Trở lại với Nguyên Thần Dạ sau khi lôi cô ra khỏi nhà Hạ Bình như con thú điên khát máu,Thần Dạ đẩy cô vào ô tô và đóng sập cửa lại không thèm nói thêm 1 lời nào, rồi phóng xe vụt đi, không liếc mắt xem tình hình cuả cô liệu có ổn hay không…
Nguyên Băng sợ hãi len lén liếc nhìn hắn, hàn khí tỏa ra từ người hắn thật đáng sợ…cô vừa lấy tay giữ lấy mũi cầm máu vừa cúi gằm mặt xuống…trông thật đáng thương..
Nguyên Thần Dạ liếc nhìn khuôn mặt Nguyên Băng trong 1s nhìn thấy cô ủ rũ như con cún con bị tội ngồi im chờ trách phạt vậy…vừa muốn mắng 1 trận cho hạ hỏa hết cơn nộ khí trong lòng nhưng vừa thấy buồn cười, khóe môi không tự chủ nhếch lên thành đường cong hoàn hảo…
Cùng lúc đó không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà Nguyên Băng đưa mắt lên nhìn hắn, bắt gặp nụ cười quỷ dị (cười đẹp thế mà bảo quỷ dị nha >-<, thì trơ mắt ra ngây ngốc nhìn không chớp mắt…
Ném cho cô 1 chiếc khăn tay, không chừa lại chút mắt mũi nào cho cô:
Lau nước miếng trên khóe miệng của cô đi, không cần nhìn như thế đâu, tôi tự biết sức quyến rũ của tôi như thế nào…tiện thể cầm máu lại, tôi không muốn máu của cô làm bẩn ô tô của tôi dù chỉ là 1 giọt…
Nghe câu nói của hắn làm cô không biết giấu mặt vào đâu,càng cúi gầm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên..,đưa tay cầm chiếc khăn từ tay hắn vô tình chạm vào tay hắn,như 1 luồng điện cô vội rụt tay lại…
Nhìn hành động phản ứng của cô, Nguyên Thần Dạ cau mày,có cần phản ứng mạnh như vậy không…nhìn lại bàn tay mình thấy có vệt máu của cô lan sang tay mình…
Kít………………..Nguyên Thần Dạ bẻ gập tay lái mạnh mẽ quay đầu xe lại…
Do quán tính nên Nguyên Băng giật người về phía trước đau điếng, kêu lên:
Anh không cần trả thù tôi như vậy chứ,đau chết mất…
Anh không thèm để ý tới phản ứng gay gắt của cô,nhấn ga phóng nhanh trên đường, không thèm liếc mắt nhìn thêm lần nào…không xem cô vào trong mắt.
Đi vào bệnh viện….
Không cần,em không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được…Nguyên Băng 1 hai không chịu vào…
Cô có quyền từ chối sao…nên nhớ quyền quyết định là ở tôi…Nguyên Thần Dạ độc đoán nói…
Nguyên băng không nói gì thêm mà lẽo đẽo theo chân Nguyên thần Dạ như 1 chú cún con biết nghe lời chủ…
Tình hình như thế nào…?
Nguyên tổng, cô ấy cần được nhập viện để điều trị,có thể pjaaux thuật nhưng cũng có thể điều trị bằng hóa trị liệu…tuy nhiên…
Tuy nhiên sao…
cả 2 trường hợp khã năng thành công không cao, chỉ khoảng 25 %, mong 2 người nên suy nghĩ kĩ…
em không muốn mạo hiểm làm phẫu thuật,em không muốn chữa bệnh như thế…
im lặng 1 chút đi…
nhưng em là bệnh nhân cơ mà…?
Em không có quyền phát ngôn (úi, có người gọi em kìa….TD: sao có ý kiến ak. TG: em đâu có…)
Làm hồ sơ nhập viện cho cô ấy, kết hợp cả 2 cách cho tôi, mồi bác sĩ giỏi nhất về đây, tiền không thành vấn đề (mình thích nhất câu này)…
nếu chữa không được, thì đóng cửa bệnh viện đi..
vâng tôi sẽ cố gắng…
anh thật đọc đoán, Nguyên Thần Dạ….?em không muốn chữa, em sẽ không hợp tác…
Nguyên Băng, nghe cho rõ đây. Em là do tôi mua về từ tay ba em để cứu công ti gia đình em, tôi có thể cho nó sống thì cũng có thể dìm nó xuống nên em hãy nhớ “Nếu em chết, tôi sẽ phá nát gia đình em”…
Anh….anh thật là…
Em cứ chuẩn bị chu đáo ngày mai nhập viện là được, yên tâm, mọi chi phí tôi sẽ lo, sẽ giảm giá 50% cho em nên em cứ từ từ mà nghĩ cách trả nợ cho tôi…
Nguyên Thần Dạ…anh không phải là người nữa…quá.đáng..
