*
Điện thoại trong túi rung lên hai cái, đây là lần thứ năm trong vòng ba phút, Tưởng Thừa mở mắt ra.
Xe đã khởi hành được ba tiếng đồng hồ, ngoài cửa xe vẫn một khung cảnh âm trầm, cô nàng ngồi bên cạnh còn đang ngủ, một mực tì trán lên vai cậu mà ngủ, thành ra vai cậu đã tê rần.
Cậu hơi bực mình nhún vai phải một cái, cô nàng chỉ nghiêng đầu trượt đi, cậu dùng ngón tay đẩy đầu cô ta ra nhưng chẳng được mấy giây lại trượt xuống vào vai cậu tiếp.
Làm đi làm lại động tác này cũng nhiều lần, cậu cảm thấy cô nàng này không phải ngủ thiếp đi mà là hôn mê luôn mất rồi.
Bực bội.
Cậu không biết còn bao lâu nữa mới đến trạm, hồi lúc mua vé về tay cũng không có thăm dò trước, chỉ biết rằng đây là cuộc hành trình qua đến một thành phố nhỏ mà cậu chưa từng biết đến bao giờ
Cuộc sống này rất là kỳ diệu
Điện thoại vang lên lần thứ sáu, Tưởng Thừa thở dài đưa tay vào túi lấy nó ra.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao cậu chẳng nói câu nào trước khi đi?
Sao lại đi đột ngột thế?
Tại sao không nói với mình?
Sao sao thế thế tại với bị blah blah blah….
Tin nhắn là của Vu Hân gửi đến, hẳn là đang đi học bù nên không được dùng điện thoại, nhìn sang thấy toàn dấu hỏi không.
Vừa lúc cậu định đem điện thoại cất lại vào túi, tin nhắn thứ bảy được gửi đến.
Cậu không trả lời tin nhắn thì xem như chúng ta chia tay.
Rốt cục không phải là hỏi han chi, cậu thở phào nhẹ nhõm, tắt điện thoại, bỏ lại trong túi.
Đối với cậu mà nói thì chia tay hay không cũng chẳng ý nghĩa gì, hai tháng yêu đương học đường thời cấp 3, so với bạn học bình thường thì có hơn một tí, có người mang điểm tâm đến cho mình, lúc đi đánh bóng thì có phe cổ vũ riêng…cũng không đến mức kịp tiến triển cái gì lớn lao cho cam.
Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe không hề có chút biến đổi nào, loa phát thanh rốt cục đã báo cho Tưởng Thừa biết địa điểm. Đầu cô gái ngồi cạnh bên giật giật, coi bộ là muốn thức dậy, cậu nhanh chóng rút cây bút đánh dấu màu đỏ từ túi đồ ra, kéo nắp bút ra xoay vòng trên tay.
Cô nàng đã thức, ngẩng mặt lên, trán đã mang một dấu lớn, trông như vừa mới luyện thần công.
Đụng phải ánh mắt cậu, cô gái lau khóe miệng, lấy điện thoại di động ra cúi đầu nói một câu. “Không cố ý mà”
Thế mà không nghe nói câu xin lỗi nào luôn? Tưởng Thừa nhìn cô cười đầy ẩn ý, cô gái ngẩn người, tầm mắt nhìn về chiếc bút xoay xoay trên tay cậu.
Tưởng Thừa mạnh tay đóng nắp bút lại, vang lên một tiếng rõ rệt.
Hai giây sau cô nàng lấy tay che mặt, đứng phắt dậy chạy vọt vào phòng rửa mặt.
Tưởng Thừa cũng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, một mạch đường dài đến đây, rốt cục tuyết đã rơi. Cậu lấy một chiếc rương xuống từ kệ hành lý, mặc áo khoác vào đi đến cửa, lấy điện thoại di động ra.
Điện thoại rất yên tĩnh, không vang lên tin nhắn của Vu Hân nữa, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Trong suốt những ngày quen Vu Hân, đây là lần duy nhất nhỏ chịu làm cho cậu thấy dễ chịu, thật không dễ gì mà.
Ngoài Vu Hân ra, chẳng còn ai khác liên hệ với cậu
Người cậu nghĩ là sẽ đến nhà ga đón cậu chẳng hạn.
Len qua đám đông người nơi sân ga, Tưởng Thừa kéo áo khoác lên tận đầu, nhìn thành phố ảm đạm bị nhấn chìm trong mùa đông buốt lạnh.
