Ngạo Phong

Chương 11



“Ai dám đụng đến đại ca bọn này!”

Những người này vừa định ra tay, thì đột nhiên, một tiếng thét giận dữ vang dội truyền đến lỗ tai từng người, Răng Nanh với con ngươi màu vàng sáng chói nhận được lệnh của Ngạo Phong, nên có chút lười biếng nằm xuống lần nữa.

Hàng lông mày của Ngạo Phong khẽ động, kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng thét, là Tần Khuê dẫn theo mấy tay đàn em của cậu ta phi nhanh tới phá vòng vây đang bao quanh Ngạo Phong, bọn họ ngẩng cao đầu chen chúc qua đám người, dáng vẻ như thể chuẩn bị tiến vào trận đấu lớn.

Tần Khuê người cao lớn cơ bắp rắn chắc, khoác chiếc áo da ngựa ngắn trên người, mặt vẫn dán mấy miếng salonpas, đặc biệt là sống mũi bị đánh sụp xuống, người trùm kín mít trông có hơi buồn cười, nhưng lại đi tới đứng chắn trước người Ngạo Phong với một ánh mắt kiên định, thật là oai phong.

“Ai dám đụng đến đại ca của Tần Khuê tôi? Bước qua tôi trước!”

Tần Khuê dùng ánh mắt hung ác quét qua đám người, biểu thị ý định muốn che chở cô, ngay tức khắc, nhóm người bên phía Tần Khuê và nhóm người vây quanh Ngạo Phong đối đầu nhau, con cháu nhà họ Tần đang tham gia đánh giá bên trong cũng tò mò thi nhau thò mặt ra ngoài hóng chuyện, sau khi nhìn thấy Ngạo Phong thì lập tức sôi nổi bàn tàn, càng ngày càng có nhiều người đổ ra ngoài xem, cổng lớn công hội huyễn sư lập tức bị vây chật kín.

Sắc mặt của mấy tên đàn ông tới đây lập tức biến đổi, Tần Khuê tốt xấu gì cũng là huyễn sư tứ kiếm, thiên phú tương đối tốt, ở cái Tần Thành này ngoài mấy người Tần Ngạo Lạc kia thì cậu ta là lớn nhất, hơn nữa người trong gia phả cũng khá là đông, mà đều là cậu ta cầm đầu, nếu thật sự đánh, ai thắng ai thua thực rất khó nói.

Người đàn ông mắt xếch hơi sửng sốt, giận dữ nói: “Tần Khuê, cậu làm vậy là có ý gì? Cậu nhận nhầm người rồi à? Đây là tên thất thiếu gia phế vật kia, cút khỏi đây mau!”

“Ngậm cái miệng chó của anh lại đi! Thất thiếu gia phế vật cái con mẹ nhà anh chứ, đại ca của ông đây mà cũng dám buông lời sỉ nhục, có phải đang thèm một quả đấm của ông không hả?” Tần Khuê trừng lớn hai mắt, tức giận mắng lời thô lỗ, cơ thể đứng chắn trước người Ngạo Phong vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, chẳng hề xê dịch.

Người đàn ông mắt xếch kia không ngờ cậu ta lại chọn giúp đỡ Ngạo Phong, bị cậu ta chặn đường chửi, anh ta tức giận đến mức suýt quay lưng lại, nói với vẻ không thể tưởng tượng được: “Đầu cậu bị hỏng rồi sao? Trên dưới nhà họ Tần có ai là không biết cậu là người thích bắt nạt Tần Ngạo Phong nhất, giờ lại còn dám trở mặt đòi giúp đỡ khi người thực thi pháp luật thì đang muốn bắt cậu ta, còn gọi cậu ta lại đại ca? Có phải thần kinh cậu có vấn đề rồi không!”

Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân Ngạo Phong cũng tràn đầy nghi hoặc, ngày đó cô đã đánh ngã mấy người Tần Khuê, chuyện bọn họ gọi cô là đại ca cô thật sự không để trong lòng, nhưng không ngờ hôm nay cậu ta lại dám ngang nhiên nhận một “phế vật” là đại ca ngay trước mặt nhiều người, còn che chở cô như vậy nữa.

