Ngàn Năm Say

Chương 1: Tương kiến, tái ngộ



Lửa rực hồng chẳng tan gió lạnh

Che mắt mình trước cảnh tang thương

Đông mang theo những làn sương

Đêm sầu trăm nỗi soi gương vẽ mày

Nhà Hán, năm 371, Phong Vũ nhìn qua êm ấm, thực chất bên trong đã mục rữa đến không thể cứu vãn, hoàng đế Hán Tuyệt Phong ham mê tửu sắc, ngày đêm luyện đan dược tìm kiếm sự trường sinh bất tử. Còn ả quý phi được hắn sủng ái kia lại được đồn đại là là một hồ yêu thành tinh gây hại nhân gian, có kẻ nói, ả ta vô cùng tinh thông chuyện giường chiếu, ngày ngày mê hoặc đế vương khiến hắn bỏ bê việc nước.

Pháp luật lỏng lẻo, tham nhũng tràn lan, dân chúng lầm than đói khổ.

Dựa vào đó, đám tà giáo như hổ mọc thêm cánh, từ đám tạp nham nhỏ lẻ cho đến lũ Địa Ngục giáo trước nay vẫn lộng hành không ngơi nghỉ. Không dừng ở đó, các môn phái trung lập không phân chính tà cũng đồng loạt nổi lên, trong đó, phải nhắc đến Hắc Sát môn, vốn là một tổ chức chuyên thực hiện những cuộc ám sát theo uỷ thác, nhờ tiên đế minh mẫn, đặt nặng pháp luật mà môn chủ của Hắc Sát môn bấy giờ chỉ có thể để nó hoạt động ngầm. Nhưng sau khi Hán Tuyệt Phong lên ngôi, Hắc Sát môn trở nên vô cùng lớn mạnh, từ bán công khai trở thành hoàn toàn công khai, lấn át các môn phái khác trong giang hồ, một số cao nhân chịu không được tình cảnh này, lại không có cách can ngăn, lần lượt quy ẩn.

Hắc Sát môn càng ngày càng ngang ngược, mỗi lần thủ tiêu đối tượng đều để lại kí hiệu. Nhưng nếu muốn trả thù, dĩ nhiên không thể tìm đến Hắc Sát môn mà trả thù được, bởi vì họ chỉ là người được thuê. Chính khổ chủ sẽ phải tự mình điều tra xem ai đã giết người của mình, sau đó muốn trả thù thì lại đến thuê sát thủ của Hắc Sát môn giết là được.

Cũng chính vì điều đó mà trong giang hồ nổi lên một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Sát thủ của Hắc Sát môn được thuê đến giết một người, kẻ bị giết trước khi chết trả tiền cho hắn, bảo hắn đi đến giết kẻ muốn thủ tiêu mình. Sát thủ sau khi nhận tiền thì quay về tìm giết khách cũ của mình, mà khách cũ, lúc này đã là kẻ bị giết trước khi chết lại trả tiền cho hắn, muốn hắn đi giết vợ của kẻ kia. Sát thủ lại nhận tiền, lại đi đến gặp vợ của khách cũ, lúc này là kẻ bị giết, trước khi chết lại trả tiền cho hắn, muốn hắn đi giết vợ của khách cũ cũng là kẻ bị hắn giết. Sát thủ nhận tiền…

Bạch Vân vốn là người của Hắc Sát môn, nàng từ nhỏ đã lang thang đầu đường xó chợ, được Hắc Tử Sang nhặt về. Kể từ lần đầu gặp mặt hắn đã biết nàng không phải người tầm thường. Hắn đưa nàng về Hắc Sát môn, trải qua huấn luyện đến chết đi sống lại, Bạch Vân cuối cùng leo lên vị trí hộ pháp, khiến cho hắn vô cùng hài lòng.

Thế nhưng càng đến gần môn chủ, Bạch Vân càng dễ dàng nhận ra sự khác thường của hắn. Hắn muốn thiên hạ, muốn trở thành bậc đế vương. Khi đối diện với dã tâm càng lúc càng lớn dần của hắn, của người thầy, người cha từng dạy bảo mình, Bạch Vân cố gắng khuyên can nhưng không thành, cuối cùng quyết định bỏ trốn.

Đêm đến, Bạch Vân giết chết một thủ hạ trong Hắc Sát môn, hóa trang cho người đó thành mình, còn bản thân thì trốn đi.

