 câu chuyện cổ tích giữa đời thường vậy…Thần Dạ, chúng ta sẽ chờ đón cô ấy tỉnh lại…
– Tôi cũng mong thế, sau này cô ấy sẽ nhìn thấy ánh sáng…
– Nguyên tổng, chúng ta cần làm phẫu thuật ngay mới có thể thành công cao được?
– Tình hình cô ấy hiện giờ như thế liệu có được không…?
– mặc dù chưa tỉnh nhưng sức khỏe cô ấy không tệ lắm có thể thực hiện ca phẫu thuật này….
– Được vậy chuẩn bị tiến hành đi…?
Thêm 1 lần nữa lo lắng, thêm lần chờ đợi…sự bất an trong Thần dạ và Hạ Bình ngày 1 lớn dần theo từng phút giây đồng hồ, tình hình cô ấy đang hôn mê, lại thêm 1 ca phẫu thuật nữa, sợ cô không chịu nổi,….
Nguyên Thần Dạ không tin vào chúa nhưng giấy phút này anh lại cầu chúa mang lại bình an cho cô…
mồ hôi rơi trên trán Nguyên Thần dạ xuống sàn nhà, ca phẫu thuật đã lâu hơn dự kiến 1 giờ đồng hồ vậy mà giờ vẫn chưa có thêm tin tức gì…
– Thần dạ uống 1 chút đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi…
nhận li café từ tay Hạ Bình, nhưng Thần dạ không uống nổi đôi mắt anh cứ hướng về phía đèn phòng phẫu thuật…
Cánh cửa “cạch” mở ra không phụ lòng người…
– Nguyên tổng, ca phẫu thuật rất thành công..chúng tôi đã đưa cô ấy vào phòng hồi phục sức khỏe rồi…? lát nữa anh có thể đi thăm cô ấy…
thở phào nhẹ nhõm, mọi người ai cũng vui mừng cho anh, đặt tay lên vai Thần Dạ chúc mừng Hạ Bình giết ngay niềm vui còn trong trứng nước của anh…
– Thần dạ tôi không muốn là cậu mất hứng nhưng, nếu cậu không trở lại công ty thì đợi cô ấy tỉnh lại cũng là lúc tập đoàn tuyên bố phá sản đó…
– Yên tâm đến lúc đó, kinh tế Việt nam cũng bị khủng hoảng rồi…cậu yên tâm tôi sẽ trở lại công ty…
những ngày sau đó, Nguyên Thần Dạ làm việc hết sưc, ngay cả ăn cũng thất thường, nhưng ngày nào, tới khuya anh cũng tới thăm Nguyên Băng, tận sáng mai anh lại rời đi sớm tới công ty…
thấm thoát 1 tháng trôi qua…
Hôm nay là sinh nhật Nguyên Thần Dạ, anh không đi làm mà quyết định dành trọn cả ngày hôm nay ở bên cô…
nắm lấy bàn tay của cô, vẫn ấm áp, nhưng sao với anh nó vẫn xa vời như thế…
– Nguyên băng hôm nay là sinh nhật anh, em không tỉnh dậy chúc mừng anh sao..? mọi lời chúc của mọi người không bằng 1 lời chúc của em…Nguyên Băng…Đừng ngủ nữa, không có em anh sợ mình không còn đủ sức chống cự nữa……
Ngón tay Nguyên băng cử động…
Nguyên Thần dạ nghỉ mình nhìn nhầm tự giễu bản thân…
Thêm 1 ngón nữa…lần này anh tin mình không nhìn nhầm nữa…
– Nguyên Thần Dạ sao em lại ở đây…chẳng phải chúng ta chuẩn bị làm lễ cưới sao?
– Nguyên băng em không nhớ gì sao?
– nhớ gì chứ…em chỉ nhớ, xe chở em và con gặp tai nạn thôi…con…Sờ vào bụng Nguyên Băng hốt hoảng…
– Thần dạ con chúng ta đâu…
– Nguyên băng bình tĩnh, em bị hôn mê…hơn 1 tháng, đám cưới anh đã hoãn lại rồi, còn con chúng ta không giữ được…
– Nguyên băng khóc nức nở….Nguyên Thần Dạ ôm chặt cô vào lòng…nếu cô đã không còn nhớ gì thì xem như mọi chuyện chưa xảy ra đi……..?
– Thần Dạ, em xin lỗi em không bảo vệ được con chúng ta…
– Nguyên băng sau này chúng ta sẽ có nhưng đứa con khác, em yên tâm, đừung tự trách mình….
– tại sao cô ấy lại như vây…
– có lẽ do va chạm trong vụ tai nạn kia làm cô ấy mất đi 1 khoảng kí ức, nhưng không sao cả…?tình hình hiện tại của cô ấy rất tốt, có thể sớm xuất viện…
– Thần Dạ hôm nay là ngày bao nhiêu…
– mồng 8 tháng 6..
– chẳng phải là sinh nhật anh sao..em chưa chuẩn bị quà làm sao đây…?
– Nguyên băng sau này sinh cho anh 1 đàn con là món quà quý giá nhất rồi được chứ…
– 1 trai 1 gái nhé…
– Anh muốn nhiều hơn thế…1 đội bóng nhé…anh sẽ dạy chúng chơi…
– Thần Dạ em không phải gà mái…
– Anh sẽ giúp em chúng ta làm từ bây giờ được chứ…
– Anh…anh em đang là người bệnh…
– vậy sao, anh chỉ muốn hôn em thôi mà, em nghĩ đi đâu vậy
1 tuần sau, như 1 kì tích, Nguyên Băng được xuất viện…và lễ cưới bất ngờ của Nguyên Thần dạ dành cho Nguyên băng đã diễn ra…
1 đám cưới hạnh phúc tráng lệ vui tươi, 1 đám ma nhẹ nhàng, buồn bã và vắng lặng như bổ sung cho cái kết của câu chuyện…
THE END