Ngạo Phong

Chương 4



Ngạo Phong cũng không ngoại lệ, âm thanh ấm áp đó cùng với nụ cười mỉm trên môi của người đàn ông lập tức đã tiến được vào lòng cô.

Cô biết, người đàn ông này đang giúp cô che giấu, che giấu sự vô lễ của cô đối với anh, vào giờ phút này, Ngạo Phong đã chấm cho người đàn ông này điểm tối đa, cho dù là ngoại hình, tính cách, sự thông minh hay thực lực, anh đều là dạng trong chục ngàn người chỉ thấy một, là hoàng tử bạch mã trong lòng chục triệu cô gái.

Hiển nhiên đây là vị khách quý đến từ đế quốc kinh động toàn bộ gia tộc nhà họ Tần, thánh hoàng Quân Lạc Vũ.

Thế nhưng dù rằng Quân Lạc Vũ đã có hành động như thế, Tần Ngạo Tân vẫn luôn căm giận nhìn Ngạo Phong nên có thể thấy cô không hề hành lễ, anh ta nhịn không được nói: “Thánh hoàng đại nhân, cậu ta…”

“Tần Ngạo Tân, tôi nói lại lần nữa, cậu ấy là em trai anh, cũng là người của gia tộc nhà họ Tần các anh.” Hàm ý lạnh lùng trong mắt Quân Lạc Vũ liếc nhìn Tần Ngạo Tân. Cái lạnh lẽo đó tựa như băng tháng mười vậy, khiến người ta không tự chủ mà nổi một lớp da gà. Anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Không lên tiếng nữa nhưng lòng anh ta lại khiếp sợ.

Bao che! Thánh hoàng vậy mà lại bao che nó!

Quân Lạc Vũ nhìn về phía Ngạo Phong mỉm cười, thái độ nghịch ngợm khiến cho gương mặt anh tuấn kia bỗng chốc sáng chói hẳn, trong trẻo sạch sẽ, tràn đầy sức sống, càng khiến người ta thêm rung động.

“Tiểu thư, tôi muốn cô làm thủ tục trở thành lính đánh thuê cho cậu ấy.” Bước chân ưu nhã đi đến bên cạnh Ngạo Phong, Quân Lạc Vũ nhìn thiếu nữ ngây ngô nói.

Cô gái sững sốt, rồi lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đáp: “Thế nhưng mà, thánh hoàng đại nhân, ngài tới công hội lính đánh thuê này là vì…”

“Thứ tự trước sau, cậu ấy đến trước, làm cho cậu ấy đi.” Quân Lạc Vũ nhẹ nhàng cười nhưng giọng điệu lại kiên định không cho phép nghi ngờ.

“Được thôi ạ! Thánh hoàng đại nhân, Tần… Ngạo Phong thiếu gia, xin ngài chờ một lúc ạ.” Cô gái ôm ngực một cách khoa trương, cung kính đáp, cầm tờ đơn đi làm thủ tục, trước khi đi còn nghi ngờ nhìn Ngạo Phong một cái, quả thực cô ấy không hiểu, sao thánh hoàng đại nhân lại ra mặt vì người này.

Cho dù là thánh tử Huyễn Điện Ánh Sáng, bình thường cũng sẽ không nhiều chuyện như thế đâu chứ, phải biết người trong Huyễn Điện Ánh Sáng đó cao ngạo và tôn quý đến cỡ nào, nói là bác ái chúng sinh nhưng thật ra cũng chỉ xem chúng sinh như kiến hôi mà thôi. Xem bản thân như thần linh, thần linh đối với con kiến, nói nhân từ vậy chứ không bằng nói là xem thường đi.