Ánh mắt của môn chủ rất sắc bén, nàng lại là hộ pháp, khi hay tin nàng bị ám sát, chắc chắn hắn sẽ tìm đến để kiểm tra, rất nhanh sẽ phát hiện ra kẻ chết không phải nàng. Vì vậy Bạch Vân chỉ có thể lợi dụng lúc này, chạy càng xa càng tốt.

Phi ngựa một mạch từ đêm đến gần sáng, nàng ghé lại một khách điếm nọ, tìm phòng mà nghỉ ngơi, đợi khoảng trời tối lại tiếp tục lên đường. Vốn là một sát thủ được đào tạo từ khi rất nhỏ, Bạch Vân được học cách để tiêu thụ ít thức ăn nhất, nhưng vẫn duy trì đủ dinh dưỡng cho mình. Có một vài trường hợp, càng tiết kiệm càng tốt. Hắc Sát môn tuy nổi tiếng với việc hoạt động đơn độc, nhưng thật ra khi hợp tác làm việc, các sát thủ hỗ trợ nhau vô cùng tốt. Vì thế chắc chắn sẽ không đơn độc mà tìm đến nàng, có khi là hai, hoặc ba.

Bạch Vân biết Hắc Tử Sang cần mình, hắn cần bộ não của nàng, nhưng một phần cũng không quá tin tưởng nàng. Hắn từng khen ngợi Bạch Vân sau khi nàng vạch ra kế hoạch thủ tiêu cả một gia tộc rằng:

“Giỏi lắm, con có thể trở thành thiên tài chính trị thứ hai đấy.”

Bạch Vân im lặng trong giây lát, cuối cùng đáp lại.

“Vâng, thưa cha.”

Bạch Vân mở mắt, thính giác nhạy bén khiến nàng dễ dàng nhận ra những bước chân rất nhỏ, hắc miêu bộ pháp, Bạch Vân nhủ thầm, chỉ cần là sát thủ được đào tạo ở Hắc Sát môn, đều phải học qua hắc miêu bộ pháp, bởi vì bước chân rất nhẹ, tốc độ lại nhanh, tựa như loài mèo đen rình rập vồ lấy con mồi, giết người ngay tức khắc. Bạch Vân cũng không ngoại lệ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra được một điều là bộ pháp này tuy nhanh, nhưng lại thiếu lực, vì thế liền lén lút thay đổi một chút, để sau này có dịp đối phó với Hắc Sát môn.

Bạch Vân nắm lấy chuỷ thủ bên hông, nhẹ nhàng bước xuống giường, sát thủ của Hắc Sát môn từ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền xông vào bên trong. Cả căn phòng lúc này hoàn toàn trống trơn, cửa sổ lại mở toang, tên dẫn đầu sờ lên phần giường Bạch Vân từng nằm, vẫn còn ấm, hẳn là nàng còn chưa chạy xa được, hắn hất cằm, ba trong năm tên lập tức nhảy ra bên ngoài cửa sổ.

Hai tên còn lại bắt đầu ở trong phòng lục tìm, một trong số chúng cầm chủy thủ đâm xuống nệm, như thể tìm xem nàng có trốn bên dưới không. Bạch Vân đang bám phía trên trần nhà, chủy thủ trên tay nàng cắm lên khe hở giữa những mảnh gỗ cứng, mũi dao trên giày lúc này cũng lộ ra, đồng thời cũng cắm chặt lấy trần, giữ nàng không rơi xuống. Nhưng không may, tên còn lại bất ngờ nhìn lên, hắn lập tức phát hiện ra nàng, không còn cách nào khác, Bạch Vân thả nửa người xuống. Nửa thân trên vẫn bám lấy chủy thủ được cắm bên trên. Nàng đá chân về trước, nhưng tên sát thủ kia cũng không hề tầm thường, hắn nhanh chóng né được cú đá của nàng. Cũng phải thôi, sát thủ được phái tới bắt nàng thì không thể nào là dạng tôm tép được. Bạch Vân thu cước lại, trước khi hắn kịp chém tới, liền lần nữa thu cả người lên..

Âm thanh mũi dao ghim vào trần gỗ quá lớn, khiến cho tên còn lại phát hiện, Bạch Vân tặc lưỡi, nàng nhanh chóng rút bên hông ra một chủy thủ khác, nhưng lại không dùng nó để phóng đi, Bạch Vân hiểu bọn chúng sẽ đề phòng chủy thủ này, liền dùng nó cắm lên trần gỗ, còn tay kia rút lấy chủy thủ đã được găm trên trần từ trước, phóng xuống dưới.