Trạm xe bốn phía hỗn loạn và đổ nát là ấn tượng đầu tiên của cậu về thành phố.
Không, đây xem như là ấn tượng thứ hai rồi, ấn tượng đầu tiên là lúc mẹ bảo, “trở về đi, nơi đó mới là nhà thật sự của con”, khi đó trong đầu cậu chỉ là một hình ảnh mờ mịt.
Cậu kéo cái rương đến quảng trường phía nam sân ga, vắng người, bên cạnh có một con hẻm nhỏ, những khách sạn tí tẹo cùng những quán cơm xập xệ với những người sắp hàng dài để chuẩn bị ăn chất độc vào người.
Cậu ngồi lên chiếc rương hành lý, lấy điện thoại nhìn qua một tí, cũng không có ai liên lạc với cậu.
Số điện thoại lẫn địa chỉ đều có cả, nhưng cậu không muốn đụng đến, không muốn nói chuyện cũng không muốn động đậy, cậu lấy điếu thuốc trong túi ra ngậm trên môi, đối với việc mình bất chợt phải đến nơi này, cậu cảm thấy một sự mờ mịt, tức giận, tuyệt vọng sâu hoắm trong lòng, không cách nào giải thích được.
Vừa căm giận nhìn chằm chằm mặt đất đóng băng vừa sờ bật lửa trong túi, cậu co lưng lại vì gió rét, làn khói thuốc mịt mờ tản ra, cậu thở dài.
Không biết chủ nhiệm lớp sẽ nghĩ gì khi thấy cảnh này.
Chẳng qua cũng không việc gì, cậu đã ở nơi này, xa xôi cách trở, đừng nói là chủ nhiệm lớp, cả người từng chung phòng với cậu mười mấy năm đi nữa, không chừng cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt.
Cái trường học quèn ở thành phố bé tẹo này, biết đâu là chẳng có ai thèm nhìn ngó cậu xem có phải đang hút thuốc hay không.
Hút thuốc mới được phân nửa mà Tưởng Thừa đã lạnh cóng chịu không thấu, đứng lên định tìm quán cơm ăn cái đã, mới kéo cái rương đi được một bước thì thấy như có gì đó đụng vào mắt cá chân mình, cũng không phải nhẹ nhàng gì, làm cậu đau điếng.
Cậu cau mày quay đầu lại, thấy có tấm ván trượt sau lưng mình.
Sau đó không kịp để cho cậu ngẩng đầu nhìn thử xem tấm ván trượt này từ đâu ra, một người đã té nhào vào chân cậu.
“Sao em…”. Theo phản xạ có điều kiện cậu đưa tay đỡ, nhưng được nửa chừng đã dừng lại.
Tóc xõa bù xù, lại còn như chó gặm chỗ dài chỗ ngắn, quần áo trên người cũng bẩn…Là ăn xin? Trẻ bụi đời? Ăn vạ? Hay ăn trộm?
Người này ngẩng đầu lên rồi cậu mới nhìn rõ là một cô bé chừng lớp 6 tiểu học, mặc dù trên mặt dính đầy bùn đất, vẫn có thể nhìn ra là da trắng lắm, mắt rất to.
Khi cậu vừa định cử động tay đỡ cô bé dậy, đã có năm sáu cô bé khác đuổi theo đến, lôi nhỏ đi, có đứa còn từ phía sau lấy chân đạp lên lưng nhỏ một phát, làm nhỏ lảo đảo xém xíu nữa đã té nhào xuống luôn.
Ngay lập tức Tưởng Thừa biết chuyện gì xảy ra, do dự một chút rồi lại cầm rương hành lý lên lo kéo đi tiếp.
Một trận cười đùa từ sau lưng truyền đến làm cậu dừng bước.
Lúc tâm trạng không được vui cậu chẳng dư hơi xen vào chuyện của người khác, mà run rủi hiện tại tâm trạng cậu cực kỳ ẩm ương, nhưng cô bé với đôi mắt to tròn đen nhánh trong vắt khi nãy đã khiến cậu quay lại.
“Nè”. Cậu kêu một tiếng.
Mấy cô bé cũng ngừng lại, ánh mắt đầy biểu cảm nhìn cậu, “vụ gì?”.
Tưởng Thừa kéo chiếc rương đi tới, nhìn vào cánh tay đang túm áo của cô bé mang đôi mắt to tròn, sau 2 giây bị nhìn chòng chọc, cánh tay của cô nhỏ này buông lỏng ra.