Đám người Tần Ngạo Tân mặc dù đứng lên, nhưng lại đối mặt với Quân Lạc Vũ cao cao tại thượng, căn bản không dám đến gần anh, chỉ có thể trừng mắt nhìn Quân Lạc Vũ đến gần Ngạo Phong, thầm căm giận trong lòng, chuyện gì xảy ra với tên phế vật này vậy? Thánh hoàng đại nhân vừa ý cô cái gì chứ? Bọn họ tốn công tốn sức lấy lòng thánh hoàng đại nhân, người ta còn phớt lờ không thèm để tâm, mà cô thì tốt rồi, chỉ đứng ở đó thôi lại khiến thánh hoàng đại nhân nhìn bằng con mắt khác, đây quả là chuyện lạ năm nào cũng có nhưng năm nay đặc biệt nhiều.

Ngạo Phong và Quân Lạc Vũ đứng chung một chỗ như trở thành một thế giới cách biệt, người ở xa căn bản không nghe được hai người đang nói gì. Lúc này, Ngạo Phong vốn chưa từng lên tiếng mới nhìn qua Quân Lạc Vũ, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Tôi còn tưởng rằng người như cậu rất cao ngạo, hóa ra cũng sẽ nói cảm ơn.” Quân Lạc Vũ bật cười, con ngươi đen láy nhìn cô trêu chọc.

Nghe được lời nói giỡn như thế, trên gương mặt tuấn mỹ của Ngạo Phong xuất hiện nụ cười đầu tiên khi đến thế giới này, đáp: “Nguyên tắc của lính đánh thuê, có ân phải trả.”

“Cậu không kính thần, tất nhiên không cần phải quỳ tôi, đây không tính là ân tình.” Trong mắt Quân Lạc Vũ thoáng qua vẻ khác thường. Trái lại anh không hề nhận công, chẳng qua chỉ cười thân thiện nói: “Nhưng không biết sao, nhìn thấy cậu đứng bên cạnh tôi, tôi lại có một cảm giác rất thư thái, không biết tôi có thể mời cậu như lính đánh thuê, đến tham dự lần ban hành nhiệm vụ lính đánh thuê này của Huyễn Điện Ánh Sáng được không?”

“Chuyện này…” Ngạo Phong nhíu mày, trong ký ức cô biết được, Huyễn Điện Ánh Sáng là một thế lực vô cùng khổng lồ, nhiệm vụ liên quan đến thế lực này tất nhiên sẽ không đơn giản, cô chỉ muốn kiếm chút tiền, nhưng tuyệt đối không muốn bỏ cả mạng mình vào luôn.

Dường như nhìn thấy nghi ngờ của Ngạo Phong, Quân Lạc Vũ nhẹ nhàng giải thích: “Không cần phải lo lắng, cậu chỉ cần đi cùng tôi, nội dung nhiệm vụ cậu không cần phải hoàn thành, thù lao vẫn được tính như cũ, không phải cậu muốn trở thành lính đánh thuê hả? Để trở thành lính đánh thuê chính thức cần có một lý lịch nhất định, chục cái nhiệm vụ cấp thấp cũng kém hơn một nhiệm vụ cấp cao, đây chính là một nhiệm vụ cấp A đó, chỉ cần hoàn thành là cậu có thể tăng cấp bậc lính đánh thuê của mình lên hai bậc nữa, có muốn cân nhắc thử không nào?”

Cô giật mình, Ngạo Phong lại nâng mắt nhìn thẳng đôi mắt trong trẻ sáng ngời kia, anh lại đang giúp cô!

Cô nổi tiếng là “phế vật” Tần Thành đó, người ngoài đến đây cũng thấy căn bản cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, anh làm như thế hoàn toàn chính là cho cô một cơ hội, giúp cô trở thành lính đánh thuê chính thức, hơn nữa người đàn ông này còn cẩn thân che giấu ý đồ, không để cô vì hai chữ “phế vật” này mà sinh ra cảm giác tự ti, chẳng qua là, lấy thân phận tôn quý đó của anh, sao lại năm lần bảy lượt đối tốt với cô như vậy?

