Hạ Thương chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía đối diện.
Vương Doãn Mạt vẫn đang còn trong tư thế đưa súng về phía anh.
Nhìn thấy Vương Doãn Mạt đến, Hạ Thương mệt mõi cố gắng nhếch môi cười một cái với cô.
“Cười con khỉ”
Vương Doãn Mạt nhét súng vào túi áo rồi tiến lại chổ anh.
“Vợ, em đừng hung dữ như vậy chứ”
Hạ Thương bị lời nói của Vương Doãn Mạt chọc cười. Anh biết cô đang tức giận.
Vương Doãn Mạt ngồi xuống xem tình hình ở chân của Hạ Thương.
“Chân vừa khỏi không lâu, hôm nay lại để thành ra như vậy. Anh là đang muốn nửa đời còn lại ngồi trên xe lăng, trở thành một kẻ tàn phế sao?”
Cô nhìn tới nhìn lui rồi ngẩng đầu lên cao giọng trách mắng.
Quả nhiên Vương Doãn Mạt đã tức giận.
“Là anh bất cẩn, thực xin…”
Hạ Thương cười bất lực, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không ngờ Hạ Chính lại muốn dồn mình vào đường cùng như vậy.
“Đừng xin lỗi em, anh đang có lỗi với bản thân mình đấy”
Không đợi Hạ Thương nói câu xin lỗi, Vương Doãn Mạt đã cắt ngang lời anh.
“Vợ, mình về nhà thôi”
Hạ Thương bĩu môi dở trò làm nũng.
Vương Doãn Mạt lườm Hạ Thương rồi bước lên dìu anh.
Sau 15 phút đi bộ thì Vương Doãn Mạt và Hạ Thương an toàn ra khỏi khu rừng bằng một lối đi khác.
Xe Vương Doãn Mạt đã đậu sẵn chờ ở ngoài nên cô và anh vừa ra liền có phương tiện rời đi nhanh chóng.
Vào xe, Vương Doãn Mạt rút khẩu súng của mình ra quăng vào hộc xe.
Hạ Thương lười biếng đưa mắt sang nhìn khẩu súng. Ánh mắt anh chợt dừng lại thật lâu trên khẩu súng ấy.
Đó là một khẩu Desert Eagle. Một khẩu súng hiếm và được tóm gọn bằng một chữ “mạnh”.
“Súng của mẹ em”
Vương Doãn Mạt nhận ra ánh mắt của Hạ Thương đang nhìn về phía khẩu Desert Eagle nên liền nói ra nguồn gốc mình có được.
“Anh có biết sát thủ Ann cách đây nhiều năm chứ?”
Vương Doãn Mạt không giấu diếm Hạ Thương mà thẳng thắn hỏi.
“Có nghe qua nhưng không biết mặt”
Hạ Thương hiện tại đã biết được sát thủ Ann trong truyền thuyết đó chính là ai rồi.
Không ai khác là mẹ vợ của anh- Thẩm Lạc Ngưng.
“Có xe theo đuôi”
Hạ Thương đưa mắt sang nhìn kính chiếu hậu rồi thấp giọng nói với Vương Doãn Mạt.
“Lì đòn vậy sao?”
Vương Doãn Mạt bắt đầu tăng tốc độ.
Chiếc xe sau lưng cũng tăng tốc theo.
“Mượn súng của em dùng một lát nhé”
Hạ Thương nói chuyện thản nhiên như mượn một món đồ chơi. Anh với tay lấy súng rồi chường người qua ngoài cửa sổ nả súng về chiếc xe đằng sau.
Hạ Thương nhếch môi cười, tay dứt khoát nả một phát về phía bánh xe của đối phương, chiếc xe phúa sau đánh lái né đạn nhưng không còn kịp.
Tay của bọn trúng có thể bẻ lái nhanh nhưng sao có thể so được với tốc độ của Desert Eagle.
Thấy chiếc xe phía sau đã mất lái, hoàn toàn mất khả năng đuổi theo nên Hạ Thương thu người lại vào xe.
“Đến bệnh viện nhé”
Vương Doãn Mạt quay sang hỏi Hạ Thương.
“Không cần, về nhà đã, anh gọi bác sĩ tư đến”
Hạ Thương trả súng lại vị trú cũ rồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt trả lời.
Vương Doãn Mạt đương nhiên nghe lời, cô tăng tốc độ trở về biệt thự của mình.
Không lâu sau đến nhà, Vương Doãn Mạt dìu Hạ Thương vào trong.
Bên trong phòng khách có một nữ bác sĩ chờ sẵn ở đó, bên cạnh là một người đàn ông ngồi chéo chân.
“Về khi nào vậy?”
Hạ Thương không mấy ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đó.
“Mới đáp máy bay, nghe tin chú bị thương nên đến”
Người đàn ông đó không ai khác là anh ba- Chương Diễn, một trong 3 người anh trai xã hội của Hạ Thương.
“Đây là em dâu?”
Chương Diễn đưa mắt quan sát Vương Doãn Mạt.
“Vương Doãn Mạt”
Vương Doãn Mạt giới thiệu tên của mình một cách ngắn gọn chưa từng có.
“Vợ em, Vương Doãn Mạt. Đây là anh ba Chương Diễn”
Hạ Thương ngồi xuống sofa rồi bắt đầu giới thiệu đối phương cho nhau.
“Vừa đi cứu viện về sao? Khá đấy chứ”
Chương Diễn nhìn bộ đồ mà Vương Doãn Mạt mặc liền đoán ra được nên mỉm cười đầy thích thú.
Hạ Thương nhếch môi cười.
Một nhân vật từ nãy đến giờ vẫn chết chân ở đó khi nghe được hai từ ” vợ em” từ miệng Hạ Thương là nữ bác sĩ.
“Ôn Lan, đến xem tình hình của tiểu Thương đi”
Chương Diễn nhìn sang Ôn Lan rồi hất cằm về phía Hạ Thương.
Ôn Lan thẫn thờ đi đến gần Hạ Thương.
“Chân”
Hạ Thương nói ra chổ mình bị thương để Ôn Lan khám.
Vương Doãn Mạt đi vào bếp pha trà mang ra cho mọi người cùng dùng.
Lúc đi ngang qua Ôn Lan, Vương Doãn Mạt cố ý nhìn lâu thêm chút. Từ đầu đến giờ cô vẫn quan sát nét mặt của nữ bác sĩ này.
Biểu cảm của cô ta rất lạ khi Hạ Thương giới thiệu cô cho anh ba Chương Diễn.