Thẩm Lạc Ngưng vào phòng vẽ của mình từ lúc Vương Đình Hi đi đến tận xế chiều cô mới bước ra.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn xung quanh nhà, có một chút trống vắng. Cô quá quen thuộc với sự có mặt của Vương Đình Hi hai tháng nay.
Thẩm Lạc Ngưng đi đến sofa cầm điện thoại lướt lướt. Điện thoại đang yên tĩnh bỗng reo lên.
“Alo?”Thẩm Lạc Ngưng nhắc máy.
“Đã ăn chiều chưa?”Vương Đình Hi hỏi han.
“Anh đến nơi rồi sao?”Thẩm Lạc Ngưng ngạc nhiên.
“Ừm. Vừa đến liền gọi cho em”Vương Đình Hi nói.
“Đã ăn chưa?”Anh lại hỏi tiếp.
“Em… Ăn rồi”Thẩm Lạc Ngưng nói dối, có chút chột dạ.
“Vậy thì tốt. Nhớ phải ăn đầy đủ. Sữa anh để trong tủ. Nhớ mỗi ngày phải lấy ra hâm nóng rồi uống”Vương Đình Hi dặn dò. Hai tháng nay, ngày nào anh cũng ép cô uống sữa. Bây giờ về Quân Khu rồi vẫn không quên chuyện đó.
“Vâng”Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoan trả lời.
“Anh cúp đây. Có chút việc”Vương Đình Hi trầm giọng.
Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy cũng không làm phiền anh nữa liền cúp máy.
Sau đó cô lướt trong danh bạ, chọn Alex rồi gọi đi.
“Alo? Bạch Ưng. Gọi anh có chuyện gì?”Alex hỏi thăm.
“Đến nhà em lấy tranh. Vừa vẽ xong hai bức”Thẩm Lạc Ngưng hạ giọng.
“Được được. Ngày mai anh đến. Có một cuộc triển lãm tranh. Anh sẽ đem đến đó.”
Thẩm Lạc Ngưng nói địa chỉ căn hộ mình đang ở cho Alex sau đó cúp máy đi.
Vài ngày nữa là sinh thần của Thẩm Lão Gia. Lần này chỉ có cô tham gia còn Vương Đình Hi thì chắc sẽ không về được.
Thẩm Lạc Ngưng biết ông rất thích tranh vẽ của Bạch Ưng nên cô quyết định giữ lại một trong hai bức tranh vừa vẽ xong để tặng ông.
Một lát sau, Alex đã đến căn hộ Đế Đô của cô.
“Ôm một cái nào, Bạch Ưng” Alex định lao vào ôm Thẩm Lạc Ngưng.
“Có chừng mực”Thẩm Lạc Ngưng né né.
“Sao lại xa cách như vậy chứ?”Alex giả vờ đau khổ.
“Không mời anh vào nhà sao?”Alex ngó ngó vào nhà.
“Không cho”Thẩm Lạc Ngưng thẳn thắn từ chối. Nơi ở của cô và Vương Đình Hi. Cô không muốn bất kì người đàn ông nào có thể bước vào.
“Đau lòng thật sự”Alex thấy Thẩm Lạc Ngưng từ chối thẳng thừng thì có chút ngạc nhiên.
“Đồ đây. Đem đi. Bức kia em giữ lại cho Ông Nội”Thẩm Lạc Ngưng đặt tranh trước cửa nói.
“Được rồi. Anh đi đây”Alex vẫy vẫy tay tạm biệt Thẩm Lạc Ngưng.
Tối đó, Nhạc Dương cùng Hàn Vũ gọi điện bảo Thẩm Lạc Ngưng cùng Thẩm Gia Hứa đến Mị Sắc chơi.
Thẩm Lạc Ngưng ở nhà có chút buồn chán nên liền đồng ý. Thẩm Gia Hứa lái xe đến đón cô.
Mị Sắc
“Đến rồi?”Hàn Vũ nhìn thấy Thẩm Lạc Ngưng cùng Thẩm Gia Hứa đến thì vui vẻ đón tiếp.
“Hôm nay rảnh rỗi như vậy?”Thẩm Gia Hứa nói.