Cậu kéo Mắt To về phía mình, nhìn mấy cô nhỏ kia. “Không có chuyện gì, đi thôi”
“Ông là ai chứ?”. Nhỏ kia hơi ớn, nhưng mà vẫn bất mãn kêu lên một tiếng.
“Tao là đại ca mang đao”. Tưởng Thừa nhìn nhỏ. “Tao chỉ cần 30 giây là cạo đầu mấy đứa bây cho cùng kiểu với nhỏ này luôn”.
“Lát nữa tui kêu anh tui đến cho ông biết tay!”. Nhỏ đầu đàn này không dám nhờn, nghe lời kia là quéo rồi, nhưng ngoài miệng vẫn phải lớn lối.
“Vậy mày kêu nó tới đây nhanh nhanh giùm!”. Tưởng Thừa một tay kéo rương, một tay lôi Mắt To. “Tao hù cho nó dông mất tiêu luôn”.
Mấy cô nhỏ kia đi mất dạng, Mắt To rụt tay khỏi cậu.
“Em có bị sao không?”. Tưởng Thừa hỏi một câu.
Mắt To lắc đầu, quay người lại đi đến tấm ván trượt, một bước phóng lên, nhìn cậu.
“Của em?”. Tưởng Thừa hỏi tiếp.
Mắt To gật đầu, đạp nhẹ dưới chân một tí, tấm ván trượt lướt đến chân cậu, sau đó dừng lại, nhìn cậu tiếp.
“Vậy em…về nhà đi”. Tưởng Thừa cũng gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra để gọi xe.
Đi được một đoạn lại nghe tiếng động ở sau lưng, cậu quay đầu lại, phát hiện ra Mắt To dùng ván trượt đi theo mình.
“Sao vậy?”. Tưởng Thừa nhìn nhỏ.
Mắt To không nói gì cả.
“Sợ mấy đứa kia trở lại à?”. Tương Thừa bất đắc dĩ hỏi tiếp.
Mắt To lắc đầu.
“Không phải em bị câm chứ?”. Tương Thừa bắt đầu cảm thấy bó tay.
Mắt To lại lắc đầu.
“Anh nói với em rồi, anh á”. Tưởng Thừa chỉ vào mình.”Hiện tại tâm tình không có vui, nóng trong mình lắm, anh mà đánh con nít là không nương tay đâu nhé”.
Mắt To không động đậy.
Tưởng Thừa nhìn chằm chằm nhỏ một hồi, thấy có vẻ là nhỏ không định nói năng gì, nén giận kéo rương về phía trước.
Lúc này tín hiệu không tốt, gọi xe kiểu nào cũng không được, cậu ngồi xuống ghế đá cạnh trạm dừng xe buýt, châm một điếu thuốc.
Mắt To đạp lên ván trượt, lướt về chỗ cậu.
“Em còn chuyện gì nữa?”. Tưởng Thừa không nhịn được phải hỏi, có hơi hối hận vì đã xen vào chuyện của người khác, tự dưng rước phiền toái không đâu vào mình.
Mắt To còn chưa chịu nói chuyện, chỉ đạp ván trượt đến trạm dừng xe buýt, ngước mắt lên nhìn rất lâu.
Chờ cho đến khi cô bé trượt về bên cạnh cậu, Tưởng Thừa nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ cũng đoán ra được nguyên nhân, thở dài, “em lạc đường rồi phải không? Không biết đường về à?”.
Mắt To gật đầu.
“Là người ở đây sao?”. Tưởng Thừa hỏi.
Gật đầu.
“Gọi điện thoại kêu người nhà đến đón đi”. Tưởng Thừa đưa điện thoại cho nhỏ.
Nhỏ cầm lấy điện thoại, do dự một chút, cúi đầu nhấn mấy cái, sau đó đưa điện thoại trả về.
“Có ý gì?”. Tưởng Thừa nhìn vào màn hình điện thoại đã gõ ra một dãy số. “Đây là số của người nhà em à?”
Gật đầu.
“Đệt”. Tưởng Thừa nhíu mày nhấn vào nút gọi, nghe tiếng chuông reo, hỏi lại một câu. “Đây là số của ai trong nhà em”.
Không kịp đợi Mắt To trả lời, đã có người nghe máy.
Dĩ nhiên đoán được là nhỏ sẽ không trả lời, Tưởng Thừa “a lô” một tiếng.
