Vừa vào cửa, cả bốn người đều nhìn thấy Vương Đình Hi đang ngồi ngay ngắn ở giữa ghế sofa đút trái cây cho Thẩm Lạc Ngưng ăn.
Cảm giác căng thẳng lúc nảy bông dưng biến mất.
Bốn người lần lượt bước vào nhà.
“Ba, mẹ”
Vương Đình Khanh tiên phong đi đầu, ngoan ngoãn gọi ba mẹ mình một tiếng.
“Đều về rồi sao?”
Thẩm Lạc Ngưng nâng mắt lên nhìn đám nhóc trước mặt.
“Mẹ, ba”
Vương Doãn Mạt cũng theo sau gọi một tiếng.
Vương Đình Hi đưa mắt sang nhìn Hạ Thương một cái rồi đặt đĩa trái cây lại trên bàn, Thẩm Lạc Ngưng rút khăn giấy ra đưa cho anh lau tay.
“Chào ba, mẹ”
Hạ Thương gật đầu lễ phép gọi.
“Đến đây nói chuyện một chút”
Vương Đình Hi nhìn Hạ Thương nói một câu rồi đứng dậy đi lên tầng.
Hạ Thương nghe vậy thì đi theo.
Trước khi anh đi, Vương Doãn Mạt nắm lấy vạt áo anh kéo lại.
“Sẽ ổn thôi”
Hạ Thương mỉm cười, đưa tay xoa đầu Vương Doãn Mạt an ủi.
Vương Đình Khanh thấy hành động này của em rể thì nhếch môi cười, anh cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo sau.
Trong thư phòng, Vương Đình Hi ngồi trên ghế nhìn hai thanh niên trước mặt mình.
“Con vào đây làm gì?”
Vương Đình Hi cau mày nhìn con trai mình, không gọi mà đến đang ngồi trước mặt.
“Con đến để làm cứu tinh cho em rể mình”
Vương Đình Khanh hất cằm về phía Hạ Thương.
“Ba, chuyện kết hôn mà không báo trước với ba là chúng con sai. Nhưng con hy vọng ba sẽ chấp nhận con, con đảm bảo mình sẽ mang lại hạnh phúc cho Mạt Mạt, sẽ không để cô ấy phải rơi một giọt nước mắt nào”
Hạ Thương dùng những lời nói vô cùng kiên định, chắc chắn để thuyết phục Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi im lặng, anh chỉ quan sát nét mặt của Hạ Thương.
“Vậy thì tốt rồi”
Bỗng nhiên Vương Đình Khanh chen vào một câu lam phá tan bầu không khí im lặng.
“Ba à, con gái cưng Mạt Mạt của ba cũng chẳng còn nhỏ nữa, tuổi này kết hôn cũng được rồi. Cứ tác thành cho bọn chúng, để nó hạnh phúc là được rồi”
Vương Đình Khanh hiếm khi nói nhiếu như vậy, tuy anh sợ ba mình nhưng chuyện mà Vương Doãn Mạt nhờ vả, anh cũng gạt bỏ sợ hãi mà giúp đỡ.
“Dùng hành động của mình để chứng minh”
Vương Đình Hi không nói dài dòng, một câu cuối chốt hạ lại cuộc trò chuyện.
Sau khi Vương Đình Hi rời đi, Hạ Thương thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đúng là đối mặt với người có khí chất quân nhân bàn chuyện lúc nào cũng căng thẳng.
“Anh, cảm ơn vì đã nói giúp”
Hạ Thương nhìn sang Vương Đình Khanh vẫn chưa rời đi, cảm kích một câu.
“Là tôi đang giúp Mạt Mạt thôi”
Vương Đình Khanh nhún vai đáp.
Lúc cả ba người trở lại, Thẩm Lạc Ngưng, Vương Doãn Mạt và Hàn Lạc Miên đã dọn ra một bàn đầy thức ăn chờ sẵn.
“Vào ăn cơm thôi”
Thẩm Lạc Ngưng ngồi vào vị trí, thấy cả ba người xuống thì vẫy tay gọi vào.
Cả nhà nhanh chóng vào vị trí dùng cơm, không khí nhờ có Thẩm Lạc Ngưng mà đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Sau bữa cơm, ai cũng liền chuẩn bị trở về nhà người nấy.
“Mẹ, đều nhớ hết vào mẹ nhé”
Trước khi về, Vương Doãn Mạt luyến tiếc ôm tay mẹ mình làm nũng.
“Được rồi, con và tiểu Thương trở về đi, cẩn thận một chút trời không còn sớm”
Thẩm Lạc Ngưng mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu con gái.
…
“A Thương, lúc nảy ba đã nói gì với anh vậy?”
Vương Doãn Mạt nghiêng đầu sang nhìn Hạ Thương đang tập trung lái xe bên cạnh tò mò hỏi.
“Không có gì cả, ba dặn anh phải chăm sóc kĩ con gái bảo bối của ông ấy”
Vì không muốn để Vương Doãn Mạt suy nghĩ nhiều, Hạ Thương đành bịa ra lời nói dối.
“Thật sao?”
Dĩ nhiên là Vương Doãn Mạt không tin, cô chớp mắt vài lần rồi hỏi lại.
“Ừm, em đừng lo lắng”
Hạ Thương lái xe bằng một tay, tay còn lại đưa sang đặt lên mu bàn tay Vương Doãn Mạt nhỏ giọng nói.
“Được rồi, mau về nghỉ ngơi thôi, ăn uống đều no say cả rồi”
Vương Doãn Mạt mỉm cười, đưa tay lên vươn vai một cái.
Vừa về đến nhà, chuông điện thoại của Hạ Thương vang lên.
Vương Doãn Mạt liền nhập vân tay mở cửa để anh nghe điện thoại.
“Nhìn thấy gì rồi chứ? Ngày mai là hạn chót để mày quay về đây. Hôn lễ của mày đang được tao chuẩn bị, quay vể liền cử hành”
Hạ Chính hướng điện thoại về phía một người phụ nữ rồi lớn giọng ra lệnh.
“Ông động vào một sợi tóc của bà ấy, tôi liền tiễn ông lên đường”
Hạ Thương nghiến răng, tức giận gằn từng chữ một.
“Mày uy hiếp ông già này sao? Ngoan ngoãn trở về, tao sẽ không động đến ả điên đó”
Hạ Chính nhanh chóng đáp lời.
Hạ Thương đập mạnh chiếc điện thoại xuống nền nhà, chiếc điện thoại nguyên vẹn giờ đây bị vỡ ra từng mảnh.
Vương Doãn Mạt thoáng nghe được nội dung cuộc trò chuyện nhưng vẫn giật mình vì Hạ Thương không khống chế được cảm xúc của mình.
Hiện tại, Vương Doãn Mạt mới để ý, khi nhắc đến mẹ anh, Hạ Thương thường khó có thể khống chế được cảm xúc và hành động của mình.
“A Thương anh bình tĩnh, mình vào nhà đã”
Vương Doãn Mạt nhỏ giọng, lay lay tay Hạ Thương kéo anh vào trong nhà đóng cửa lại.