…..
“Em về bên anh được không? Xa anh 8 năm, quá đủ rồi.”
Lòng ai đó chợt quặn thắt, sống mũi cay xòe, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Hải Băng quay mặt sang hướng khác.
Hải Băng vừa thấy hạnh phúc lại vừa cảm thấy trái tim đau nhói không ngừng. Cô đã tìm được Đầu Đất, cũng đã biết cậu cũng có tình cảm với cô, đáng lẽ sẽ rất vui. Trong suốt 8 năm qua, mỗi lần tưởng tượng đến lúc cô gặp lại tên Đầu Đất ngày nào, cô đều nghĩ sẽ không để cậu có cơ hội bỏ đi mà sẽ giữ lấy cậu, cô sẽ nói hết tình cảm đơn phương cho cậu biết dù kết quả có ra sao.
Nhưng cuộc đời là chuỗi biến động bất thường. Đã gặp lại người muốn gặp, nhưng làm sao ở bên cậu khi cậu đã có hôn ước với người khác chứ? Cô thật sự không muốn làm kẻ thứ 3 nhưng chẳng nhẽ lại từ bỏ 8 năm chờ đợi, từ bỏ tình cảm 8 năm qua? Cô lại không thể ích kỉ giành đi hạnh phúc của người khác, càng không thể khiến Thiên Phong khó xử lựa chọn giữa tình yêu và gia đình, càng không muốn biến thành 1 tiểu tam bị mọi người phỉ nhổ. Dù đau nhưng cô phải quyết định…
Hải Băng đẩy Thiên Phong ra, thoát khỏi cái ôm của cậu.
“Vậy thì.. không công bằng với Nhã Ân..” – Hải Băng cúi gầm mặt.
Thiên Phong nắm tay Hải Băng. – “Anh sẽ hủy hôn.”
Hải Băng lắc đầu nguầy nguậy, rút tay về. – “Anh đừng làm vậy.”
“Bởi vì anh yêu em.” – Thiên Phong mấp máy môi.
Hải Băng bất ngờ, ngước nhìn vào đôi mắt chân thành của Thiên Phong. Sao lòng quặn đau quá vậy? Tim cô như ngừng hẳn nhịp đập. Cô cúi mặt, lùi vài bước, nắm chặt tay, nuốt hết nước mắt và yếu đuối vào trong, cố gắng để giọng nói không run rồi lại ngước lên với 1 nụ cười.
“Thật ra.. em.. chỉ là thích anh thôi, lúc đó em mới chỉ là học sinh cấp 1, đây chỉ là sự cảm mến của 1 đứa con nít… bây giờ thì hết thích rồi, mình chỉ có thể làm bạn. Làm bạn như 8 năm trước.”
Nhìn Hải Băng mỉm cười, nụ cười khó coi nhất, chưa 1 lần nó xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Ai đó xiết chặt tay, cả lồng ngực nóng bừng lên.
“Em đừng hòng lừa được anh.”
“Em không lừa anh, em.. là nói thật.”
Thiên Phong bước đến nắm chặt 2 vai Hải Băng, lay mạnh, cậu có vẻ giận dữ. – “Đừng nói dối.”
Hải Băng vẫn cứng đầu, gạt mạnh 2 tay cậu ra, hít thở thật sâu cố gắng mạnh mẽ rồi lại cười 1 cách đau khổ. – “Em không…”
Hải Băng chưa kịp nói hết thì miệng đã bị miệng cậu khóa chặt lại. 1 nụ hôn chiếm hữu, cậu như muốn nuốt trọn từng hơi thở của cô, không để cô thốt ra bất cứ 1 lời nào. Hải Băng vùng vẫy, cố gắng đẩy Thiên Phong ra, nhưng vô ích cậu quá mạnh cô lại nhỏ người nên đành để cậu hành hạ đôi môi của mình.
Nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên má, cái vỏ bọc mạnh mẽ cô xây lên đã bị cậu đạp đỗ không còn 1 dấu vết, thật sự cô rất yêu cậu, yêu đến mức mù quáng bỏ mặc mọi chuyện, đến mức bị nụ hôn kia quyến rũ. Cô đáp trả lại nụ hôn. Cậu cũng không lấn át nữa mà chuyển sang nhẹ nhàng. Nhịp tim dần hòa chung 1 nhịp, mọi thứ đều tĩnh lặng, có thể nghe rõ từng hơi thở. Cô cảm nhận được mùi vị tình yêu hòa lẫn hơi men ngà ngà nơi khoan miệng của cậu, đủ làm người khác mê mệt. Cô đầu hàng trước cậu rồi…
1 lúc sau, môi của Thiên Phong mới chịu rời khỏi môi Hải Băng. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt của cô, mỉm cười.
“Từ nay đừng tự nói dối bản thân như vậy nữa.”
Hải Băng gật đâu.
“Đừng chỉ nghĩ đến người khác, em phải sống cho bản thân mình. Anh không hề có tình cảm với Nhã Ân, hôn ước đó là do bố anh tự ý chấp nhận, em yên tâm, anh sẽ không đồng ý.”
Hải Băng mím chặt môi, lại ngoan ngoãn gật đầu. Thiên Phong nắm chặt tay Hải Băng.
“Anh đưa em về.”
Ai đó chỉ biết gật đầu mà không nói gì.
Thiên Phong nắm tay Hải Băng đi ra khỏi khu vui chơi.
Họ không hề biết, phía sau cây cổ thụ to lớn, có 1 người đứng lặng lẽ tựa người vào thân cây…
_________________
Tối đó…
Tuệ Anh vừa bước vào phòng Nhã Ân, chưa kịp nói gì thì đã bị nhỏ lao vào lòng khóc 1 cách ngon lành.
“Em sao vậy?”
“Thì chính là con Hải Băng đó.” – Nhã Ân nức nở.
“Sao?”
Tuệ Anh gỡ Nhã Ân ra khỏi người rồi kéo nhỏ ngồi lên giường. Nhã Ân liền lấy điện thoại lướt lướt rồi đưa điện thoại đó cho Tuệ Anh.
“Chị xem đi.”
Tuệ Anh trợn tròn mắt nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại. Trong ảnh, 1 chàng con trai vòng tay qua vai 1 cô gái, chàng trai còn cười rất tươi dùng ánh mắt âu yếm nhìn cô gái, không ai khác đó chính là Minh Khánh và Hải Băng. Ánh mắt trong ảnh chính là thứ mà mà ả khát khao Minh Khánh có thể dùng nó mà nhìn ả 1 lần. Tuệ Anh nắm chặt tay, tức giận quẳng điện thoại xuống giường.
“Con nhỏ đó.” – Tuệ Anh tức giận.
“Không chỉ với anh hai. Nó còn bám lấy anh Thiên Phong của em như đĩa đói. Chị không biết lúc sáng em đã thấy gì đâu. Con hồ li đó bước xuống từ xe của anh Thiên Phong, nó còn hách mặt lên thách thức em nữa chứ. Thật đáng ghét. Nhất định phải đuổi cổ nó ra khỏi anh Thiên Phong và anh hai.” – Nhã Ân khóc lấy khóc để, nước mắt nước mũi tèm nhem.
“Điều đó là đương nhiên.” – Tuệ Anh nhếch mép.
Nói đoạn, Tuệ Anh đứng dậy vòng tay trước ngực. – “Thứ của chị không phải là thứ ai cũng có thể chạm vào. Chị về phòng trước, mai gặp em ở trường.”
“Tạm biệt chị, chị ngủ ngon.”
Tuệ Anh vừa bước ra khỏi phòng thì trong đây có 1 người cười đắc ý. Nhã Ân đưa tay lau nước mắt. Thật ra nhỏ chỉ giả vờ khóc, nhỏ biết đã đến lúc khơi mào cho màn kịch.
…….