“Ai đó”. Đầu dây bên kia là một giọng nam.
“Người đi đường”. Tưởng Thừa cũng không biết nói ra làm sao.”Chỗ tôi có một cô nhỏ…”
“Không muốn”. Bên kia đáp.
Không đợi Tưởng Thừa định thần, bên kia cúp máy.
“Người kia là ai”. Tưởng Thừa phả khói ra, hỏi Mắt To.”không nói lời nào thì cút, anh không có kiên nhẫn đâu”.
Mắt To ngồi xổm bên chân cậu, lấy một hòn đá, vẽ trên đất một chữ “anh”, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu.
“Được rồi, đã hiểu”. Tưởng Thừa nghĩ cô bé này bị câm thật.
Cậu lại gọi cho số điện thoại mới nãy, tiếng reo rất ngắn bên kia đã nhận. “Ai vậy”
Tưởng Thừa nhìn sang Mắt To.”Em gái cậu ở chỗ tôi…”
“Giết con tin đi”. Bên kia trả lời xong lại cúp máy.
“Bà cha nó”. Tưởng Thừa có xúc động muốn đập điện thoại, chỉ vào mắt to. “Tên em là gì?”
Mắt To cúi đầu xuống đất viết tên mình.
Cố Miểu.
Tưởng Thừa không gọi điện thoại nữa, chỉ gửi tin nhắn đi kèm hình của Mắt To.
Cố Miểu, câm, ván trượt.
30 giây sau bên kia gọi đến.
Tưởng Thừa nhận điện thoại. “Chậm rồi, đã thủ tiêu con tin”.
“Ngại quá”. Bên kia nói.”Có thể cho tôi biết đang ở đâu không, để tôi xem xét rồi đi qua”.
“…Cửa đông trạm tàu hỏa, cái chỗ siêu xập xệ”. Tưởng Thừa nhíu mày.”Nó lạc đường, cậu tới đây nhanh nhanh nhé, tôi còn có việc”.
“Cảm ơn, vô cùng cảm ơn”.Bên kia trả lời.”Đến ngay đây, nếu cậu gấp quá cứ để nó lại, cho nó ở đó chờ tôi là được rồi”
Tưởng Thừa ném nửa điếu thuốc về phía thùng rác, bay nửa đường nó rớt xuống đất, cậu phải nhặt lên bỏ vào thùng rác.
Vốn là cậu định bắt xe về, nhưng cũng chẳng có ai thèm để tâm là cậu có đến hay không, ở lại hay không, có vẻ như không có gì gấp gáp.
Cố Miếu ngồi trên ván trượt một lát rồi lại đứng dậy, đạp lên ván trượt lướt trên phố đi bộ.
Sau mấy lần nhìn thấy Tưởng Thừa có chút giật mình, tưởng là cô nhóc không biết chơi, không nghĩ đến việc nhỏ điều chỉnh lên xuống dốc, qua bậc thang, gia giảm tốc độ lại dễ như bỡn thế kia.
Một cô nhóc bị xén tóc từa lưa, mặt mày quần áo bẩn thỉu, lại chơi được như vậy.
Chỉ khoảng 10 phút sau, Cố Miểu trượt đến bên cạnh cậu rồi dừng lại, một chân chấm xuống đất, rồi lấy tay cầm ván trượt lên, nhỏ giơ tay chỉ chỉ sau lưng Tưởng Thừa.
“Ngầu lắm”. Tưởng Thừa dựng ngón cái với nhỏ, sau đó quay đầu, thấy được một chiếc xe mô tô màu đen đã dừng sau lưng mình.
Người chạy xe mang nón bảo hiểm che lại nên không nhìn rõ mặt, chẳng qua thì bên sườn xe là đôi chân phủ quần bó xám tro mang giày boot trông rất bắt mắt.
Chân dài, lại còn thẳng.
“Anh trai của em à?”. Tưởng Thừa hỏi Cố Miểu.
Cố Miểu gật đầu.
“Đầu tóc em bị làm sao thế?”. Người kia cởi nón, bước xuống xe, bước đến nhìn chằm chằm tóc tai của Cố Miểu. “Mặt mũi rồi quần áo còn….em bị rớt xuống hố phân à?”
Cố Miểu lắc đầu.
“Bị bạn học bắt nạt ấy mà”. Tưởng Thừa nói.
“Cảm ơn”. Lúc này người ta mới quay sang nhìn đến mặt Tưởng Thừa, đưa tay ra. “Tôi tên là Cố Phi, anh trai nó”.