Ngày hôm nay cô làm phẫu thuật, cô rất run, nếu như ca phẫu thuật không thành công thì cô mãi mãi sẽ không tỉnh lại, sẽ là người thực vật suốt đời…
trước kjhi vào phòng phẫu thuật Nguyên Thần Dạ còn nhắc nhở cô 1 câu, em nên nhớ “Nếu em chết, tôi sẽ phá nát gia đình em”…
thật là lo lắng….
3h…5h…8h…10h…10 đồng hồ trôi qua trong sự im lặng chết chóc…Kịch cuối cùng thì cánh cửa phòng mổ cũng mở ra..thư kí Trần vội chạy tới: bác sĩ, ca phẫu thuật như thế nào…
Tình hình tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng còn phải chờ kết quả của bệnh nhân như thế nào đã…
3 ngày…5 ngày..1 tuần trôi qua…Nguyên băng vẫn chưa tỉnh…
tại sao tới bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh….
thể trạng cô ấy vốn yếu, lại thêm lo lắng, suy nhược cơ thể…không sao cô ấy sẽ tỉnh sớm thôi…
cuối cùng thì Nguyên băng cũng tỉnh cô mở mắt ra đón nhận ánh nắng đầu tiên của căn phòng, cả phòng vắng lặng…
cuối cùng con cũng tỉnh. Làm thím lo lắng quá…
thím trương…thấy cô đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm 1 thứu gì đó, thím trương mỉm cười…nói:
Thiếu gia vừa về công ti..
Con không tìm anh ấy…
Còn giấu nữa sao, con không giấu nổi ta đâu…
Thím thật là…
Về nhà thật là thoải mái nha, nhưng con vẫn phải nghĩ ngơi hợp lí đó, con biết rồi mà thím, con đau phải trẻ con chứ…
nhưng cuingx không phải người lớn hoàn toàn…
dự án bị lộ ra ngoài sao?
Vâng ạ, theo nguồn tin từ bên trong thì có người đã bán thông tin cho đối thủ của chúng ta…
điều tra ra người đó là ai chưa…? Nguyê Thần Dạ nạt nộ
dạ người này…là…là…
là ai nói mau…
là Nguyên Tiểu thư…tiếng thư kí trần lí nhí…
là Nguyên băng sao…?thật bất ngờ…chuẩn bị xe, chúng ta về nhà gấp..
Alo! Tài liệu ở trên bàn này sao…vâng tôi tìm thấy rồi, giá thầu sao…đợi tôi 1 lát…ak đây rồi, XxxxxxxxxxX vâng, anh Thần dạ còn cần gì nữa không, được rồi chào anh thư kí Trần.
Cô hãy nói cho tôi biết có phải chính cô đã bán thông tin mật cho công ti TMT đúng không?
Không có, em không biết thông tin tuyệt mật gì hết…
Không, vậy đây là gì, Nguyên Thần Dạ mở cuốn băng ghi hình cho cô xem, đúng là trong đó có hình ảnh của cô đi vào thư phòng và tìm hồ sơ gì đó, lúc đó cô còn nghe điện thoại nữa…
Có còn muốn chối nữa sao, thật không ngờ tôi lại nuôi ong tay áo…
Em không có làm chuyện đó…anh phải tin em…
đừng giải thích nữa, chứng cứ đoạn băng còn đây, cô còn muốn nói gì nữa…
thư kí bảo em vào tìm giùm anh…
tôi không quan tâm nhiều như thế (anh này điên thật rồi >-<
đây là ngân phiếu, cô có thể đi, tôi không muốn trong nhà có 1 kẻ làm gián điệp… thư kí trần đưa cô ấy ra ngoài, từ nay không dược để cô ấy vào biệt thự nữa…
vâng thưa nguyên tổng..Nguyên tiểu thư, xin mời…
thư kí Trần…anh nói đi chứ…hôm đó…
Nguyên tiểu thư tôi xin lỗi, tôi không biết gì cả…
Có lẽ bây giờ Nguyên băng cực kì đau khổ, cô thật sự rất nhớ anh nha…
Chiếc xe taxi vừa dừng lại ngay trước một hộp đêm nổi tiếng của thành phố sài thành này.Nguyên Băng bước chân ra khỏi cánh cửa xe ôtô là một người khác, không còn là cô gái Nguyên Băng hiền lành nữa, với chiếc váy ngắn, áo khoác đen, đôi boot cao cổ cũng đen nốt và một cặp kính râm to bản màu nâu, nhìn cô không ai nhận ra cô gái này trước đây đã từng nhút nhát,mà là 1 tay chơi thứ thiệt…
bước vào quán bar với ánh mắt trầm trồ của mọi người, ngồi vào chiếc bàn quen thuộc nơi góc phòng, mặc kệ ánh mắt thèm thuồng của người khác đang nhìn chòng chọc vào cơ thể mình….