Nhà Hải Băng…
Hải Băng không mở đèn mà khóa chặt cửa phòng, cuộn tròn mình trong chăn tay cầm sợi dây chuyền, nhìn nó mà trầm tư suy nghĩ. Cuộc sống này chẳng ai lường trước được điều gì, cô cũng vậy, cô lại càng không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Qủa thật là rất khó xử, nhưng cậu đã nói là không có tình cảm với Nhã Ân, cô có nên tiếp tục ở bên cậu?
Hải Băng nhẹ xoay người, rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
*Ringgg ringggg*
Điện thoại chợt phát sáng, Hải Băng đưa tay với lấy điện thoại. Là tin nhắn, sđt lạ.
“Mai anh đón.”
1 dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ làm ai đó đỏ cả mặt, tim đập nhanh không ngừng. Hải Băng mỉm cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời, không bóng trăng, không 1 vì sao mà chỉ có sấm chớp, trời bắt đầu mưa…
“Không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ?”
…..
Căn phòng rộng lớn bao phủ bởi 1 màu đen, không gian yên tĩnh, không ánh đèn, không 1 tiếng động phát ra chỉ vài vệt sáng của ánh trăng len lỏi và căn phòng.
Minh Khánh đang ngồi lên thành cửa sổ, khẽ bật lửa châm vào điếu thuốc trên miệng. Cậu hít 1 hơi thật dài rồi phả khói thuốc vào không trung. Đôi mắt u buồn nhìn xa xăm vào nền trời mưa giăng giăng…
Lẽ ra cậu không nên đi theo Hải Băng và Thiên Phong, không nên chứng kiến lại càng không nên biết quá nhiều chuyện của 2 người. Đã có lúc cậu nghĩ rằng, nếu Hải Băng không có tình cảm với Thiên Phong thì cậu vẫn còn 1 chút cơ hội nhưng thật chẳng thể ngờ, 2 người họ lại đã yêu nhau từ rất lâu rồi. Cậu tự trách bản thân quá ngu muội…
*Cạch*
“Anh có trong phòng không?” – Tuệ Anh tự ý mở cửa đi vào.
Minh Khánh không trả lời. Có tiếng đóng cửa rồi lại có tiếng bước chân, ngày 1 gần. Minh Khánh quay sang nhìn, do quá tối, cậu chỉ thấy thấp thoáng 1 dáng người cùng chiếc đầm ngủ màu vàng nhạt ngắn củn cỡn.
1 bàn tay chạm vào bờ ngực rắn chắc của Minh Khánh. – “Thì ra anh ở đây, sao không bật đèn.”
“Em ra ngoài đi.” – Minh Khánh kéo tay nhỏ ra khỏi ngực mình.
Tuệ Anh không bỏ đi mà còn ngồi xuống đùi Minh Khánh, 2 tay vòng qua cổ cậu.
“Đêm nay, em ở đây với anh.” – Tuệ Anh ngọt ngào nói, tay ả vuốt từ gò má Minh Khánh xuống bã vai cậu, ánh mắt gợi tình.
Minh Khánh đẩy Tuệ Anh ra rồi đứng dậy định bỏ ra khỏi phòng. Tuệ Anh bực tức, không có ai mà không chết mê trước nhan sắc của ả, vậy mà đã dâng tới miệng rồi còn bị từ chối. Tuệ Anh vội chạy theo ôm chặt eo của Minh Khánh.
“Dù gì em cũng là vợ sắp cưới của anh, anh đừng lạnh nhạt với em như vậy. Anh cũng biết là em rất yêu anh mà.”
Minh Khánh khó chịu gỡ Tuệ Anh ra khỏi người rồi quay ra sau. – “Nhưng anh không yêu em.”
“Là vì con nhỏ đó.” – Tuệ Anh giận dữ quát, nước mắt lăn dài trên má.
Minh Khánh không biết Tuệ Anh nhắc đến ai, không nói thêm lời nào rồi quay mặt bỏ ra khỏi phòng. Tuệ Anh đứng đây, 2 tay ả xiết chặt, nghiến răng.
“Tất cả cũng vì mày. Hải Băng, hãy chờ đó.”
Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm chớp không ngừng.
……