Hải Băng đứng khựng lại, đôi chân cô như bị đất dưới chân vùi lắp, không tài nào nhấc lên được. Bao nhiêu vỏ bọc mạnh mẽ cũng bị câu nói vừa rồi đập cho tan nát.
Tại sao cô không thể bỏ ngoài tai câu nói vừa rồi? Tại sao không thể đi tiếp? Tại sao con tim trong lồng ngực lại đau nhói đến vậy? Cô thật là ích kỉ, tại sao lại bỏ mặc cậu khi cả người cậu toàn là vết thương? Tại sao lại nhẫn tâm thốt ra những lời cay nghiệt đó chứ? Ai đó hối hận chỉ biết bật khóc, tự trách bản thân đã quá yêu Thiên Phong, yêu đến mức mù quáng. Cô thua rồi, hoàn toàn thua, thua cả về lí trí và con tim.
Thiên Phong không thể chịu đựng nổi, cậu ngất đi, ngã bịch xuống đất.
“Thiên Phong.” – Minh Khánh nhanh chóng chạy đến cõng Thiên Phong. – “Hải Băng, em đến đây mở cửa xe, phải đưa Thiên Phong đến bệnh viện, nó đang rất nguy kịch.”
Hải Băng lau vội nước mắt, chạy đến xe mở cửa để Minh Khánh đưa Thiên Phong vào trong, cô cũng vào ngồi cạnh cậu, Minh Khánh trở lại ghế lái và bắt đầu tăng tốc rời khỏi khu vui chơi.
______________________
9h, tại Bar Black Rainbow…
Khải Hòa ngồi 1 mình ở sofa tại 1 góc khuất của cái hộp đêm náo nhiệt. Nói là ở 1 góc khuất nhưng thật ra cậu đã sớm trở thành tâm điểm của sự chú ý bởi các ” cô gái làng chơi”, họ quây quanh bàn của Khải Hòa, cô nào cũng ăn mặc thiếu vải, không thiếu trên thì thiếu dưới, không ngừng múa mây quay cuồng các kiểu chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh chàng đẹp trai kia.
Khải Hòa không để mắt đến họ dù chỉ là liếc nhìn, có vẻ cậu đã khá say, 2 má đỏ bừng bừng, mắt cũng lờ đờ, cậu chỉ chăm chú nhìn vào cái điện thoại trên tay. Cậu bấm vào rồi đưa điện thoại lên tai, 1 lúc đưa lên trước mặt, rồi tiếp tục bấm vào, 1 lúc lại buông xuống. Cậu cứ như vậy 1 lúc lâu.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Khải Hòa bật cười đau khổ tự trêu ngươi mình, cậu quẳng điện thoại sang 1 bên, đưa tay lấy chai rượu trên bàn rồi nốc cạn. Xem ra San San đã quyết tâm rời bỏ cậu rồi.
1 bàn tay giật phăng chai rượu trên tay Khải Hòa làm cậu giật mình, như 1 phản xạ tự nhiên, cậu chới với tay bắt lấy chai rượu rồi tiếp tục đưa lên miệng.
“Mày có thôi đi không?”
Mẫn Nhi hét vào tai Khải Hòa vì trong đây tiếng nhạc khá lớn. Lúc này Khải Hòa mới nhận ra người vừa giật lấy chai rượu là Mẫn Nhi.
“Mày đến đây làm gì?”
Mẫn Nhi ngồi xuống cạnh Khải Hòa, đám con gái nãy giờ đứng đó cũng vội bỏ đi. – “Mày bị hâm hay sao vậy? Chính mày gọi tao đến mà.”
“Vậy à, tao không nhớ.” – Khải Hòa dùng tay vuốt nhẹ ở giữa 2 chân mày.
“Mày sao vậy? Là chuyện của San San?”
Khải Hòa đặt chai rượu xuống, cậu cúi gần mặt, đan 2 tay vào nhau, vẻ mặt ưu buồn. – “Em ấy đòi chia tay với tao, tao vẫn chưa đồng ý nhưng có lẽ em ấy đã đơn phương chia tay.”
Mẫn Nhi bất ngờ. – “Sao lại như vậy? Chẳng phải trong nhóm của bọn mình, 2 người là couple hạnh phúc nhất sao? Lí do là gì?”
“Em ấy nói là có người mới nhưng tao không tin. Là mày, mày có tin không?”
Mẫn Nhi vỗ vai Khải Hòa. – “Tao cũng không tin hay là đã xảy ra chuyện gì rồi, ngày mai đến trường, mày nhớ gặp Hải Băng hỏi xem, 2 em ấy là bạn thân chắc Hải Băng sẽ cho mày biết. Mà thôi, mày đừng uống nữa, để tao đưa mày về.”
“Không.” – Khải Hòa hất tay Mẫn Nhi ra, cậu cầm lấy chai rượu, uống tiếp.