vẫn như cũ chứ…….tiếng của anh quản lí quán hỏi cô kéo cô khỏi suy nghĩ mông lung…
em chưa từng thay đổi khẩu vị,nếu có anh sẽ là người đâu tiên được biết.
em đề cao anh quá rồi,làm anh cảm động quá mà,…tiếng người quản lí trêu đùa cô vui vẻ, chắc anh là 1 trong số it người thấy cô cười,1 nụ cười đẹp mà buồn…
anh làm việc đây, lát gặp em sau….
chỉ mới mấy li thôi, nhưng không hiểu tại sao tửu lượng cảu cô hôm nay lại kém đến thế, liêu xiêu ra khỏi quán bar, nhưng bước chân không nghe lời cô nữa,bỗng chốc phía trước tối sầm,1 gã đàn ông nhanh chóng tiến tới và ôm cô vào lòng…
khi tỉnh dậy cô thấy mình trên giường quần áo mỗi nơi mọt cái, đêm qua chắc có lẽ xảy ra chuyện gì thì không cần suy nghĩ cũng biết nhưng căn phòng trống trơn, không có bóng ai khác ngoài tôi…vậy người đêm qua cùng tôi mây mưa một đem kia là ai…(muốn biết ư,chờ đi nha.)
“phải xa nhau,thì mới biết, cô đơn sẽ như thê nào…”
Alo ba, có chuyện gì vậy?
Con có thể về hà nội gấp được không,mẹ con bệnh nặng sợ không qua khỏi…
Bụp….chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống…
Alo alo..Nguyên băng con có nghe rõ ta nói gì không…
Không kịp suy nghĩ gì thêm, cô chụp vội điện thoại và ví tiền nhanh chóng thay quần áo và ra sân bay ngay lập tức, loại ngay chuyện đêm qua cô đã cùng ai ra khỏi đầu…
Trong khi đó tại tập đoàn Nguyên Thị có 1người đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Này Nguyên Thần Dạ, hôm nay cậu ăn nhầm phải món gì sao, tâm hồn luôn treo ngược cành cây vậy…
mặc kệ Tống Hạ Bình có nói gì đi nữa cũng không thẻ lôi kéo Nguyên Thần Dạ hồn trí quay trở về trái đất mà nhập vào người được..
Nguyên Thần Dạ…Thần Dạ…Nguyên băng…Tống Hạ Bình hét to.
hả?Nguyên thần Dạ cuối cùng cũng đáp xuống trái đất.
à! Tống Hạ Bình cười vô cùng đểu cáng,- hóa ra nguyên nhân của Nguyên Thần Dạ ngày hôm nay có tên là Nguyên băng,…thật không ngờ nha…
cậu nói vớ vẩn gì thế.? Nguyên Thần Dạ bị nói trúng tim đen thì quát lên cho đỡ xấu hổ.
tôi nói sai thì ngày mai mặt trời mọc đàng tây…hehehehe….
Alo.Nguyên tổng cô gái ngày hôm qua tới cùng ông vừa đi khỏi đây, có vẻ rất gấp, hình như cô ấy còn khóc…
Cô ấy đi lâu chưa?
khoảng 20 phút thôi.
được cám ơn….
Thư kí Vương, cho người tìm hiểu xem Nguyên băng đi đâu và báo cho tôi ngay trong thời gian ngắn nhất…
Còn nói không phải nữa lộ hết rồi…Tống Hạ Bình được thể lấn lướt…tôi nói có sai bao giờ chứ…
mấy giờ sau:
Tại nhà họ Nguyên.
Ba tại sao lại thế này?mẹ bệnh nặng sao lại không cho con biết…?
Bà ấy sợ con lo lắng nhất quyết không cho ta nói cho con biết…
mẹ….mẹ…….tại sao lại không đợi con về chứ, chỉ 1 chút nữa thôi mà….
Nhìn người nằm trên giường bất động khuôn mặt không còn hồng hào nữa, Nguyên Băng òa lên khóc nực nỡ.
mẹ tại sao lại để con mang tội bất hiếu như vậy…con không muốn bắt đề mẹ, mẹ mau tỉnh lại mắng con đi, con là đứa con gái hư hỏng,mẹ ơi….hu hu…..
Nguyên Băng để mọi người an tạng cho mẹ con đi, hãy để mẹ con yên lòng nghỉ ngơi đi……
Ngày đưa tang, bên cạnh mộ mẹ của mình Nguyên băng không khóc, không rơi thêm giọt nước mắt nào…chỉ thầm thì:
mẹ con gái không ngoan, bất hiếu nhìn mẹ ra đi mà khong làm được gì,yên tâm con sẽ sống thật tốt…