Hải Băng bước từng bước chậm chạp trên hành lang dài lạnh lẽo, không biết đây có phải là nơi cứu lấy sinh mạng của con người khỏi tay tử thần hay không, sao lại có thể giá lạnh và u ám như vậy, cứ như đang bước vào cõi âm, từ nãy đến giờ cô cứ có cảm giác ai đó đang đi theo sau, sống lưng bất giác lạnh buốt. Hải Băng lắc đầu khỏi dòng suy nghĩ, chắc lại lo sợ vớ vẫn.
Cuối cùng phòng bệnh của Thiên Phong cũng xuất hiện trước mắt, cửa phòng đã mở sẵn, Hải Băng bước nhè nhẹ tới đứng nép vào bước tường chỗ cánh cửa. Cô từ từ ló đầu nhìn vào trong.
Bên trong, Thiên Phong đang nằm trên giường bệnh, 2 mắt nhắm lại có lẽ cậu đã ngủ, cạnh cậu còn có Nhã Ân. Hải Băng vội quay ra ngoài, nếu không may để Nhã Ân biết cô đang ở trước cửa phòng thì lại có chuyện không hay. Hải Băng vội vàng đi khỏi, nhưng chỉ vài bước lại đứng khựng lại, lí trí không thể thắng con tim mất rồi, dù gì cũng đã đến, nhìn cậu thêm 1 lúc chắc không sao nhỉ?
Hải Băng quay đầu lại, chầm chậm đi đến chỗ khi nãy nhưng chưa kịp bước nổi 2 bước thì bị 1 bàn tay từ phía sau lao tới bịt chặt miệng, 1 bàn tay khác ôm ngang hông rồi kéo cô xềnh xệch ra sau. Hải Băng vùng vẫy, dùng tay đấm mạnh vào bàn tay của người kia nhưng có vẻ không hề hấn gì với hắn.
‘Thiên Phong.’
Hải Băng đưa tay về phía cửa phòng bệnh của Thiên Phong như muốn với lấy thứ gì đó, giọng nói của cô không thể lọt qua bàn tay rắn chắc của tên kia… 1 giọt nước mắt lăn dài trên má.
…
Hắn kéo cô đến cuối hành lang, nơi không 1 bóng người, cuối cùng hắn cũng buông cô ra. Lúc này cô mới nhìn rõ người trước mặt.
“Lập Dương..”
Hắn cho 2 tay vào túi, tỏ vẻ quan tâm.
“Em đến tìm Thiên Phong làm gì? Nó đã có Nhã Ân rồi, em đến đó chỉ là kì đà cản mũi thôi, em biết không?”
“Chuyện đó, thì liên quan gì đến anh?” – Hải Băng hơi tức giận.
“Em từ bỏ nó đi, hãy là người của anh, anh hứa sẽ cưng chiều em hết mực mà. Em muốn gì anh cũng có thể đáp ứng.” – Lập Dương đưa tay nâng cằm Hải Băng, khẽ thè lưỡi ra liếm mép trông rất đểu cáng.
Hải Băng gạt phăng bàn tay dơ bẩn của hắn ra khỏi cằm rồi đẩy hắn qua 1 bên, cô bỏ đi.
“Em nghĩ tôi để em bỏ đi dễ dàng như vậy sao?”
Lập Dương nắm khủy tay Hải Băng kéo mạnh làm cô lao thẳng vào lòng hắn. Cô vội đẩy mạnh tay thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng lại vô tình đẩy bản thân vào tường.
“Em ngoan cố làm gì? Anh thì có gì thua kém thằng Thiên Phong đó?”
Lập Dương chống 2 tay vào tường, khóa chặt Hải Băng giữa hắn và bức tường. Cô dùng hết sức lực nhưng vẫn không tài nào thoát được.
“Anh hả? Anh thua anh ấy về mọi thứ.” – Hải Băng gân cổ lên mắng.
“Em vừa nói gì?” – Hắn có vẻ giận dữ, cơ thể hắn ngày 1 tiến lại gần hơn.
Hải Băng cố gắng không để cơ thể hắn chạm vào người mình, cô còn gan lên tiếng nhắc lại. – “Tôi vừa nói, anh thua Thiên Phong về mọi thứ.”
Lập Dương bật cười, hắn không tức giận như lúc nãy, Hải Băng cũng thấy bất ngờ.
“Dù em có nói gì đi nữa, anh nhất định phải có được em.”
Nói rồi hắn kề mặt gần mặt cô, định cưỡng hôn nhưng cô đã nhanh chóng quay sang hướng khác.
“Anh.. mà dám.. tôi la lên đó.”
“Thách em đấy, xem xem có ai đến cứu em không?” – Hắn cười đắc ý, dùng 1 tay bóp chặt 2 gò má của cô không cho cô cơ hội quay sang chỗ khác.
Hải Băng đánh mạnh vào người hắn nhưng hắn không hề có 1 phản ứng, càng lúc càng đưa mặt gần mặt cô hơn, cô hớt hải nhắm mắt lại mà hét.
“Tên xấu xa, buông tôi raaaa.”
“Buông cô ấy ra.”
Lập Dương dừng mọi hoạt động, hắn quay sang nhìn Thiên Phong đang đứng cách đó không xa.
“Anh.. Thiên Phong.” – Hải Băng cũng ngạc nhiên không kém.