“Hừ! Trước đây là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết bản lĩnh của đại ca, Tần Khuê này ghét nhất là mấy loại công tử bột ẻo lả không có bản lĩnh, cho nên mới đi tìm đại ca gây phiền toái như vậy…” Tần Khuê dường như có chút xấu hổ, cậu ta ngượng ngùng liếc mắt nhìn Ngạo Phong một cái, sau khi thấy biểu cảm của người ta cũng không có thay đổi gì lớn, lúc này mới nói tiếp: “Nhưng mà, hiện tại tôi đã biết đại ca không phải người như vậy, sau khi bại trong tay đại ca bọn tôi đã quyết định sau này sẽ tôn cậu ấy lên làm đại ca, nam tử hán đại trượng phu không nói hai lời, hôm nay nếu Tần Vĩ anh mà dám động tới đại ca của ông đây, ông đây sẽ bẻ cổ nhà anh!”

Tần Khuê chán ghét tính cách yếu đuối trước kia của Ngạo Phong, cậu ta không thích, nên đương nhiên cũng sẽ đối xử gay gắt với cô. Nhưng sau này khi Ngạo Phong đã thay đổi, cậu ta lại bội phục Ngạo Phong, người đàn ông này, dù là có chút thô lỗ, nhưng thực ra tính cách cũng không đến nỗi nào.

Tần Vĩ cũng chính là người đàn ông mắt xếch kia, vừa nghe thấy lời này thì làm sao mà nhịn được, nhảy dựng lên như có lửa thiêu mông: “Tần Khuê, đừng có cậy mạnh mà tưởng tôi sợ cậu, tôi cũng là huyễn sư tứ kiếm đấy!”

Lời này vừa buột ra khỏi miệng, đội quân phía sau cũng đằng đằng sát khí xông tới.

“Hừ, ông đây còn sợ đánh nhau với nhà anh à? Cứ việc tới đi!” Tần Khuê cười khinh miệt, siết chặt tay thành nắm đấm, đội quân phía sau cậu ta cũng lập tức vọt lên, hai bên bắt đầu hỗn chiến, Tần Khuê nhìn người đàn ông đang sải bước vể phía bên này, vội vàng nhìn Ngạo Phong nói: “Đại ca, người thực thi pháp luật nhà họ Tần sẽ tới đây sớm thôi, anh mau đi đi, nơi này cứ giao cho bọn em.”

Ngạo Phong lại càng bất ngờ nhìn thẳng cậu ta, biết rõ sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn từ gia tộc, liệu cậu ta có đủ sức đứng che chắn trước cô, bảo vệ cô tới cuối cùng không?

Tần Khuê đang định tiến lên, nhưng một bàn tay trắng nõn bất ngờ vươn ra, nhẹ nhàng chuẩn xác chụp lên bả vai cậu ta, tức khắc, cơ thể Tần Khuê run lên bần bật, giống như là đột nhiên bị một sợi dây thừng trói chặt, muốn cử động nhưng không thể cử động được, không thể không kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

“Đại ca, anh…”

“Tần Khuê, tôi sẽ ghi nhớ cậu.”

Ngạo Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng không nói gì đột nhiên mở miệng nói một câu chẳng rõ đầu đuôi, khiến Tần Khuê cảm thấy mờ mịt vô cùng, cậu ta định nói cái gì đó, nhưng lại thấy Ngạo Phong nhìn đám người Tần Vĩ bằng ánh mắt khinh thường rồi hừ lạnh một tiếng, đáy mắt cô chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Một tia chớp màu trắng từ trong cổ Ngạo Phong bất ngờ bắn ra, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã lao tới trước mắt Tần Vĩ!

Tần Vĩ chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một luồng khí lạnh bay qua, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến anh ta muốn né tránh theo bản năng, lại nhìn thấy con vật nhỏ kia kêu một tiếng “Xích!”, rồi phun ra một màn sương trắng dày đặc, trong phút chốc, anh ta chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh như băng, ý thức cũng bị đông cứng ngay khoảnh khắc đó.

