Thẩm Lạc Ngưng nhìn tên phóng viên không nói gì.
“Tại sao không cô ấy không phải?” Alex cất giọng hỏi.
“Tôi suy tầm tranh của Bạch Ưng. Chưa bao giờ thấy cô ấy vẽ theo phong cách này” Hắn ta cao giọng nói.
“Phong cách cũng có thể thay đổi mà. Chẳng lẽ cô ấy mãi cũng chỉ có một màu như vậy?” Một người khác không đồng tình nói.
“Tóm lại, so sánh hai bức tranh này. Tôi thấy tranh của cô ấy có khả năng là Bạch Ưng” Hắn ta không chịu yếu thế, chỉ tay về ‘Bạch Ưng’ trên sân khấu nói.
Thẩm Ý Thi ngồi phía dưới thấy một màn này thì cười khoái chí. Cô ta thích nhìn thấy Thẩm Lạc Ngưng bị bẽ mặt.
Nụ cười của cô ta vô tình rơi vào mắt của Sở Vân Dung. Bà im lặng nhìn cô ta không nói gì. Thẩm Ý Thi thay đổi rồi….
“Cô ấy không phải thì còn ai khác là Bạch Ưng” Một ông lão tóc bạc bước đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngưng.
“Là nhà khảo cổ về tranh vẽ. Ông ấy nhận xét tranh rất đúng đó” Một phóng viên bên dưới nhận ra ông liền hét lên.
“Xin hỏi? Ông tại sạo lại khẳng định cô ấy là Bạch Ưng chứ không phải tôi?” ‘Bạch Ưng’ nhịn không được liền hỏi.
“Giả mạo mãi chỉ là giả mạo. Tốt nhất cô nên rút lui đi” Ông lão tóc bạc khinh thường nói.
“Cô gái. Gặp nhau nữa rồi” Ông lão tóc bạc nhìn Thẩm Lạc Ngưng cười nói.
Thẩm Lạc Ngưng gật đầu với ông chào hỏi.
“Tranh vẽ của Bạch Ưng có một điểm rất khác biệt với các hoạ sĩ khác. Ở cuối mỗi bức tranh của cô ấy đều có một chữ ‘web’. Các người mau nhìn thử đi” Ông lão tóc bạc lớn giọng nói.
Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, quả thực đó là thói quen của cô sau khi hoàn thành mỗi bức tranh. Sau khi nghe ông lão nói, có thấy thói quen này cũng có chút tiện lợi.
Những phóng viên cùngg hoạ sĩ bên dưới lên mạng search tranh vẽ của Bạch Ưng ra, quả thực cuối mỗi bức tranh đều có chữ ‘web’ giống như bức tranh Thẩm Lạc Ngưng vừa vẽ trên sân khấu
Đến lúc này. Không ai không tin Thẩm Lạc Ngưng là Bạch Ưng nữa.
Thẩm Ý Thi thấy mọi chuyện diễn ra không theo ý muốn thì vô cùng tức giận.
“Nó làm sao mà là Bạch Ưng được. 10 năm trước đây đều không có ai dạy dỗ. Ai có thể dạy nó vẽ được chứ?”
Thẩm Lão Gia cùng Sở Vân Dung nghe được lời này thì tái cả mặt.
Sở Vân Dung nhanh chân đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Ý Thi tát mạnh cô hai cái.
“Hồ đồ. Mau cút về nhà đi” Lần này Sở Vân Dung thật sự tức giận. Bà tát Thẩm Ý Thi vô cùng nặng tay khiến hai má cô ta sưng đỏ.
“Mẹ….” Thẩm Ý Thi không tin vào mắt mình. Người mẹ luôn cưng chiều cô lại vì Thẩm Lạc Ngưng mà tát cô, tát tận hai cái?
“Về nhà” Sở Vân Dung hét lên.
Thẩm Lão Gia thấy con dâu xử sự như vậy thì hài lòng vô cùng. Thẩm Ý Thi đáng bị tát.
Thẩm Ý Thi vô cùng tức giận nhưng cô ta không dám làm trái ý của Sở Vân Dung liền ôm mặt đau đớn quay về Đại Viên.
Những phóng viên nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, họ dám quay clip và chụp ảnh lại nhưng chắc chắn sẽ không ai dám đăng lên vì sợ gia thế nhà họ Thẩm.
‘Bạch Ưng’ trên sân khấu bị vạch trần nhưng cô ta không có bất kì cảm xúc gì, vô cùng bình tĩnh.
Khi bị cảnh sát đến bắt đi thì lướt ngang Thẩm Lạc Ngưng.
“Trở về nói với Hắn, đừng chọc đến giới hạn của tôi” Thẩm Lạc Ngưng cất giọng lạnh lùng.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô ta đã có chút thay đổi khi Thẩm Lạc Ngưng nhắc đến Hắn.
Quả thực lúc Hắn ra nhiệm vụ cho cô giả mạo Bạch Ưng thì chưa từng tiết lộ cho cô rằng Thẩm Lạc Ngưng chính là Bạch Ưng thật sự.
Làm cô là hàng giả mà cứ lượn lờ trước mặt hàng thật.
“Cô đã biết tôi giả mạo cô mà vẫn không làm gì?” Cô ta lạnh nhạt hỏi.
“Xem khả năng diễn kịch của cô” Thẩm Lạc Ngưng vui vẻ phun ra 7 chữ ngắn gọn nhưng mang sát thương vô cùng.
‘Bạch Ưng’ vô cùng tức giận khi bị xem như con ngốc.
Sau khi cô ta bin cảnh giác mang đi thì Thẩm Lạc Ngưng đến chổ ông lão tóc bạc.
“Cảm ơn ông đã giúp đỡ”
“Điều nên làm thôi. Ơn nghĩa gì chứ” Ông xua tay cười nói.
“Ta nhận ra cháu rất khác biệt từ cuộc triễn lãm tranh lần trước. Không ngờ cháu lại là Bạch Ưng” Ông lão vuốt râu nói.
“Có chút việc riêng nên đến tận bây giờ mới có thể lấy lại danh phận” Thẩm Lạc Ngưng trả lời ông.
“Tranh của cháu rất có hồn. Sau này phát triển thêm ra nước ngoài thì sự nghiệp của cháu có lẽ sẽ ngày càng được nhiều người ủng hộ, biết đến” Ông lão ân cần nói.
Thẩm Lạc Ngưng vui vẻ gật đầu tỏ ý đã biết.
Nói chuyện cùng ông lão xong, Thẩm Lạc Ngưng quay về chổ mà nhà họ Thẩm đang đứng.
Sở Vân Dung thấy con gái mình tiến đến thì trong mắt bà toàn là sự tự hào. Đứa con gái ngoan của bà thật sự rất giỏi. Nếu như năm đó không lạc mất con bé, chắc chắn hiện giờ con bé sẽ còn giỏi hơn.
“Ông Nội, Mẹ, con không cố ý giấu mọi người” Thẩm Lạc Ngưng nhẹ giọng nói.
“Có gì phải xin lỗi chứ. Đây là việc riêng của cháu mà” Thẩm Lão Gia xua xua tay nói.
“Rất giỏi” Sở Vân Dung vuốt tóc Thẩm Lạc Ngưng nhẹ giọng nói.
Thẩm Lạc Ngưng cúi đầu không nói gì.
Tối hôm đó Thẩm Lạc Ngưng quay về Đế Đô.
Đang đọc sách thì cô nhận được điện thoại của Lục Tiểu Hy.
“Ann, cậu có giữ cô ta lại không?”