“Tiểu Lạc Ngưng. Tin… Tin tức trên weibo là thật sao?”Hứa Du kinh ngạc muốn rớt hàm, nói chuyện lấp bấp.
“Ừm.”Thẩm Lạc Ngưng thản nhiên đáp. Thật ra định giải quyết êm xuôi chuyện này mà không cần công khai thân phận nhưng mà cả nhà đều đăng tin thanh minh rồi.
” Cậu là Tiểu Thư nhà họ Thẩm. Vậy mà lại giấu mình nha”Hứa Du giả vờ giận dỗi.
“Chuyện này mình thấy cũng không có gì đáng để khoe mẽ”Thẩm Lạc Ngưng hạ giọng. Một khi công khai thân phận chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối.
“Tiểu Lạc Ngưng. Vậy chuyện mà mình được vào thực tập của Tập Đoàn Hứa Ngưng là do cậu giúp sao”Hứa Du tò mò hỏi. Tập Đoàn Hứa Ngưng là Công Ty của Thẩm Gia Hứa mà Thẩm Gia Hứa lại là Anh Hai của Thẩm Lạc Ngưng.
“Mình chỉ nói với Anh Hai mình vài câu thôi”Thẩm Lạc Ngưng đáp.
” Tiểu Lạc Ngưng. Thần Hộ Mệnh của mình. Mình yêu cậu quá”Hứa Du vui mừng reo lên. Hèn gì cô lại dễ dàng vào thực tập như vậy.
Ngày hôm sau. Kết quả Tốt Nghiệp đã có. Thẩm Lạc Ngưng quay lại trường để xem kết quả. Khi bước vào trường, đúng như dự đoán, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía cô. Ngưỡng mộ có, ganh tị có.
Thẩm Lạc Ngưng bỏ qua các ánh mắt đi thẳng về KTX. Vừa vào cửa Hứa Du đã bay thẳng đến chổ cô.
“Tiểu Lạc Ngưng. Mình nhớ cậu chết mất.”Hứa Du ôm ôm tay Thẩm Gia Hứa nói.
“Cậu đến rồi à?”Phương Kỳ nhìn nhìn Thẩm Lạc Ngưng. Sau đợt này, Phương Kỳ lại có hảo cảm hơn với Thẩm Lạc Ngưng. Tuy nhà Tiểu Thư nhà họ Thẩm nhưng Thẩm Lạc Ngưng vẫn cứ sinh hoạt như người bình thường, chẳng hề kiêu căng, tỏ ra mình là tiểu thư nhà giàu. Điều đó làm Phương Kỳ rất thích.
“Ừm. Các cậu đi xem kết quả chưa?”Thẩm Lạc Ngưng nhẹ giọng.
“Vẫn chưa. Một lát liền đi. Bên ngoài đông lắm”Hứa Du cười nói.
“Chào các cậu. Vẫn khoẻ chứ?” Ngô Dật chậm rãi bước vào. Cô ta cũng hay tin Thẩm Lạc Ngưng là Tiểu Thư nhà họ Thẩm. Điều đó làm cô ta càng tự ti hơn. Cô ta cứ nghĩ trong phòng này còn có Thẩm Lạc Ngưng gia thế nghèo nàn giống mình. Nhưng người ta là Tiểu Thư danh giá của nhà họ Thẩm nổi tiếng. Còn cô lại là sinh viên nghèo, quê mùa.
“Ửm. Cậu khoẻ chứ?”Phương Kỳ mở miệng hỏi han.
Ngô Dật gật đầu vài cái ý nói rằng mình khoẻ. Cô ta đánh mắt sang nhìn Thẩm Lạc Ngưng. Thấy cô im lặng, không để tâm đến mình thì khẽ cắn môi. Bây giờ bắt đầu dáng vẻ Tiểu Thư sao?
Nhưng cô ta đâu nhận ra. Từ khi nhập học đến giờ. Thái độ của Thẩm Lạc Ngưng luôn là như vậy.
Sau khi trò chuyện một lát. Cả đám cùng nhau đi xem kết quả Tốt Nghiệp. Tất cả 4 người đều Tốt Nghiệp. Vui mừng không thôi.
“Tiểu Lạc Ngưng chúng ta đi ăn mừng đi”Hứa Du vui vẻ kêu lên.
“Đúng đúng. Đi ăn mừng thôi”Phương Kỳ cũng vui vẻ cất giọng.
“Mình có việc. Đi trước đây”Ngô Dật nghe điện thoại xong liền tạm biệt rồi quay đi.
“Tiểu Lạc Ngưng,chúng ta đến nhà cậu chơi được không?”Hứa Du đề nghị.
“Được”Thẩm Lạc Ngưng đồng ý.
Cả ba cùng lên xe hướng Đại Viên mà đi.
Đứng trước cổng Đại Viên,Hứa Du nhìn mà rớt cả mắt.