“Đúng vậy. Rất rảnh rỗi”Hàn Vũ cờ lơ cà phất nói.
“Chị Dâu. Đến đây”Nhạc Dương cười nói.
Thẩm Gia Hứa liếc nhìn Nhạc Dương một cái.
Thẩm Lạc Ngưng chọn một chổ yên tĩnh ngồi xuống.
“Chị Dâu. Chị béo lên à?” Hàn Vũ cười trêu ghẹo.
“Là anh họ em dưỡng béo sao?”Nhạc Dương cũng hùa theo.
“Béo cái gì? Béo lên mới đẹp”Thẩm Gia Hứa thây hai ngừoi họ trêu ghẹo Em Gái Cưng của mình thì lên tiếng.
Thẩm Lạc Ngưng nâng ly rượu trong tay lên uống.
“Rượu ngon” Uống xong một hơi, Thẩm Lạc Ngưng cất tiếng khen ngợi.
“Chị Dâu còn uống được rượu à?”Nhạc Dương bất ngờ nói.
“Tôi còn biết đánh cậu”Thẩm Lạc Ngưng lườm Nhạc Dương một phát.
Nhạc Dương bị lườm thì câm miệng, không dám nói gì nữa. Cậu cứ thấy hình bóng của Vương Đình Hi ở Thẩm Lạc Ngưng. Là một con cọp hung dữ không thể đụng vào.
Cả đám cùng ăn uống, chơi bời đến tận nửa đêm. Vì có Thẩm Gia Hứa nên Thẩm Lạc Ngưng mới ở chơi lâu như vậy.
Thẩm Lạc Ngưng muốn rửa tay nên ra khỏi phòng đi vào nhà vệ sinh.
Khi cô đi ngang quầy bar phía dưới thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là Ngô Dật, cô ta đang ngồi cạnh một người đàn ông đi chung với cô lần trước.
Cô ta hình như đã có chút say, bên cạnh cô ta ngoài người đàn ông đó thì có thêm một người phụ nữ và một người đàn ông khác nữa.
Thẩm Lạc Ngưng cũng không nhìn nhiều, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa tay.
Khi đi ra, cô thấy hai người đàn ông đó đang đứng ngoài nhà vệ sinh nói chuyện với nhau.
“Một lát nữa, tao giao cô ta cho mày. Tuỳ mày xử lý. Sau này tao với cô ta không còn quan hệ gì nữa”Người đàn ông đi cùng với Ngô Dật lần trước lên tiếng.
“Trần Nam. Cảm ơn nhé” Người đàn ông kia trả lời.
“Chúng ta là bạn bè. Chia sớt một con đàn bà là chuyện bình thường” Trần Nam thoải mái trả lời.
Thẩm Lạc Ngưng nghe đến đây thì cười khinh bỉ. Cô quay người đi.
Ra ngoài cô gặp được Ngô Dật.
Ngô Dật gặp Thẩm Lạc Ngưng thì có chút ngượng ngùng.
“Thẩm Lạc Ngưng. Cậu cũng đến đây sao?”
“Cẩn thận. Người đàn ông tên Trần Nam đó không tốt như cậu nghĩ”Thẩm Lạc Ngưng định không nhắc nhở nhưng vẫn phải làm người tốt.
“Cậu nói gì vậy? A Nam rất tốt với mình. Cậu định chia rẽ mình sao?”Ngô Dật nghe Thẩm Lạc Ngưng nói xấu Trần Nam thì tức giận vô cùng.
” Không nghe thì thôi. Hậu quả cậu tự gánh chịu”Thẩm Lạc Ngưng thấy buồn cười. Cô quay người đi.
“Đừng có dở cái thói đó. Cậu ỷ là tiểu thư nhà họ Thẩm thì muốn nói gì nói à. Mau cút đi”Ngô Dật tức giận hét lên. Bây giờ cô ta thật sự rất ghét Thẩm Lạc Ngưng rồi.
Thẩm Lạc Ngưng đương nhiên nghe những lời này nhưng cô bỏ ngoài tai. Làm người tốt khó vậy sao?