Một pho tượng bằng băng cứng rắn, sinh động như thật thoáng chốc hiện ra trước mắt mọi người, bởi vì anh ta bị đóng băng ngay giữa không trung, cơ thể đang cử động theo quán tính, đang hướng về phía Ngạo Phong.

Một chân dưới lớp áo choàng đen nhanh chóng giơ lên, không có nửa điểm do dự, Ngạo Phong dùng sức đá mạnh vào thân thể đang đông lạnh thành băng của Tần Vĩ, một tiếng bùm bùm khiến người ta ê răng vang lên, chỉ một thoáng, cơ thể Tần Vĩ “ầm!” một tiếng rồi chia năm xẻ bảy! Những mảnh băng vỡ vụn rơi xuống khiến mọi người kinh hãi lùi về sau, xung quanh Ngạo Phong lập tức tạo ra một vòng tròn trống không.

Tia chớp màu trắng kia đến nhanh như một cơn gió, sau khi đông lạnh Tần Vĩ thì lập tức nhảy về đầu vai Ngạo Phong, mừng rỡ phe phẩy cái đuôi nhỏ rồi kêu chi chi mấy tiếng, như là đang giành công, lúc này mọi người mới thấy rõ gương mặt thật của lớp sương màu trắng kia, chính là Tiểu Băng – con chuột băng vừa mới tiến hóa thành linh thú.

Chỉ một cú đá, tráng lệ dứt khoát, Tần Vĩ đã chết!

Khoảnh khắc tấm băng chia năm xẻ bảy, mọi người đều trừng lớn hai mắt nhìn, con cháu nhà họ Tần đang hỗn chiến cũng ngừng lại, sau những giây phút yên lặng ngắn ngủi là những tiếng kêu gọi chạy trốn trong hoảng loạn.

“Giết… Giết người rồi!”

“Huyễn thú cửu tinh! Là huyễn thú cửu tinh chuột băng! Thất thiếu gia sở hữu huyễn thú cửu tinh!”

“Huyễn thú cửu tinh, trời ơi, rốt cuộc thì cậu ta là huyễn sư kiếm cấp độ nào chứ?”

Bởi vì đã bị đông cứng thành băng, nên không có máu chảy ra ngoài, nhưng nhìn những bộ phận cơ thể đỏ tươi dưới lớp băng vỡ vụn vẫn đủ khiến người ta phải buồn nôn, mấy người phụ nữ bị Tần Vĩ đánh cũng lập tức cong eo lên nôn mửa, ngay cả Tần Khuê, Tần Cửu và những người trong nhà họ Tần cũng cảm thấy da đầu tê dại, mặc dù bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy máu, nhưng giờ phút này bọn họ vẫn bị thủ đoạn quyết đoán khủng bố tàn bạo này dọa sợ.

Ngạo Phong thì hoàn toàn ngược lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô vẫn lạnh lùng như cũ, đứng sừng sững trong làn gió lạnh, không hề nhăn mày, như thể người vừa giơ chân đá nát thân thể Tần Vĩ không phải là cô.

Ác ma!

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một từ như vậy.

“Các người còn muốn cản tôi không?” Ngạo Phong thản nhiên hỏi, dùng ánh mắt lạnh băng quét qua những người còn lại đang ngây ngốc đứng sừng sững như cái cọc gỗ, sự tàn bạo nồng đậm toát ra từ người cô như đang muốn thầm tuyên bố với tất cả, cản tôi sẽ chết!

Khuôn mặt mọi người không ai hẹn ai cùng hiện lên vẻ hoảng sợ tột độ, những người đang đứng chắn đường lập tức hoảng loạn chạy như bay đi chỗ khác, cửa công hội huyễn sư mới giây trước còn chật kín người, chỉ một lát đã xếp thành hai hàng ngay ngắn hai bên, để lại một lối đi rộng lớn thẳng tắp.