Thiên Phong đi nhanh đến chỗ Lập Dương, kéo mạnh tên khốn không sợ trời không sợ đất kia ra khỏi Hải Băng.
“Cô ấy là bạn gái tao, mày đừng có lo chuyện bao đồng, tránh ra.” – Lập Dương không ngần ngại đẩy mạnh Thiên Phong.
Có vẻ như hắn đã đụng phải vết thương chưa lành của cậu nên cậu khẽ nhăn nhó, Hải Băng vội đến đỡ lấy cậu.
“Anh không sao chứ? Em.. em không phải bạn gái hắn, hắn chỉ nhận bừa, anh đừng tin hắn.”
“Tại sao lại giải thích?”
“Em…”
Hải Băng im lặng. Cũng phải, Thiên Phong của hiện tại đâu còn là Thiên Phong của cách đây 1 tháng, dù cho cô có bị 2, 3 thậm chí cả ngàn người nhận bừa là bạn trai cô thì việc gì cậu phải bận tâm chứ. Vậy tại sao cô phải giải thích?
Thiên Phong không đợi câu trả lời của Hải Băng nữa, cậu nắm lấy cổ tay cô, kéo cô bỏ đi trước sự tức giận của Lập Dương.
“Mày đứng lại đó, người là của tao, mày không có quyền ngang nhiên đến cướp đi như vậy.” – Lập Dương chạy đến nắm lấy khủy tay của Hải Băng.
Thiên Phong dừng lại, cậu quay ra sau nhìn Lập Dương.
Hải Băng hiện đang bị kẹt giữa 2 người con trai, tiến không được lùi cũng không xong.
Thiên Phong không buông tay Hải Băng ra, cậu bước đến gần Lập Dương, vừa chậm rãi gỡ tay hắn ra khỏi tay cô vừa nói.
“Người là của mày từ khi nào vậy?”
Hải Băng bất ngờ đến tròn mắt, cảm giác như cổ họng bị đóng băng vậy, không thốt nên lời.
Không nói thêm, Thiên Phong kéo Hải Băng đi khỏi chỗ này, bỏ lại sau lưng 1 Lập Dương đứng như trời trồng.
___________________
Tại phòng bệnh của Hải Băng.
Hải Vân, San San và Minh Khánh vừa bước vào phòng thì phát hiện Hải Băng không có ở trong, chỉ còn ống dẫn nước biển bị rút ra đang lơ lửng trong không trung, điện thoại lại không đem theo làm ai nấy cũng lo lắng, vội tản ra đi tìm cô.
“Chị Hải Vân, bên này không có.” – San San chạy đến phòng bệnh của Hải Băng, Hải Vân đang đứng ngay trước cửa.
“Cái con bé này, chị chỉ mới rời khỏi phòng để đi mua thức ăn cho nó, quay lại đã không thấy nữa. Rốt cuộc thì nó đã chạy đi đâu.”
San San chống nạnh. – “Em lại lo là nó bị con Nhã Ân đó bắt đi đâu rồi.”
Đúng lúc đó, Minh Khánh chạy đến, mồ hôi rơi ướt cả áo. San San vội hỏi. – “Anh có tìm thấy Hải Băng không?
Minh Khánh lắc đầu. – “Chỉ mới tìm ở 2 tầng, còn tầng 3 và 4.”
“Vậy thì chia ra đi, em và chị Hải Vân tầng 3, anh tầng 4.” – San San đưa ra ý kiến.
Mọi người nhanh chóng tán thành rồi chia ra đi tìm.
…
________________
Thiên Phong đưa Hải Băng lên sân thượng của bệnh viện.
2 người đứng dựa người vào lang cang, không ai nói với ai 1 lời, Thiên Phong chăm chú nhìn lên bầu trời trong xanh kia, không rõ là đang nhìn thứ gì.
1 lúc sau, Hải Băng quyết định lên tiếng phá tan không khí tĩnh lặng đến ngạt thở này.
“C.. cám ơn anh.”
Thiên Phong hơi đảo mắt nhìn Hải Băng rồi lại nhìn lên bầu trời.
Ai đó cười nhạt rồi lại gục đầu, có lẽ Thiên Phong không muốn nói chuyện với cô.
Thiên Phong quay người lại, dựa lưng vào lang cang. – “Sao lại đến bệnh viện?”
“Anh hỏi em?”
Thiên Phong dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hải Băng, chẳng lẽ cô có vấn đề về não, ở đây chỉ có 2 người, cậu không hỏi cô vậy hỏi ai.
“Em bị bệnh.”
Thiên Phong giờ mới để ý đến bộ đồ cô đang mặc, là đồ dành cho người bệnh của bệnh viện này.
Thiên Phong chợt bật cười, đôi mắt màu xám khói nhìn cô, có 1 chút gì đó thân quen đến lạ thường, Hải Băng đơ người ra nhìn cậu.
“Anh sao vậy?”
Thiên Phong không cười nữa, cậu cúi mặt nhìn xuống nền đất 1 lúc rồi mới ngẩng lên nhìn Hải Băng, ánh mắt trìu mến, ánh mắt mà cách đây hơn 1 tháng, cậu vẫn dùng nó mỗi khi nhìn thấy cô.
“Anh còn tưởng là vì anh.”
…