Nàng đồng loạt thả nửa người dưới xuống, Bạch Vân thừa biết đòn tấn công đơn giản này chẳng thể làm tổn thương hai tên sát thủ kia, đúng như dự đoán, chủy thủ của nàng bị hắn đánh đi vô cùng dễ dàng, Bạch Vân lúc này dùng mũi chân trái đâm tới một tên, trong khi chân phải đỡ lấy đòn tấn công của tên còn lại.

Tên phía bên trái dùng chủy thủ của hắn đỡ lưỡi dao trên mũi giày của nàng, ngay lúc này, chân phải của Bạch Vân gạt đi đường kiếm của tên kia, đồng thời đập mạnh vào gót chân trái, khiến mũi dao bên trong đế giày bắn ra với tốc độ cực nhanh, ghim thẳng vào cổ họng của tên cầm chủy thủ.

Bạch Vân xoay người bật về trước, bám lấy xà ngang, lấy tốc độ cực nhanh chuyển đổi vị trí để tránh đi lưỡi kiếm của tên còn lại. Chân trái nàng lúc này đá thẳng vào đầu tên bị đâm, khiến hắn ngã về phía kẻ còn lại. Tên sát thủ kia dường như biết ý định của nàng, liền dùng kiếm đâm xuyên qua đồng đội, ý đồ muốn đâm chết nàng. Môn chủ đã có lệnh, nếu không thể bắt sống, liền giết chết.

Đường kiếm của hắn vô cùng chuẩn xác, nhưng vì phải đâm xuyên qua người, dĩ nhiên không thể đâm thẳng, mà phải dùng đường ngang, lưỡi kiếm lúc đó vô cùng dễ dàng xuyên qua xương sườn tấm khiên thịt đằng trước mà hướng về Bạch Vân. Nhưng như thế lại hợp ý nàng, so với lưỡi kiếm mảnh dẻ, chủy thủ lại dày cứng hơn. Bạch Vân lúc này đã vắt chân lên xà ngang, nàng dùng chủy thủ một đường đâm xuống, thời gian vô cùng chuẩn xác mà đem lưỡi kiếm của hắn uốn cong, khiến thanh kiếm cùng cơ thể của kẻ đã chết hệt như một cái đòn bẩy. Tên sát thủ cầm kiếm vì thế mà mất đà ngã về phía trước, bị một nhát của Bạch Vân đâm xuyên cổ họng, đồng thời vặn mạnh một đường, chết ngay tức khắc.

Nàng tranh thủ trước khi ba kẻ kia nhận ra không hề có dấu chân của nàng mà quay về. Bạch Vân nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó chạy sang chuồng ngựa, trực tiếp dắt ngựa mà phóng đi. Bạch Vân liều mạng thúc ngựa chạy về phía Thiên Yêu vực, với chút hi vọng mỏng manh rằng đám sát thủ này có thể e ngại yêu quái mà dừng bước. Bạch Vân sau này nghĩ lại, cũng thấy lúc đó mình ngu không tả nổi, lúc nàng làm hộ pháp cũng không có sợ hãi Thiên Yêu vực, tại sao lúc chạy trốn lại có thể nghĩ đến việc đám sát thủ của Hắc Sát môn sẽ lo sợ chứ.

Giác quan nhạy bén một lần nữa cứu Bạch Vân một mạng, nàng rút chủy thủ ra, xoay người đánh bay châm độc đang phóng đến. Sát thủ ở Hắc Sát môn có rất nhiều dạng, có kẻ cận chiến, dùng kiếm, chủy thủ, dây xích giết người, còn một số khác lại sử dụng ám khí như nỏ, phi tiêu, châm độc.

Bạch Vân e ngại nhất đám người sử dụng châm độc, trong quá khứ, nàng từng bị trúng độc của một tên sát thủ ở môn phái khác, nếu không cứu kịp thì chắc giờ nàng đã quy tiên rồi.

Một tên trong số chúng thúc ngựa nhanh hơn, Bạch Vân ngoái đầu về sau, ngay lập tức đã có một mũi tên bay thẳng đến, sự việc xảy đến quá bất ngờ khiến Bạch Vân có chút không phản ứng kịp. Mũi tên đâm thẳng vào vai trái của nàng.