“Trời ơi. Đây là nhà cậu sao?”Hứa Du kinh ngạc thốt lên.
“To lớn thật”Phương Kỳ cũng không nhịn được mà nói.
“Vào trong thôi”Thẩm Lạc Ngưng kéo cả hai về hiện thực.
Bước vào cửa Đại Viên, Thẩm Lạc Ngưng thấy Thẩm Lão Gia đang ngồi dùng trà ở phòng khách thì cấy giọng gọi “Ông Nội”
“Tiểu Ngưng về rồi sao? Bạn cháu đến chưa?” Lúc nảy trên đường đi Thẩm Lạc Ngưng có gọi điện báo cho Thẩm Lão Gia rằng mình sẽ dẫn bạn đến chơi.
“Cháu chào ông Thẩm” Hứa Du cùng Phương Kỳ đồng thanh chào hỏi.
“Nào. Vào nhà ngồi chơi”Thẩm Lão Gia vui vẻ đứng lên đón tiếp.
“Chào ông Thẩm. Cháu là Hứa Du. Bạn cùng phòng của Tiểu Lạc Ngưng. Cháu đã nghe danh Ông từ lâu. Thật sự rất hâm mộ Ông đó”Hứa Du lanh miệng nói một tràn.
“Chào ông Thẩm. Cháu là Phương Kỳ. Nghe danh Ông đã lâu”Phương Kỳ cũng lễ phép giới thiệu bản thân.
“Ừm. Ông thì có gì để hâm mộ chứ”Thẩm Lão Gia cười nói.
“Ông Thẩm. Ông kể cho Cháu nghe những chuyện lúc Ông còn ở Quân Khu đi”Hứa Du thân thiện nói.
“Nếu Cháu không chê phiền phức thì Ông cũng không ngại kể”Thẩm Lão Gia lâu rồi mới vui vẻ như vậy. Ông bị cái miệng nhỏ của Hứa Du chọc cười đến vui vẻ.
“Đúng đó. Ông Thẩm. Ông kể đi”Phương Kỳ cũng tò mò nói.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn bạn cùng phòng của mình với Thẩm Lão Gia vui vẻ trò chuyện thì cũng có chút vui vẻ theo.
Thẩm Lão Gia hăng say kể những chuyện mình từng chứng kiến, tham gia trên chiến trường. Ông trực tiếp đối mặt với bom đạn, chứng kiến cảnh chiến tranh tàn phá.
Phương Kỳ cùng Hứa Du say mê nghe Thẩm Lão Gia kể. Tuy chỉ qua lời kể nhưng đủ để thấy những chuyện đó oanh liệt, hào hùng như thế nào.
Bất giác, bọn họ trò chuyện đến tận trưa. Thẩm Lão Gia liền giữ Hứa Du cùng Phương Kỳ ở lại dùng cơm.
Trên bàn cơm có Thẩm Lão Gia, Sở Vân Dung,Thẩm Gia Hứa,Thẩm Lạc Ngưng cùng Hứa Du và Phương Kỳ. Ngoài ra còn có Thẩm Ý Thi.
“Ăn quá. Sau này Cháu sẽ đến đây ăn chực cơm nhà họ Thẩm”Hứa Du vô cùng thoải mái nói chuyện.
Phương Kỳ thì khẽ ôm trán. Hứa Du thật sự rất không biết xấu hổ.
“Được được. Đến đây chơi nhiều một chút. Ông luôn đón tiếp các cháu”Thẩm Lão Gia sau khi trải chuyện đời cùng Hứa Du cùng Phương Kỳ thì Ông nói chuyện với bọn họ cũng có chút thoải mái, xem họ như con cháu mình.
“Hì hì”Hứa Du cười vài tiếng.
“Ừm. Nhà các em làm nghề gì?”Thẩm Ý Thi cất giọng làm không khí trở nên im lăng.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về Thẩm Ý Thi.
“Ba tôi là thương nhân bình thường”Hứa Du nhìn Thẩm Ý Thi trả lời.
“Ba tôi mở một Công Ty nhỏ về Công Nghệ Thông Tin”Phương Kỳ cũng lạnh nhạt đáp.
“Oh. Anh cũng có một Công Ty nhỏ phát triển nghành Công Nghệ Thông Tin. Sau này chúng ta liền hợp tác nhé”Thẩm Gia Hứa từ đầu đến giờ im lặng bỗng dưng lên tiếng.
Thẩm Ý Thi định làm xấu mặt hai người bọn họ nhưng không ngờ Thẩm Gia Hứa lại chen ngang. Cô ta liền khó chịu ra mặt.
Sở Vân Dung lườm Thẩm Ý Thi một cái. Bà thấy hành động của Thẩm Ý Thi vô cùng lỗ mãn nên ra hiệu cô im lặng.
Thẩm Ý Thi bị Sở Vân Dung lườm thì có chút sợ hãi. Cô ta cúi đầu ăn cơm trong chén, không dám nói gì nữa.