Mẫn nhi im lặng nhìn Khải Hòa, thoáng nét buồn. – “Mày có thể nghe tao khuyên 1 lần được không? Dù gì sau hôm nay, tao cũng không thể ở bên cạnh khuyên mày như vậy nữa.”
Khải Hòa dừng lại, buông chai rượu xuống, cậu quay sang nhìn Mẫn Nhi chăm chăm. – “Ý mày là sao? Mày định đi đâu?”
“Tao..”
*Ringggg ringggg*
Mẫn Nhi vội lấy điện thoại ra, là Minh Khánh gọi, cô hơi lưỡng lự rồi bắt máy…
“SAO???”
_____________________
Trong màn đêm lạnh giá, chiếc giường đẩy do Hải Băng, Minh Khánh cùng 1 vài y tá của bệnh viện vội vã đẩy nhanh trên hành lang đi đến phòng cấp cứu. Hải Băng nắm chặt 2 tay của Thiên Phong, nức nở.
“Anh Thiên Phong, anh nhất định không sao đó, anh phải vượt qua nghe không?”
Đến trước phòng cấp cứu, 1 y tá đứng lại chặn Hải Băng và Minh Khánh. – “2 người vui lòng chờ ở ngoài.”
Minh Khánh ôm chặt vai của Hải Băng, đứng nhìn chiếc giường được đẩy vào trong cánh cửa, dòng chữ “Phòng cấp cứu” được bật sáng.
“Thiên Phong không sao đâu, anh đã cho người đi điều tra nguyên nhân rồi. Không sao đâu.” – Minh Khánh trấn an Hải Băng, cậu kéo cô ngồi xuống ghế chờ.
Hải Băng chỉ biết bật khóc, chấp 2 tay lại cầu nguyện. Nếu không phải vì đến tìm cô, cậu đâu có gặp chuyện như vậy. Tất cả là lỗi của cô.
Cả hành lang dài hiu quạnh, lạnh lẽo hòa vào màn đêm tĩnh mịch như chốn không người.
…
__________________
“Sao lại không nghe máy?”
Tuệ Anh liên tục gọi điện cho Minh Khánh nhưng cậu không hề bắt máy, ả bực tức ngồi xuống giường. Từ sau buổi lễ, ả chẳng dám bước ra khỏi nhà, thật sự là ả đang vô cùng hận Thiên Phong, nếu cậu không phải là người Nhã Ân yêu thì ả đã tìm cách rửa hận từ lâu rồi. Tuệ Anh nhìn sang bên cạnh, Nhã Ân đang cuộn tròn trong chăn, không chịu ăn, nhỏ như người mất hồn từ lúc chiều đến bây giờ. Cũng phải thôi, bị bốc phốt nặng như vậy, nhỏ không phát điên là còn may.
“Bây giờ chuyện của 2 chị em mình đã lan rộng trên khắp các mặt báo, đài lẫn các trang mạng xã hội. Chị không ngờ Thiên Phong lại nỡ làm như vậy với 2 chị em mình.”
Nhã Ân không trả lời, nhỏ im lặng, nhìn vào không trung không hề chớp mắt, cứ như chẳng để tâm đến dòng đời đang trôi qua như thế nào.
Tuệ Anh bắt đầu bực mình, ả kéo chăn ra khỏi người Nhã Ân. – “Em sao vậy? Chịu nỗi nhục lớn thế kia mà vẫn thản nhiên như vậy sao?”
Nhã Ân khẽ nhìn Tuệ Anh rồi lại đảo mắt đi chỗ nào đó, vô định. Tuệ Anh nắm chặt vai nhỏ, lay lay mạnh.
“Chẳng phải Thiên Phong là của em hay sao? Em chấp nhận thua cuộc thật à?”
Nhã Ân chợt bật cười, nước mắt cũng lăn dài trên má. – “Của em? Anh ấy không hề yêu em, người anh ấy yêu là Hải Băng, dù có mất trí nhớ, anh ấy cũng không chấp nhận em, em thua cô ta rồi, em thua cô ta thật rồi.”
Nghĩ đến Minh Khánh chắc có lẽ đang đi cùng Hải Băng, Tuệ Anh nghiến chặt răng. Ả dùng giọng nói ma mị để thuyết phục Nhã Ân.
“Em nghe cho rõ, không phải là em thua, chỉ vì Thiên Phong bị con Hải Băng đó quyến rũ, chỉ cần nó biến khỏi nơi này nữa, chị đảm bảo Thiên Phong sẽ quay về bên em.”
Nhã Ân nhìn chăm chăm vào đôi mắt đắc thắng của ả, nhỏ bắt đầu trở lại vẻ mặt của 1 Hạn Nhã Ân ngày nào.
“Em cũng nghĩ vậy.”