Miền trăng khuất cũng nghe dậy sóng
Vùng trăng tan vội ngóng tin lành
Trăng soi khắp chốn phong thành
Xứ cao trăng ngự cũng đành buông tay.
____________________________________
Tiết thanh minh vừa sang, Trịnh Khinh Ái đột nhiên sửa soạn hành lý.
“Ta có việc phải ra ngoài, Thất Tinh và Bạch Vân ở lại đây đừng đánh nhau nhé.”
“Cô nghĩ tôi trẻ con tới vậy sao?” Bạch Vân nhướn mày, nàng quay sang Thất Tinh, hắn hít sâu một hơi, sau đó mới chậm chạp đáp.
“Tôi sẽ không.”
Bạch Vân “…”
“Năm ngày nữa ta sẽ về.”
Hôm nay Trịnh Khinh Ái cột gọn tóc sau lưng, sắc đen nổi bật trên lớp áo trắng, khiến Bạch Vân vô thức muốn chạm vào. Nàng dời sự chú ý của mình khỏi mái tóc của Thiên nữ, quay về với nàng ta.
“Cô đi một mình sẽ ổn chứ?”
Trịnh Khinh Ái khẽ cười: “Đừng lo, ta đi cũng nhiều rồi. Không có chuyện gì đâu.”
Sáng hôm sau, Trịnh Khinh Ái rời đi. Bạch Vân trông theo bóng lưng của nàng ta khuất dần sau những tán lá bạch dương vàng tươi, rồi mới lặng lẽ đóng cửa lại. Thất Tinh cũng không có ý định nán lại, ngay khi Trịnh Khinh Ái đi không lâu, hắn cũng biến mất, để lại một mình Bạch Vân trong gia viên.
Nàng chống tay lên lên xe lăn, muốn mượn lực đứng dậy nhưng vẫn chưa được. Bạch Vân xoay người, lặng lẽ đẩy xe lăn về phòng mình, lấy sách đọc.
Hắc Tử Sang đã đi đến bước nào của kế hoạch rồi.
Và tại sao đến giờ đây vẫn im hơi lặng tiếng như vậy? Hắn tin rằng nàng đã chết dễ dàng như thế sao? Hay đã có một thế lực nào lớn hơn ngăn hắn tìm kiếm nàng.
Thế lực đó có tên của Trịnh Khinh Ái không?
Thật nực cười, thật kỳ lạ.
Rõ ràng là mang ơn, nhưng lại nơm nớp lo sợ không thôi. Rõ ràng là đồng cảm, lại không đành lòng để bị nhìn thấu.
Bạch Vân dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ. Chẳng phải lần đầu thất hứa, cứ đợi chân lành lại, tìm dịp trốn đi thôi.
Đêm đến, đèn tắt, tiếng gọi bên ngoài đánh thức Bạch Vân, nàng vội vàng xuống giường, đẩy xe lăn ra bên ngoài, dáng vẻ một anh tài cùng má đào gấp gáp, trên tay còn cầm đuốc vẫn còn muốn gõ thêm, trông thấy nàng bọn họ vội vàng hỏi.
“Thiên nữ, làm ơn giúp với, con của tôi chọc giận ma thú, bị nó cắn trúng, bây giờ đang nguy kịch lắm…”
Đứa trẻ trên lưng người đàn ông sắc mặt tái xanh, máu trên đùi nhỏ giọt xuống đất. Bạch Vân nhanh chóng mở cửa cho họ mang đứa trẻ nọ vào phòng thuốc.
“Thiên nữ vừa rời đi sáng nay. Hai người trước hết dùng bồ câu trong lồng gửi thư cho nàng, tôi sẽ băng bó lại cho nó trước.”
Bạch Vân vừa nói vừa tiến đến kệ thuốc, nàng lấy ra băng vải và thảo dược có thể cầm máu. Trịnh Khinh Ái vì sợ nàng không lấy được nên đã dời toàn bộ xuống thấp. Bạch Vân hôm trước còn cười nàng ta lo xa, hôm nay đã cảm thấy may mắn.
Trong khi anh tài kia đi viết thư gửi, má đào nọ lại giúp Bạch Vân chuẩn bị nước ấm để lau người cho đứa trẻ nọ. Vết thương ở đùi nó rất sâu, trông như bị sói dữ cắn, giờ đang dần trở nên tái xanh.
“Đ… đã gửi thư xong rồi ạ.” Anh tài nọ quay lại nói.
“Thất Tinh đã ra ngoài, tôi đoán hắn chỉ đi chơi đâu đó thôi, nếu được anh hãy gọi những người khác trong thôn tản ra tìm hắn.” Bạch Vân tiếp tục rửa vết thương cho đứa trẻ, cả người nó vẫn không ngừng run lên. Nàng loáng thoáng nhớ lại cảnh Trịnh Khinh Ái chăm chú băng bó vết thương cho nàng.