Tần Thành chỉ là một thị trấn nhỏ hẻo lánh trên đường lớn Ruska, đội quân của nhà họ Tần thực chất đều là những người có kỹ năng cực kỳ tầm thường, ở đây thì có thể tính là khả năng trời ban nhưng khi ra ngoài đại lục thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, cho nên ở Tần Thành, huyễn sư sở hữu huyễn thú cửu tinh cũng tương đối hiếm.

Trên núi không có hổ, con khỉ xưng làm Đại Vương, chỉ là một con huyễn thú cửu tinh thôi cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ ghen tị đến đỏ cả mắt, có được huyễn thú cửu tinh, thì không ai ở đây dám dễ dàng trêu chọc.

Ngạo Phong bỏ bàn tay đang giữ Tần Khuê ra, liếc mắt nhìn cậu ta một cái thật sâu, tùy ý phất áo choàng, sau đó xoay người đi vào đại sảnh công hội huyễn sư.

“Này, đại ca! Chờ một chút, anh không thể vào đó, anh vẫn nên đi nhanh thì hơn!” Tần Khuê ngẩn người, vội vàng đuổi theo bước chân Ngạo Phong, gấp giọng nói: “Người thực thi pháp luật sẽ nhận được tin tức nhanh thôi, một lát nữa chắc chắn họ sẽ tới, dù anh có huyễn thú cửu tinh, e là cũng…”

Mấy người Tần Phi cũng gật đầu lia lịa, người thực thi pháp luật kia chính là huyễn sư thiên không, chỉ với huyễn thú cửu tinh thì sao ngăn cản được?

“Người thực thi pháp luật, vậy thì sao?” Ngạo Phong nhướng mày cười khẩy, Răng Nanh dưới chân dường như cũng cảm giác được gì đó, lập tức thở ra một hơi thở có phần hung ác.

“Nếu bọn họ đã muốn tìm đến cái chết, vậy thì tới đây đi!” Một sự tự tin chói lọi hiện lên trong đôi mắt đen láy của Ngạo Phong, thật ngông cuồng!

Đám người Tần Khuê đứng đối diện thấy cảnh tượng như vậy thì chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như trở lại thời điểm bị cô đánh ngã mấy hôm trước, ánh mắt đó, thật sự khiến người ta phải run rẩy.

Ngạo Phong không hề do dự đi vào trong công hội huyễn sư, dưới cái nhìn chăm chủ của đông đảo người nhà họ Tần, cô công khai đi tới trước mặt người đàn ông cỡ tuổi trung niên phụ trách kiểm tra đánh giá huyễn sư, nói: “Tôi muốn phân định cấp bậc.”

Cấp bậc? Nói đến đề tài này, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, vô cùng tò mò, có thể thu phục được huyễn thú cửu tinh, lại dễ dàng đánh bại Tần Vĩ, rốt cuộc thất thiếu gia là cấp kiếm gì? Có phải đã tới cửu kiếm rồi không?

Ở đại lục Ánh Sáng Ruska có rất nhiều chức nghiệp chiến đấu, và huyễn sư chính là mạnh nhất, cao quý nhất.

Kiếm sĩ có thân thủ mạnh mẽ lại có được sự hỗ trợ của các huyễn thú cao đẳng, sẽ dựa vào lượng huyễn lực có thể kích phát trong cơ thể huyễn thú nhiều ít để đánh giá, phân định cấp bậc huyễn sư. Dựa theo thực lực từ yếu đến mạnh để chia cấp bậc tương ứng, huyễn sư, đại huyễn sư, linh huyễn sư, huyễn sư thiên không, huyễn tông, mỗi một cấp bậc huyễn sư lại dùng cấp kiếm thông thường để phân chia mạnh yếu, và mỗi cấp được chia đến cửu kiếm.

Khi huyễn sư triệu hồi huyễn thú để phát động huyễn lực, dưới chân sẽ xuất hiện hoa văn kiếm bạc, cho nên từ đó tới nay kiếm bạc luôn là tiêu chí của huyễn sư. Ở cổng toà nhà nguy nga rộng lớn của công hội huyễn sư, treo một tấm bảng hiệu ai cũng thấy, ở trên tấm bảng hiệu đó có chín thanh kiếm bạc với kiểu cách khác nhau tạo thành hình quạt.