Bạch Vân ghìm lấy dây cương, dây da siết chặt tay phải đến rướm máu, không ngã xuống thì sẽ không sao, Bạch Vân nhủ thầm, một lần nữa trụ vững trên lưng ngựa. Trên người nàng lúc này chỉ còn duy nhất một chủy thủ, một sợi dây xích ở thắt lưng và một con dao trong mũi giày. Nàng khó khăn điều khiển ngựa né tránh từng mũi tên lẫn ám khí đến từ phía sau.

Đằng trước giờ đây là vực thẳm. Một suy nghĩ táo bạo bất ngờ hiện ra trong đầu nàng, Bạch Vân nghiến răng, liên tục quất roi cho ngựa tăng tốc, lao thẳng xuống vực.

Đám sát thủ đuổi theo không ngờ nàng sẽ làm vậy, chúng dừng ngựa, hai trong ba tên chậm rãi bước đến gần kiểm tra vách vực bên dưới. Môn chủ đã ra lệnh cho bọn chúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu hộ pháp đã nhảy xuống vực, bọn chúng cũng phải xuống bên dưới tìm xác của nàng mang về.

Một bàn tay bất chợt với lên, nắm lấy chân của một tên sát thủ mà kéo thật mạnh, hắn trong lúc quá bất ngờ không kịp phản ứng liền rơi xuống. Nhưng bản thân cũng là một sát thủ được đào tạo từ nhỏ, hắn bám lấy một mỏm đá, lúc này liền nhìn thấy Bạch Vân đang bám ở phía bên kia. Thắt lưng nàng quấn một sợi xích, dây xích lại được nối với chủy thủ được cắm chặt vào vách đá. Cả người treo lơ lửng trên không.

Bạch Vân quay sang nhìn hắn một lúc, cuối cùng đạp lên vách đá, bật người về phía hắn. Hai tay của nàng lúc này không ngừng chảy máu vì lúc nãy cố cắm chủy thủ vào đá cứng. Tên sát thủ nhìn thấy nàng tiến đến liền rút chủy thủ ra, nhưng không ngờ Bạch Vân lại bám lấy vách đá phía trên, nàng nhấc người, dùng lưỡi dao trên mũi giày đâm vào bàn tay đang bám đá của hắn, khiến hắn rơi xuống bên dưới.

Còn hai, còn hai. Bạch Vân vừa thở hồng hộc vừa nghĩ, nàng cố sức, bật người lên phía trên, ai ngờ vừa trở về với đất mẹ liền gặp phải một mũi tên lao đến, Bạch Vân nhanh chóng ngã người né tránh, vì quá sức mà lại rơi xuống vực.

“…”

Bạch Vân nhờ vào sợi dây xích mà vẫn lơ lửng trên vách núi. Nàng hít một hơi sâu, chân đạp lên vách đá, lần thứ nhất bật lên không quá cao, vì thế dễ dàng né được mũi tên bắn đến. Nàng dẫm mạnh nhảy thẳng lên lần nữa. Tên cầm nỏ vẫn còn trên ngựa, hắn đề phòng mà lùi ra sau.

Bạch Vân thủ thế, tên kia trên tay cầm một đoạn dây xích dài, hắn lao về phía nàng, sợi xích tựa như một con mãng xà, nó trườn dài trên mặt đất rồi cùng đồng loạt lao về phía nàng. Bạch Vân nghiêng người né đi đòn tấn công đó, thầm cảm ơn bản thân đã đảo ngược lại hắc miêu bộ pháp, khiến tên sát thủ cầm xích sắt khó có thể đọc vị mình. Nàng vừa né tránh, vừa canh chừng tên dùng nỏ.

Sợi xích một lần nữa lao đến, nhưng cái nó nhắm đến không phải người nàng, mà là cái chân có lưỡi dao. Bạch Vân bật lùi về sau, nàng bắt đầu này ra một ý, đôi chân bắt đầu sử dụng hắc miêu bộ pháp một cách vô cùng lộn xộn.