“Được, tôi đồng ý.” Sau một hồi suy xét, Ngạo Phong gật đầu nói, một ngày nhiều đồ tốt đưa tới cửa như thế thì không có lý do gì không nhận được.

Cho dù Quân Lạc Vũ có mục đích gì đi nữa, cô cảm giác đó cũng không phải ác ý, hơn nữa thế lực và thực lực của Quân Lạc Vũ mà muốn đối phó cô, chỉ sợ so với nghiền nát con kiến còn dễ hơn. Không cần phải tốn công lấy lòng cô như thế, nhưng chuyện lạ như thế này chắc chắn có nguyên do, sớm muộn gì cô cũng sẽ điều tra ra nguyên nhân bên trong thôi.

Thấy Ngạo Phong trả lời dứt khoát, Quân Lạc Vũ không khỏi lại nở một nụ cười lóa mắt với cô.

Sau một thời gian đăng kí và phân phát nhiệm vụ, Ngạo Phong đi theo Quân Lạc Vũ ra khỏi công hội lính đánh thuê, dưới ánh mặt kinh ngạc của đám người đang vây xem mà leo lên xe kỳ lân, đi thẳng về nơi đóng quân tại ranh giới rừng rậm Tương Nam. Tất nhiên Tần Ngạo Tân không được đãi ngộ như thế, đành phải cưỡi ngựa chiến đi theo, trong mắt tràn ngập sự ghen tị.

Sau khi đến nơi, Ngạo Phong kinh ngạc nhận thấy sự khổng lồ của nhiệm vụ này.

Mảnh đất này nằm ở bìa rừng Tương Nam, từ xa có thể nhìn thấy đầy rẫy những cây xanh tương tốt, thậm chí có những căn lều ở nơi tận cùng hoang vu gió thổi cùng với khói bếp lượn lờ bốc lên, thật là nguy nga!

Nhiều loại cờ phất phơ bay ở giữa, đại diện cho đủ các thế lực khác nhau, ngay cả một ít thế lực cực kỳ có sức ảnh hưởng trong đế quốc cũng ở đây.

Đế quốc Kaya đã gần năm mươi năm chưa từng xuất hiện nhiệm vụ lính đánh thuê cấp A trở lên rồi, huống chi đây còn là nhiệm vụ của Huyễn Điện Ánh Sáng của thánh hoàng tự mình triệu tập, chuyện này hoàn toàn đủ để các đoàn lính đánh thuê quy mô lớn của mấy quốc gia coi trọng.

Lúc Ngạo Phong và Quân Lạc Vũ đi xuống từ trên xe là vừa lúc những thế lực kia đang họp hội nghị. Trước mặt là bảy tám nhân vật lãnh tụ với khôi giáp hoặc áo choàng tinh xảo đang tụ họp ở một nơi, bàn bạc công việc có liên quan đến nhiệm vụ, từ trang phục có thể thấy được, những người này không một ai là không phải huyễn sư cường đại.

“Thánh hoàng, ngài tới rồi.” Nhìn thấy Quân Lạc Vũ cực kỳ anh tuấn trong bộ áo choàng trắng toát, mấy người đàn ông không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc kính trọng.

Mặc dù anh là người trẻ tuổi nhất đoàn này, nhưng không có bất kỳ ai dám có nửa điểm bất kính với anh, bất luận là địa vị hay thực lực, người trẻ tuổi này đều có quyền khiến người ta tôn kính.

Thế nhưng khi nhìn thấy Ngạo Phong sau lưng Quân Lạc Vũ, trên mặt nhóm người nhất thời hiện ra biểu cảm kỳ lạ, nhất là người đàn ông trẻ tuổi cách bọn họ gần nhất suýt chút đã trừng đến lòi mắt ra.

“Anh… tên phế vật như anh sao lại biết được mà đến? Chỉ bằng anh mà cũng xứng tham gia nhiệm vụ này sao?” Thanh niên cao lớn, gương mặt cũng xem là thanh tú không nhịn được nhìn Ngạo Phong mà cả kinh, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.