Huyễn sư, đại huyễn sư, linh huyễn sư đều thuộc phạm trù địa cấp, mà huyễn sư thiên không có thể nói là cao thủ thiên cấp, một cường giả tuyệt thế của đại lục, mà những nơi nhỏ bé như Tần Thành mấy chục năm nay rất hiếm gặp, còn đến cỡ huyễn tông thì gần như đã không còn xuất hiện nữa. Nhân vật như Quân Lạc Vũ đã sớm cách biệt khỏi đại lục từ lâu, Ngạo Phong mới đến Ruska lần đầu đã gặp được mấy người liền, vận may quả thực cũng không tồi.

Ngoài ra, những chức nghiệp thường thấy, kiếm sĩ cũng có công hội kiếm sĩ và phân định cấp bậc, tùy theo lượng đấu khí thuần túy trong cơ thể để phân chia cấp bậc, chia làm kiếm sĩ, đại kiếm sĩ, thánh kiếm sĩ, Kiếm Thánh, Kiếm Tôn, mỗi một cấp bậc lại phân ra làm cửu tinh, tương ứng như cấp bậc của huyễn sư. Có điều, nói như vậy thì về phương diện chiến đấu, kiếm sĩ yếu hơn huyễn sư rất nhiều, trừ phi là cao thủ dùng kiếm chân chính đạt từ cấp độ Kiếm Thánh trở lên, mà Kiếm Tôn huyền thoại trong truyền thuyết cũng không thua kém gì với huyễn tông.

“Hóa ra là thất thiếu gia nhà họ Tần, đúng là một đứa trẻ dũng cảm.” Ngạo Phong vừa mới dứt lời, đã nghe thấy bên phía tay phải có tiếng cười khẽ dịu dàng như nước truyền đến, giữa những lời bàn luận ồn ào xung quanh, tiếng cười ấy sáng ngời đến lạ thường, đem lại cho người ta cảm giác mát mẻ tươi mới, như thể chỉ cần nghe anh ta nói thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Nhưng nghe thấy giọng nói này liền biết anh ta là một người phi phàm, Ngạo Phong bất giác kinh ngạc nhìn lại.

Một đại sảnh to như vậy, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng, trên trần nhà treo chiếc đèn thủy tinh bảy màu, mấy trăm người đứng nhưng cũng không có vẻ gì là chật chội, bên tay phải Ngạo Phong, ở một nơi cách đó không xa được bài trí một loại ghế dựa với tạo hình gỗ đàn tinh xảo, trên những chiếc ghế đó là một hàng cả trai lẫn gái ngồi với vẻ vô cùng nghiêm túc, ngoại trừ người ngoài cùng bên phải là ngoại lệ.

Khoác lên mình chiếc áo choàng màu xanh da trời, trên áo choàng được thêu những hoa văn cổ xưa đơn giản bằng chỉ bạc, thoạt nhìn người đàn ông khoảng hai bảy đến hai tám tuổi, đôi môi mỏng khẽ cong lên nở một nụ cười nhạt, đôi mắt xanh thẳm như biển rộng mênh mông, tóc dài xõa ngang vai, các đường nét trên khuôn mặt dịu nhẹ, đẹp đến độ khiến người ta nhìn một lần cũng khó quên.

Cùng là kiểu người ôn nhu dịu nhẹ như nước, nhưng từ Quân Lạc Vũ toát ra vẻ cao quý trời sinh, còn người đàn ông này lại tựa như đại dương mênh mông, trong lành mềm mại như nước, trưởng thành lịch sự mà tao nhã.

Đã là người thì ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Ngạo Phong cũng không khỏi thầm khen ngợi một câu, trên thế giới này người sở hữu đôi mắt màu cũng không phải hiếm lạ, nhưng cái sắc thái mỹ lệ lay động lòng người đó chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Ngạo Phong.

Vị trí ngồi của những người này cách cánh cửa cũng không xa lắm, và tất cả trò khôi hài ngoài cửa vừa nãy đều đã lọt vào mắt bọn họ, người đàn ông vừa nói chuyện chính là người có đôi mắt xanh và một nụ cười trong trắng đẹp đẽ.