Tưởng Thừa đứng lên, bắt tay với cậu ta.”Đừng khách sáo”.
Nhìn qua thì Cố Phi tầm tuổi cậu, nhìn lướt qua ánh mắt thì không giống như anh của Cố Miểu, không có đôi mắt to như Cố Miểu…da thì cũng trắng giống vậy.
Tâm tình hiện giờ của Tưởng Thừa rất giống như một rổ cà chua chín rục, nhưng đầu tóc và chân của Cố Phi quá bắt mắt, nên cậu vẫn trong bộ dạng rổ cà chua chín rục nhìn chằm chằm người ta.
Đầu tóc cắt rất ngắn, hai phần sát mặt đều đẩy tông đơ hết lốc thành hình khung nhạc, một bên là khóa nhạc bass (1), một bên là nốt dừng, nhưng không biết là dừng khoảng bao nhiêu (2).
[(1): Hình dáng nó như thế này, là cữ âm dành cho những giọng hoặc nhạc cụ chơi quãng âm thấp]
[(2): Nốt dừng là để chỉ khoảng cách giữa các nốt nhạc, có hình dấu móc đơn, móc đôi, hoặc móc ba. Tưởng Thừa chưa nhìn rõ có bao nhiêu móc]
“Cậu vừa mới xuống tàu à?”. Cố Phi nhìn qua rương hành lý của cậu.
“Ừ”. Tưởng Thừa cầm điện thoại lên định tiếp tục mở ứng dụng gọi xe.
“Về chỗ nào, tôi chở cậu”. Cố Phi nói.
“Khỏi đi”. Tưởng Thừa liếc mắt nhìn xe cậu ấy, xe mô tô đi nữa thì cũng chỉ lớn hơn xe máy bình thường chút xíu.
“Con nhỏ này không chiếm nhiều chỗ đâu”. Cố Phi nói thêm.
“Không sao, cảm ơn”. Tưởng Thừa đáp.
“Cảm ơn chung với anh nào”. Cố Phi chỉ vào cậu, nói với Cố Miểu. “Bung tròn”.
Tưởng Thừa quay sang nhìn “bung tròn” là thế nào, hóa ra là Cố Miểu ôm ván trượt cúi đầu 90 độ.
Cố Phi phóng lên xe, đội nón bảo hiểm, Cố Miểu rất nhanh nhẩu phóng lên chỗ đằng sau, ôm eo cậu ấy.
“Cảm ơn nhé”. Cố Phi nhìn cậu một cái, khởi động xe quay đầu chạy đi.
Tưởng Thừa ngồi lại bên ghế đá, lúc này lên net lại vù vù, nhưng suốt buổi không có ai nhận chở, xe taxi đi ngang mà ngoắc tay cũng không chịu dừng cho nhờ.
Đây là cái chỗ quỷ ma gì vậy?
Mặc dù tâm tình chó tha, cũng không có thời gian mà cảm nhận cho deep, chỉ là cậu thấy quãng thời gian này cuộc sống của mình thật hỗn độn, những nỗi khiếp sợ cứ mờ mịt vây quanh, ngay cả không khí hít vào cũng nghèn nghẹn, thậm chí còn chẳng nghĩ mình lại chấp thuận mà xuôi theo mọi chuyện, cứ thế mà đi đến nơi này.
Nổi loạn à?
Giống như mẹ đã nói, nhà này chưa từng có ai nổi loạn như con, toàn thân đều đầy gai.
Dĩ nhiên vốn đâu phải người cùng một nhà, huống chi mấy năm nay còn ở chung chỗ với kẻ thù mà, người nào người nấy nhìn nhau cũng tóe lửa.
Tưởng Thừa nhíu mày, mấy thứ này cậu cũng chẳng kịp suy nghĩ.
Cho đến hiện tại, vào giờ phút này.
Ở một nơi xa lạ gió rét tuyết phủ trong thành phố, cậu mới phục hồi tinh thần.
Nỗi tuyệt vọng và thống khổ cùng với việc không biết phải kháng cự với mọi chuyện ra sao làm cho mũi cậu ê ẩm.
Lúc cúi đầu xuống, nước mắt trượt thành một đường dài.
Đến khi điện thoại lại vang lên, Tưởng Thừa không biết mình đang ở góc nào trong quán KFC, cậu liếc nhìn dãy số xa lạ, nhận cuộc gọi. “A lô”
“Là Tưởng Thừa à?”. Bên kia vang lên giọng của một người đàn ông trung niên.