Mí mắt Ngạo Phong lúc này cũng giật giật, trong lòng là lửa giận không thể dập. Giọng nói này tất nhiên là cô nhớ chứ, hơn nữa còn nhớ cực kỳ rõ ràng.

Tần Ngạo Lạc! Chính là người đã kéo “cô” đến góc tường đánh đến chết!

Trong mắt xẹt qua sự lạnh lùng, Ngạo Phong ổn định tâm tình, liếc nhìn tùy tùng của bảy tám người trước mặt, trong mắt lại hiện lên sự kinh ngạc, gia tộc nhà họ Tần vậy mà cũng tham gia nhiệm vụ này ư! Đây rốt cục là nhiệm vụ như thế nào mà ngay cả bốn gia tộc huyễn sư lớn cũng bị kéo vào, mặc dù không phải là lực lượng chủ thành của nhà họ Tần, nhưng nếu đã tham gia thì tức là tượng trưng cho thái độ của hào môn này rồi.

“Ngạo Lạc, con trở lại đây.” Một tiếng quát uy nghiêm vang lên, đây là thành chủ Tần Thành – Tần Vũ.

Người đàn ông này trên danh nghĩa mà nói thì chính là chú ba của Ngạo Phong, bởi vì cấp bậc huyễn sư không cao, thực lực lại quá yếu nên mới bị đẩy ra quản lý Tần Thành. Ông ta từng lăn lộn trong đám người tạp nham ở đế đô rất nhiều năm, cũng rất có mắt nhìn, vừa nãy thấy Ngạo Phong theo Quân Lạc Vũ đến thì liền cảm thấy có chút chuyện mờ ám, chỉ tiếc là mồm tên nhóc Tần Ngạo Lạc còn nhanh hơn tưởng tượng của ông ta, chưa đợi ông ta lên tiếng, Tần Ngạo Lạc đã đi ra ngoài la hét rồi.

Muốn chết hả, người của thánh hoàng đại nhân mang tới mà có thể tùy tiện la hét hả? Tần Vũ đúng là sắp bị đứa con trai không ra hồn này của mình làm cho tức chết, Tần Ngạo Phong kia cho dù là phế vật đi nữa thì chỉ cần có chút quan hệ với thánh hoàng, thân phân cô lập tức không còn như trước nữa. Con trai ông ta hò hét người ta như thế, không phải rõ ràng là đánh vào mặt thánh hoàng đại nhân sao!

“Bố, nó…” Tần Ngạo Lạc vẫn không cam lòng chỉ vào mũi Ngạo Phong, không hiểu sao bố anh ta lại ngăn cản.

“Đủ rồi! Bắt đầu từ bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ thứ gì liên quan đến hai chữ phế vật này nữa!” Quân Lạc Vũ dùng ánh mắt đen láy liền nhìn qua người thuộc gia tộc nhà họ Tần. Giọng điệu lười biếng, tuy không nghiêm nghị nhưng lại lộ ra nồng nặc sự uy nghiêm bẩm sinh, bao gồm cả Tần Vũ cũng không nhịn được giật mình theo.

Tần Vũ thầm kinh hãi, vẫn luôn nghe nói thánh hoàng Huyễn Điện Ánh Sáng tuổi còn trẻ nhưng thực lực kinh người, được gọi là huyễn sư thiên tài đệ nhất trong vòng trăm năm nay. Vốn ông ta không quá tin một thanh niên hai mươi tuổi sẽ cường đại được nhường nào, mãi đến tận bây giờ ông ta mới cảm giác được Quân Lạc Vũ vì một chút lửa giận mà tỏa ra lực lượng khổng lồ này.

Ánh sáng lam trong suốt chói mặt như sao trời bao bọc quanh thân người thanh niên trẻ, chỉ có cường giả đứng đầu đại lục mới có thể có vu lực.