Hắc miêu bộ pháp, như tên gọi của nó, là cách di chuyển của mèo. Loài mèo khi săn mồi sẽ di chuyển vô cùng cẩn thận bằng cách bước chân sau lên đúng vị trí bước của chân trước, điều đó khiến chúng bước đi vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng. Vừa tránh đạp lên bẫy, cũng sẽ tránh để lại dấu vết. Bạch Vân đầu tiên bước chân né tránh tên dùng dây xích, đã để lại dưới mặt đất vô số dấu chân. Nàng lúc này bắt đầu sử dụng bộ pháp, nhưng lại không bước lên chúng như quy tắc, mà biến chuyển lộn xộn không ngừng. Tên sát thủ dùng dây xích bị nàng làm cho bối rối, hắn lùi lại, bắt đầu đề phòng thủ thế vì không đoán được hướng tấn công của nàng, Bạch Vân bước qua bên phải, sau đó lại lao về phía hắn, nhưng nàng không phải tấn công trực diện, mà nhảy lên vai trái, xoay một vòng lớn trên không trung, dùng dây xích siết lấy cổ của chính hắn.

Nàng kéo mạnh chân, đem cổ của tên sát thủ bẻ gãy. Một mũi tên lao đến gần, Bạch Vân nhanh chóng né đi, nhưng cái nàng không ngờ được chính là kế sách của nàng lại hại chính nàng. Vì sử dụng hắc miêu bộ pháp không theo quy tắc mà sợi xích kia siết chặt lấy chân nàng, mà đầu kia của nó lại siết lấy cổ của tên sát thủ đã chết, khiến nàng chẳng thể nào di chuyển linh hoạt được.

Bạch Vân chật vật đứng dậy, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, chẳng lẽ tên có độc? Nàng run lên, Bạch Vân cầm chủy thủ, muốn tiến đến tấn công tên sát thủ cuối cùng, nhưng thắt lưng bị siết lại khiến nàng nhận ra rằng sợi xích được cắm ở vực không đủ chiều dài. Nàng cúi thấp người, dường như chuẩn bị bật lên trước, trước khi tên sát thủ kịp nhận ra, Bạch Vân đã phóng chủy thủ về phía con ngựa, làm cho nó hoảng sợ mà hí vang lên, rồi mang theo tên sát thủ trên lưng mà chạy đi.

Nhưng mọi chuyện nào dễ dàng như thế, hắn trước khi bị mang đi mất vẫn không quên “tặng” cho nàng một mũi tên vào eo. Bạch Vân cắn chặt môi, cuối cùng cũng đuổi được tên cuối cùng đi. Nàng bước đến gần cái xác, rút từ trong thắt lưng hắn ra một thanh chủy thủ, sau đó mạnh bạo dùng nó cắt xuống cổ hắn. Thành công gỡ được cái xác của hắn ra.

Bạch Vân đứng dậy, tầm mắt mơ hồ, nàng dường như chẳng còn phân biệt được phương hướng, loạng choạng lùi về sau, rơi xuống bên dưới vực.

Nàng bám chặt vào sợi xích, không thể buông, không thể buông. Bạch Vân cố gắng tự nhủ, nhưng trước khi nàng kịp nhận ra, thì chủy thủ đang được cắm vào vách đá vì sức nặng đã lơi lỏng, khiến nàng rơi xuống vực.

Bạch Vân không muốn chết, nàng có quá nhiều thứ để làm. Nàng vẫn chưa tìm được cha mẹ, vẫn chưa tìm được một người yêu nàng. Bạch Vân chẳng mơ ước gì đó cao lớn như thống nhất võ lâm hay đứng đầu thiên hạ, nàng chỉ muốn an ổn một đời. Bạch Vân ích kỉ, nàng không cần thiên hạ thái bình, thiên hạ chẳng phải thứ nàng để tâm, giang hồ loạn lạc thì đã sao, giang hồ an bình cũng chẳng khiến bữa cơm của nàng ngon hơn chút nào.

Nàng chỉ cần được yêu.

Giây phút cả cơ thể đập xuống những tảng đá. Cảm giác thịt nát xương tan làm cho Bạch Vân tỉnh táo không ít, nàng tự hỏi tại sao mình vẫn chưa chết, dẫu cơn đau đang chạy dọc toàn thân và từng khớp xương như lại gãy thêm một chút mỗi lần nàng cố thở.

Có ai đó không? Ai cũng được. Làm ơn, cứu với…

Cơn đau khiến mi mắt nàng dần trở nên nặng trĩu, trước khi đau đớn đến từ da thịt lấy đi ý thức của mình, Bạch Vân chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một má đào đang đến gần, giọng nói của nàng ta cất lên nhẹ nhàng, trong khi những ngón tay lạ lẫm run rẩy sờ lên gò má, sống mũi và cánh môi.

“Đừng rời đi quá nhanh như vậy…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.