tôi tranh thủ lẻn vô chỗ chị Trinh, nhỏ Thanh, anh Lý, làm như mình đã có mặt ở đó lâu rồi. ^__^
“này, cô em, bước ra đây!”
*___* thôi rồi.
người tranh thủ thóat khỏi tra tấn ko phải tôi, mà là anh Tâm. sư huynh hướng cơn thịnh nộ sang tôi nhanh vô cùng,
hic hic.
mọi người đều bận việc của mình, ko ai dám theo dõi màn tra khảo tội nhân.. tôi bước ra 1 cách run rẩy.
sư huynh khóac tay với tất cả, bảo – “làm việc đi”, rồi hất hàm kêu tôi ra chỗ góc bếp.
“bao nhiêu phút?”
“…?…ah…55 phút ạh.”
“lương bị trừ 55$, ok?”
cái gì, trừ 55$?
lương phụ bếp của tôi có bao nhiêu đâu!
ác đến thế là cùng.
tôi cố gắng cứu vãn tình thế..
“anh…đâu có nói trước… là trễ mấy phút thì trừ mấy…USD đâu…hic”
“ko nói trước nên em COI THƯỜNG CHỨ GÌ??”
T__T ko, ai dám coi thường… nhưng mà…
“tại sao trễ?”
sư huynh bỗng hạ giọng khi thấy vẻ mặt sầu đời của tôi, câu hỏi tôi vốn chuẩn bị trước lý do, nhưng vì đột ngột nên tôi tự nhiên lúng túng, ko hiểu thế nào lại đi nói thật..
“em… ngủ quên..”
“hả???”
ặc ặc… mặt sư huynh… ko phải là giận dữ, mà giống như mới nghe điều gì kinh khủng lắm T___T vậy là 55$ lương tháng của tôi….55$…gần 900 ngàn.. trả được tiền trọ thêm tiền xe búyt 1 tháng lận.
“ngủ ngon ko?”
“huh?”
đầu óc tôi lẩm nhẩm tính con số 55$ nên khi gã hỏi, tôi chẳng biết là ý gì nữa, mắt cứ tròn ra.
“hôm qua đi chơi vui nên ngủ ngon quá hả?”
“đi chơi cái gì??”
“làm việc đi -_-“
vậy là sao??có trừ lương ko? tôi muốn hỏi nhưng chỉ sợ lỡ còn lải nhải nữa, có khi anh ta ko trừ 55$ mà là nhiều hơn…
cứ thế tôi chỉ cặm cụi làm việc như 1 con ong cần mẫn, cả khi hết việc của mình, tôi tự nguyện ôm luôn việc của người khác.. mong sao bếp trưởng sư huynh thấy động lòng.^-^
“buổi tối em ở lại, có tiệc.”
ặc ặc.
ko những ko động lòng, anh ta còn bắt tôi làm thêm nữa. mặt tôi cứ ỉu xìu dù đầu vẫn gật.
“ko thích thì có thể ko làm. tôi ko ép!!”
“em có nói câu nào ko thích đâu.”
“nhưng bộ mặt lúc này của em làm tôi có cảm giác em đang ở địa ngục ấy.”
“yeah, bộ mặt của em chỉ có lúc này là vậy, còn anh…LÚC NÀO CŨNG VẬY. lúc nào trông anh cũng HẦM HẦM HẦM!!”
chị Trinh đứng gần giật mình, làm tôi nhận ra mình vừa…lớn giọng với bếp trưởng T___T
dù sao đó cũng là do 1 tâm trạng bùng phát… chứ tôi đâu có điên mà kiếm chuyện với anh ta.
Quân sư huynh ko nói, mắt nhìn tôi 1 lóang rồi ngó xung quanh, thấy chị Trinh lấm lét nhìn, gã cũng ko nổi đóa quát tháo như tôi nghĩ, chỉ lột bỏ cái nón bếp trưởng và… bỏ đi.
việc đó khiến tôi thấy mình…quá lời.
T___T
lạ nhỉ, khi anh ta nạt nộ kẻ khác, ko biết anh ta có cảm giác này ko?
…….
khi tôi cầm thực đơn tiệc phải chuẩn bị, món khai vị Súp nấm đập vào mắt càng làm tăng thêm sự ray rứt trong tôi đối với sư huynh Quân Sỹ..
anh ta đã hứa sẽ dạy tôi, cái món ấy.. đó là lý do tại sao Quân bắt tôi ở lại làm tiệc. nhân giờ ăn chiều được 30 phút, tôi bưng cái mâm cơm của mình mon men tới gần bếp trưởng..
“anh…”