Việc tu luyện của huyễn sư khởi đầu là huyễn chi lực, thường gọi là huyễn lực, huyễn sư, đại huyễn sư, linh huyễn sư những cái này đều tính là huyễn sư địa cấp, toàn bộ đều dùng huyễn lực, chỉ có huyễn sư thiên cấp mới có thể sử dụng loại năng lượng cao hơn là vu lực.

Huyễn lực trước cấp bậc lục kiếm là trạng thái không màu, sau khi vượt qua được khoảng cách to lớn giữa thất kiếm và lục kiếm, tức là sau khi vượt qua được ranh giới huyễn thú, huyễn lực sẽ ngưng tụ thành dòng khí màu lục nhạt. Sau khi đến được đại huyễn sư, màu sắc huyễn lực sẽ trở thành xanh biếc, theo cấp kiếm tăng lên, sự đổi màu lại càng sâu sắc. Linh huyễn sư có huyễn lực màu lục đậm, sau khi đột phá thiên cấp trở thành huyễn sư thiên không mới lột xác hoàn toàn, sử dụng vu lực màu lam nhạt.

Mấy tên thủ lĩnh mặc khôi giáp, áo choàng xung quanh khi nhìn đến ánh sáng màu lam nhạt sau lưng người thanh niên cũng đều kinh động như nhau, trên mặt lại nhiều thêm mấy phần cung kính, đây là một huyễn sư thiên không đó, thực lực gần như bằng tất cả mọi người ở đây cộng lại đấy!

Ngạo Phong chứng kiến cảnh này, lòng thầm khắc ghi.

Thực lực là trên hết, kẻ mạnh làm vua, hóa ra nguyên tắc của thế giới này lại đơn giản mà tàn khốc như vậy.

“Thế nhưng mà thánh hoàng đại nhân, nhà họ Tần chúng tôi cũng không để cậu ta đến tham dự, cậu ta không có tư cách này…” Đến tận bây giờ Tần Ngạo Lạc vẫn không cam lòng, chỉ vào Ngạo Phong như còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại bị Quân Lạc Vũ chặn lại.

“Người là do tôi mang đến, thân phận cậu ấy là cận vệ của tôi, là lính đánh thuê tôi vừa mới thuê, không liên quan đến gia tộc nhà họ Tần các anh.”

Giọng nói chắc nịch như chém đinh, không để bất kỳ ai có thể dị nghị.

Thế nhưng trong lòng Quân Lạc Vũ bây giờ không phải là căm tức bình thường nữa, mặc dù có nghe một ít về thân thế Ngạo Phong, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng cô lại bị người khác hắt hủi như vậy, còn chưa đến doanh trại thì đã có người chạy ra làm loạn, chuyện này khiến anh không tự chủ mà cảm thấy khó chịu thay cô, mười mấy năm qua luôn mang danh tiếng phế vật trên vai này thì cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương rồi?

Sự đau lòng thoáng qua trong mắt người đàn ông nhưng không ai phát hiện.

Cận vệ?

Đám người trố mắt nhìn nhau, ai ai cũng đều há hốc mồm nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Danh hiệu phế vật Thất thiếu gia Tần Thành, chỉ cần gia tộc có chút thực lực trong đế quốc Kaya này ai mà chưa nghe nói đến? Một tên phế vật chạy đến làm lính đánh thuê cận vệ? Lịch sử đại lục Ruska chưa từng thấy chuyện cười nào như thế này.

Thế nhưng lời từ miệng thánh hoàng Quân Lạc Vũ nói ra, cho dù anh chỉ một con chim chết và bảo rằng nó đang sống thì bọn họ cũng chỉ có thể chân thành nói nó sống.