“Bọn họ là các giáo viên học viện đại huyễn sư tới tuyển sinh, họ đến từ đế quốc Kaya.” Người đàn ông cỡ tuổi trung niên phụ trách đánh giá khẽ mỉm cười, giải thích nghi hoặc trong lòng Ngạo Phong: “Nhà họ Tần thuộc tứ đại huyễn sư, mỗi năm đều có rất nhiều người từ các nơi đến tuyển sinh, sau khi nhà họ Tần thực hiện đánh giá hàng năm ở công hội huyễn sư, các học viện lớn sẽ tự lựa chọn những học sinh có tiềm lực rồi đưa đi đào tạo sâu hơn, chỉ cần trải qua việc học tập ở học viện, đại đa số người đều có thể đạt tới cảnh giới đại huyễn sư, con đường tương lai cũng sẽ rộng mở hơn.”

Người đàn ông cỡ tuổi trung niên vừa dứt lời, rất nhiều con cháu nhà họ Tần tới đây để tham gia đánh giá đều lộ rõ vẻ khát khao.

Đại huyễn sư! Vừa có địa vị, vừa có thực lực, rất nhiều người có dùng cả đời cũng không thể vượt qua được cái danh xưng huyễn sư cửu kiếm để trở thành một đại huyễn sư, ngưỡng cửa này khiến nhiều người tuyệt vọng đến chết, nhưng khi tiến vào học viện, đại đa số đều có thể chạm tới mục tiêu này, vậy nên mọi người chen chúc vỡ đầu thủng trán cũng phải vào được học viện.

Ngạo Phong khẽ gật đầu một cái, ánh mắt cũng dừng lại trên người người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh kia một chút, sau đó lại chuyển tầm mắt ra hướng khác với nét mặt như thường lệ, không liếc mắt nhìn về hướng đó một lần nào nữa.

Vốn dĩ chỉ là do cô trời ban tính cách lạnh lùng vô cảm, nhưng khi lọt vào tầm mắt mấy giáo viên tới tuyển sinh thì lại khiến họ không được thoải mái.

Những người này đã quen với việc lúc nào cũng cao cao tại thượng, được người ta tôn sùng, vì để được vào học viện, những người trẻ tuổi đó nào có ai dám không kinh sợ mà nịnh bợ bọn họ đâu? Vậy mà giờ người không để bọn họ vào mắt, lại chính là người đã từng có cái danh xưng “phế vật”, khiến không ít người cảm thấy mất mặt.

“Hừ, dũng cảm cái gì chứ, tôi thấy cũng chỉ là một kẻ tự cao tự đại! Ra tay tàn độc lại không hiểu quy củ, loại học sinh này dù khả năng trời ban có giỏi đến đâu, chúng ta cũng không nhận.” Một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi hừ lạnh, nói với sắc mặt cứng nhắc.

Mọi người nhìn nhìn tấm biển gỗ có khắc tên học viện bên cạnh ông ta, khiến ai nấy cũng không kìm được mà lắc đầu, thảo nào người này lại có thể nói chuyện tự tin mười phần như vậy, hóa ra là người của học viện Duy Sâm cực kỳ nổi tiếng ở phía nam.

“Người bạn đến từ học viện Duy Sâm này, lời này của ông là không đúng rồi, vốn dĩ là những người đó tìm đứa bé kia gây phiền toái trước, mặc dù thủ đoạn của cậu ấy có chút quá kích, nhưng lỗi không phải ở cậu ấy.” Giọng nói êm dịu như tiếng của trời lại vang lên lần nữa, người đàn ông đẹp có đôi mắt xanh kia nhìn về phía Ngạo Phong khẽ mỉm cười: “Thật ra tôi lại cảm thấy lòng dũng cảm của cậu ấy rất đáng khen, tuyệt không phải vật trong ao, nếu cậu ấy thật sự là huyễn sư, cho dù là huyễn sư nhất kiếm, cửa lớn học viện chúng tôi cũng sẽ rộng mở chào đón cậu ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.