Nàng ta mù lòa, ấy thế mà động tác vô cùng nhẹ nhàng, dường như sợ làm nàng đau. Bạch Vân tay chân tuy đã linh hoạt trở lại, nhưng chỉ có một ngọn đèn dầu le lói trong phòng, nàng cũng chẳng thể nào cẩn thận như Trịnh Khinh Ái được.
Anh tài kia đã nhanh chóng rời đi, chỉ mỗi má đào nọ ở lại. Bạch Vân thấy cô ta đứng ngồi không yên, nên cũng nhờ cô ta chạy về thôn lấy quần áo cho đứa trẻ.
Sau khi băng bó xong, nàng chậm rãi đẩy xe ra ngoài, một yêu thú chẳng biết từ đâu xuất hiện, lẩn quẩn dưới bánh xe lăn.
“Đại ca, hôm nay rừng ồn ào quá, tôi không ngủ được.”
Bạch Vân bật cười, dù nàng chẳng biết vì sao đám yêu thú này gọi mình là đại ca.
“Mi biết Thất Tinh ở đâu không?”
“Biết chứ! Hôm nay lúc ta đang sưởi nắng thấy ngài ấy đi ngang qua, hình như là hướng về phía Địa Ngục giáo!”
Bạch Vân xoa cằm, sắc nâu trong mắt tối tăm đến mức không có ánh sáng nào lọt vào được.
“Vậy nhờ mi gọi hắn được không? Bảo rằng ở nhà đang có người bệnh nguy cấp. Cần hắn trở về…. đại ca đây sẽ cho mi bánh ngọt.”
Yêu thú vui vẻ ngẩng đầu lên, Bạch Vân lúc này mới thấy rõ hình dáng của nó, là một con thỏ nhỏ.
“Rõ, đại ca. Tôi đi đây.”
Yêu thú nói xong, nhanh chóng chạy đi.
Bạch Vân quay trở lại với đứa trẻ, vết thương lúc này lại trở nặng, một lần nữa phải thay thuốc, Bạch Vân lại phải gỡ băng vải ra, máu lúc nãy đã khô lại, muốn gỡ ra mà không gây đau đớn cũng khó. Nàng trước nay đều giết người, giờ lại phải cứu một sinh mạng…
Cũng đều là tay dính máu, nhưng khác biệt làm sao.
Bạch Vân lắc đầu, cố gắng xua mình khỏi những suy nghĩ lạ kỳ trong đầu.
Má đào kia mang quần áo trở lại, một lần nữa giúp nàng thay nước. Cô ta vừa làm vừa khóc, nhưng Bạch Vân cũng chẳng có hơi sức quan tâm.
Nửa đêm, rừng bạch dương vẫn ngập tràn ánh đuốc.
Bạch Vân mệt mỏi ngủ quên. Ngoài hiên nhà, tiếng gót giày nhẹ nhàng bước lên thềm gỗ.
Trịnh Khinh Ái khoác áo lên người Bạch Vân, hương hoa cỏ vẫn thoảng qua cánh mũi, xen lẫn mùi lưu ly, khiến nàng tỉnh giấc.
“Đừng sợ.” Trịnh Khinh Ái dịu dàng an ủi đứa trẻ, sau đó bế nó lên, mang về phòng mình. “Sẽ ổn thôi.”
Bạch Vân đẩy xe lăn ra bên ngoài, Trịnh Khinh Ái đang chậm rãi dặn dò thôn dân.
“Đứa bé sẽ ổn thôi, ngày mai các người đến đón nó về là được, đừng lo lắng.”
Thiên nữ quay người, ánh trăng miết lên vạt áo, hệt như tổ điểm thêm một vầng hào quang cho nàng.
“Mọi chuyện đã xong rồi.”
Bạch Vân lặng lẽ trở về phòng mình, không lâu sau, Trịnh Khinh Ái cũng đi vào phòng nàng, thấy Bạch Vân đã lên giường, nên nàng ta chỉ ngồi ở ghế.
“Cô trở về gấp thế có sao không?” Nàng hỏi.
“Không sao. Những năm rồi ta đều viếng mộ rất đều đặn, năm nay vì cứu người mà không đến.” Dừng một chút, nàng ta mỉm cười. “Anh ấy sẽ tha thứ cho ta thôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Bạch Vân nói. “Thật ra cô cũng không cần phải nói cho tôi nghe đâu…”
“Ta chỉ đang giải thích với bạn đồng hành của mình.” Trịnh Khinh Ái đáp lại.
Bạch vân không nói thêm gì, Trịnh Khinh Ái lặng im chờ đợi, hồi lâu sau, nàng nói.
“Sao cô… không về phòng?”
“À…” Trịnh Khinh Ái dửng dưng. “Đứa bé kia đang ngủ ở phòng ta.”
Bạch Vân vờ như không biết gì, nàng khẽ quay mặt đi.
“Hôm nay ta đi đường mệt nhọc.” Giọng người nọ như nhẹ đi một nhịp. “Bạch Vân có thể… thương xót ta sao?”