Quân Lạc Vũ ba lần bốn lượt ra mặt, cuối cùng Tần Ngạo Lạc đoán chừng cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi, không khỏi trừng mắt kinh hãi nhìn Ngạo Phong, Ngạo Phong lúc này cũng đang dùng ánh mắt như đao nhìn chăm chú anh ta. Thật lâu sau anh ta cũng không nói nên lời. Anh ta không hiểu, đồ phế vật này sao lại có quan hệ với thánh hoàng đại nhân được, rõ ràng hai ngày trước cô còn nhát gan co đầu rút cổ ở trong nhà vì cả người đầy thương thế mà.

Không chỉ có anh ta không hiểu, cả hiện trường biết chân tướng thật sự cũng không hieur, ngay cả bản thân Ngạo Phong cũng không hiểu sao Quân Lạc Vũ lại nhìn trúng mình, chẳng qua ở bên cạnh anh, cô sẽ cảm giác như được đặt trong lòng bàn tay mà bảo vệ, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng điều này khiến cô rất cảm động.

“Đại nhân, chúng tôi biết rồi, Ngạo Phong, chúc mừng con được thánh hoàng đại nhân xem trọng, trở thành cận vệ của đại nhân.” Tần Vũ kéo con trai mình ra sau lưng, mặt dày cười nói.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng mừng Thất thiếu gia Ngạo Phong.”

“Thất thiếu gia còn trẻ, tiền đồ không đếm được.”

Đoàn lính đánh thuê và đám thủ lĩnh mấy gia tộc lớn cũng tỉnh lại, vội vàng chúc mừng, vô số con cháu nhà họ Tần đỏ mắt nhìn Ngạo Phong, ghen tị vì hôm nay cô có thể bay cao đến thế.

Ngạo Phong bình tĩnh đối mặt những lời chúc mừng thật thật giả giả này, chỉ gật đầu, cần như là không nói tiếng nào, ánh mắt như sao đêm lại thu hết tâm tư đám người lại vào mắt.

Những người này nhìn như rất nhiệt tình nhưng căn bản là không hề yên phận, nếu thật sự là tên thiếu gia phế vật khi xưa kia, nhìn đến tình cảnh như thế này e là đã bị dọa đến nhũn cả hai chân không biết phải đối mặt ra sao rồi nhỉ?

Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, âm mưu của các thế lực đã bắt đầu rồi, sự xuất hiện đột ngột của cô cũng chỉ là con tốt thí cho họ.

Một nụ cười mỉm nở ra ở khóe môi, Ngạo Phong lạnh mặt đứng thẳng người, khí chất cao ngạo trên người cô hiện ra môht cách tinh tế, không khỏi khiến những thế gia của đế quốc kia cùng với đoàn lính đánh thuê nổi danh thầm nổi lên nghi ngờ, cô thật sự là tên phế vật Thất thiếu gia ư? Là phế vật Thất thiếu gia của Tần Thành được xem là kẻ hèn yếu nhất đấy sao? Sao lại không bị bọn họ dọa cho sợ vậy?

Sau một hồi chúc mừng, một giọng nói bất thường vang lên.

“Ngạo Phong, nếu như cậu là cận vệ của thánh hoàng đại nhân thì chắc bản lĩnh không nhỏ đâu nhỉ, địa vị trong gia tộc cũng nên thăng tiến, dựa theo thực lực mà quyết định địa vị, quy củ của gia tộc chắc cậu biết rồi chứ.” Tần Ngạo Tân vẫn luôn đỏ mắt nhìn Ngạo Phong, sau lưng dẫn theo đám hậu bối trẻ tuổi nhà họ Tần theo, đảo mắt cười nói: “Không bằng thế này đi, để tôi làm đối thủ của cậu, tỷ thí một trận xem xem cậu là cấp kiếm gì, như thế nào?”

Tỷ thí? Còn là tỷ thí nội bộ gia tộc nhà họ Tần!