Giọng nói khá là to tiếng, Tưởng Thừa đẩy điện thoại cách xa tai một chút. “Đúng vậy”.
“Là ba của con đây”. Người kia nói.
“…À”. Tưởng Thừa đáp một tiếng, kiểu nói chuyện này cũng hài hài, làm cậu hơi không nhịn cười được.
Người đàn ông bên kia cũng cười hai tiếng. “Tên ba là Lý Bảo Quốc, con biết rồi phải không?”
“….Dạ”. Tưởng Thừa nhấp một ngụm coca.
“Xe con đi lên tới nơi chưa?”. Lý Bảo Quốc hỏi.
“Tới rồi”. Tưởng Thừa nhìn qua đồng hồ, đã 2 tiếng rồi.
“Con có địa chỉ nhà ba không? Ba không có xe nên không đón con được, con bắt xe về nha, ba đứng ở đầu đường chờ con”. Lý Bảo Quốc nói.
“Dạ”. Tưởng Thừa cúp điện thoại.
Lúc này lại số hên, đi ra đã bắt được xe, trên xe còn đủ ấm, làm cơ thể nóng lên rần rần nữa là.
Tài xế còn muốn nói chuyện phiếm chút đỉnh, nhưng Tưởng Thừa cứ một mực tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tài xế muốn gợi chuyện mấy lần nhưng không xong, rốt cục đành chịu thua, mở radio lên.
Tưởng Thừa cố gắng nhìn rõ xem thành phố này cụ thể là kiểu ra sao, chẳng qua là trời đã tối, đèn đường không chiếu nổi, còn có những bông tuyết rơi rơi đầy trời, nhìn thật hoa mắt.
Cậu nhắm hai mắt lại.
Rồi mở mắt ra rất nhanh.
Cũng không biết ra sao, cũng mấy cảnh mẹ con này nọ, nhìn chán chết.
Xe đến chỗ là dừng lại, Tưởng Thừa nhấc rương hành lý xuống xe, đứng ở đầu đường.
Không có ai.
Không có động tĩnh nào của người tên Lý Bảo Quốc xưng là “ba của con” ở nơi đầu đường.
Tưởng Thừa đè nén buồn bực trong lòng kèm cơn đau khi gió thổi cắt vào mặt, lấy điện thoại ra nhấn số của Lý Bảo Quốc.
“Ầy, cái này hôi quá…”. Hồi lâu sau Lý Bảo Quốc mới nghe máy.”A lô?”
“Con đứng ở đầu đường”. Tưởng Thừa vừa nghe động tĩnh này, trong nháy mắt muốn cúp luôn điện thoại, đi tìm quán rượu.
“Hả? Đến nhanh như vậy sao?”. Lý Bảo Quốc giật mình cảm thán một tiếng. “Ba ở đây ở đây, ra liền”.
Cái “ra liền” này ngốn đến 5 phút, lúc Tưởng Thừa kéo rương hành lý định giơ tay đón xe, một người đàn ông đội mũ Lôi Phong chạy đến, kéo tay cậu lại, rất lớn tiếng mà hô lên.”Tưởng Thừa đó hả?”.
Tưởng Thừa không lên tiếng, cậu nghe Lý Bảo Quốc bảo đi ra từ một khu dân cư nhà cửa san sát nhau
Đến liền?
Nhìn thấy mấy người ở cửa sổ lầu hai đưa mắt nhìn về phía này, cậu thật tình không muốn mở miệng chi nữa.
“Ở nhà bạn ngồi một tí rồi ra đây đó mà”. Lý Bảo Quốc vỗ vỗ vai cậu.”về nhà về nhà…con cao hơn so với trong hình hen”
Tưởng Thừa cúi đầu nhìn mặt đường đầy bùn sình, đi theo ổng về phía trước.
“Ai cha”. Lý Bảo Quốc vỗ lưng cậu hai cái.”Bao nhiêu năm qua rồi ha, phải chừng mười mấy năm ha? Xem như là được thấy con của ba, ba phải nhìn cho thiệt kỹ”.
Lý Bảo Quốc đưa đầu ra trước nhìn chằm chằm Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa kéo khóa áo khoác lên che kín luôn cằm.
Đột nhiên cảm thấy cả người trống rỗng, ngay cả bầu không khí cũng ngập đầy mê man.