Bạch Vân bị giọng điệu của Trịnh Khinh Ái làm cho nặng nề, bèn nhích người vào bên trong, giọng miễn cưỡng.
“Cô không cần phải nói vậy, đây là nhà cô.”
Trịnh Khinh Ái khẽ nhướn mày lên, nàng ta chậm rãi nằm xuống một bên giường, nhẹ nhàng thì thầm.
“Ấm quá, Bạch Vân.”
Nàng ta nói xong không lâu cũng chậm rãi ngủ mất. Bạch Vân nghe hơi thở của Trịnh Khinh Ái đều đều, chậm rãi ngồi dậy.
Dễ ngủ như vậy, không sợ bị bóp chết hay sao?
Nàng vừa nghĩ vừa vươn tay về trước, nhẹ nhàng vuốt xuống cổ của Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ như được vuốt ve thoải mái, chậm rãi ngửa cổ lên.
Khóe môi Bạch Vân khẽ nhếch lên, bàn tay khẽ ôm lấy cổ nàng ta.
Bảo vệ tôi cả đời sao? Đừng khiến tôi buồn cười.
Thế nhưng Bạch Vân chỉ chậm rãi buông tay, nằm xuống giường. Nàng quay lưng lại với Trịnh Khinh Ái, không muốn đối mặt cùng nàng ta.
Nếu nàng ta dối gạt nàng trước, Bạch Vân thất hứa rời đi cũng là việc dĩ nhiên.
Đúng vậy, không cần giận dữ. Chỉ là xúc cảm thoáng qua mà thôi.
Ngày hôm sau, thôn dân từ sớm đã đến trước nhà, họ sợ Thiên nữ vẫn còn ngủ nên không dám làm phiền, chỉ đứng bên ngoài chờ đợi. May mắn làm sao, Thất Tinh đi suốt ngày trở về, hắn vẫn chưa hiểu vì sao thôn dân ở đây đông thế, nhưng vẫn mở cửa cho họ vào.
Trịnh Khinh Ái rời giường trước, Thất Tinh vừa vào nhà đã trông thấy nàng ta, sợ đến nỗi không nói thành lời.
Nhưng Trịnh Khinh Ái chỉ bảo hắn bế đứa trẻ nằm trong phòng nàng trả lại cho thôn dân, sau đó dặn dò họ cách chăm sóc nó.
Thất Tinh sau đó được giao thêm việc gì đó, nên cũng nhanh chóng ra ngoài chứ không nán lại lâu.
Bạch Vân dậy trễ hơn, vừa mở mắt đã ngửi được mùi trà thoang thoảng. Trịnh Khinh Ái ngồi ở bàn gỗ, nàng ta nhấp một ngụm trà, dáng vẻ thảnh thơi.
“Con ma thú đã cắn đứa bé đó không thuộc về Thiên Yêu vực.” Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. “Ta nghĩ Bạch Vân biết chuyện này.”
“Tôi biết về chuyện môn chủ của mình đang bí mật huấn luyện một binh đoàn ma thú.” Nàng nói. “Chẳng lẽ…”
“Ma thú dạo gần đây xuất hiện trong Thiên Yêu vực rất nhiều, may mắn có các tộc yêu thú và yêu vương luôn ra sức diệt trừ, nên nơi đây mới yên bình được như vậy.”
“Địa Ngục giáo cũng nằm trong địa phận Thiên Yêu vực, chẳng lẽ họ không làm gì sao?” Bạch Vân cố tình hỏi.
Trịnh Khinh Ái chậm rãi đáp.
“Ta cũng muốn biết lắm đấy.”
_____________________________________________
Gót chân khẽ chạm lên xác lá bay, lao nhanh về trước, cuối cùng dừng lại ở một hẻm núi nọ.
Môn đồ Hắc Sát chậm rãi nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng một má đào đang đứng trước bọn chúng. Hắn cẩn thận lùi về sau, ra lệnh cho ma thú xuất chiến.
Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt ngọc, ma thú mắt đỏ ngầu, cả người cao hơn ba thước, có vẻ như vừa ăn thịt những yêu thú khác xong, giờ đang tràn đầy yêu lực.
Quạt ngọc trên tay khẽ xoay, sắc xanh chuyển đỏ, Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu, lạnh nhạt cất lời.
“Càn Khôn phiến, động.”
Hẻm núi hai bên bỗng chuyển động, nhanh như chớp khép lại, siết lấy ma thú và môn đồ Hắc Sát kia.
Gã môn đồ còn sống sờ sờ lúc nãy phút chốc đã biến thành một bãi thịt vụn, còn con ma thú hung hãn bị kẹp đứt nửa người, máu lênh láng trên đất.
Trịnh Khinh Ái lùi bước về sau, tránh để máu vấy lên giày mình, sau đó lặng lẽ quay gót, trở về.
Xem như lỡ mất một tiết thanh minh.