Mọi người cong môi cười, toàn bộ đều mang tư thái xem kịch hay, bọn họ không thể gây phiền phức cho Ngạo Phong, nhưng người gia tộc nhà họ Tần thì có thể, thánh hoàng có lớn thế nào nào đi nữa thì cũng không thể quản chuyện nhà người ta đúng không? Huyễn Điện Ánh Sáng có lợi hại hơn thì bốn gia tộc lớn cũng không phải ăn chay, không phải chuyện lớn thì không ai sẽ xé rách mặt mũi.

Quả nhiên, Quân Lạc Vũ nhíu mày, nếu không phải là họ Tần, anh sớm đã đánh cho Tần Ngạo Lạc này thành không khí, dù sao anh cũng đại diện cho Huyễn Điện Ánh Sáng – một trong các thế lực lớn, trong trường hợp này anh không thể lấy ý niệm cá nhân để quyết định.

Ngạo Phong “ồ” một tiếng, ánh mắt châm chọc liếc nhìn Tần Ngạo Lạc đứng bên cạnh đang muốn nhìn cô bị bêu xấu, trong lòng biết chắc chắn là chủ đích của tên này, ngay cả Tần Vũ cũng không ngăn lại, bởi đối với Tần Vũ mà nói thì Tần Ngạo Phong cô chính là một sỉ nhục, không ai xem cô là con cháu nhà họ Tần cả, chỉ có thêm ô nhục nhà họ Tần mà thôi.

Đám con cháu nhà họ Tần cùng với các đoàn lính đánh thuê không biết khi nào đã tụ lại càng đông, bỗng chốc hình thành một vòng tròn lớn xem kịch vui, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm khác nhau, có đồng tình, có thương hại, cũng có cười trên sự đau khổ của người khác.

“Một huyễn sư ngũ kiếm như anh muốn khiêu chiến phế vật như tôi ư?” Ngạo Phong nhướng mày cười lạnh hỏi.

Tỷ thí? Sao không nói là mưu sát đi, cái gì mà bản lĩnh cô không nhỏ, chẳng lẽ anh ta đã quên mấy ngày trước bọn họ đánh “cô” trên đường đến mức không còn chút phản kháng nào à?

Nghe cô nhắc đến, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Ngạo Tân nhiều thêm chút khinh thường, trên đại lục này bắt nạt kẻ yếu, nhất là quang minh chính đại bắt nạt kẻ yếu như thế này tuyệt đối bị người ta phỉ nhổ, trừ phi là người có thân phận cao quý như Quân Lạc Vũ.

“Cấp cao khiêu chiến cấp thấp, tôi có quyền không nhận lời mời.” Không chút nghĩ ngợi, Ngạo Phong từ chối cuộc tỷ thí này, cô cũng không phải là con nít, sẽ không cùng đám này chơi trò nhàm chán này đâu.

Huyễn sư ngũ kiếm này cô cũng không để vào mắt, nhưng một khi khiến Tần Ngạo Lạc có cảnh giác, sau này muốn đối phó anh ta sẽ khó hơn nhiều.

Không ra thì thôi, vừa ra thì phải chết! Đây chính là nguyên tắc của cô.

Tần Ngạo Tân đỏ mặt, thẹn quá hóa giận gào lên: “Vậy thì sao nào? Đây là quy củ gia tộc, cậu tốt nhất suy nghĩ cho kỹ đi, vì mười mấy năm lười biếng này của cậu mà hội trưởng lão ở đế đô đã cảnh cáo, nếu lần này khảo hạch mà a cậu không qua, vậy sẽ vĩnh viễn không có cơ hội khảo hạch nữa, hơn nữa cũng sẽ gạch tên ra khỏi phổ đồ dòng chính gia tộc nhà họ Tần! Tần Ngạo Thiên ở đế đô cũng sẽ phải bị liên lụy!”

Gạch tên khỏi gia tộc!

Xung quanh bàn tán xôn xao, gạch tên khỏi gia tộc, chuyện này không kém gì với gây tội lớn. Một con cháu trực hệ nếu bị bốn gia tộc huyễn sư lớn gạch tên, vậy sau này trên đại lục Ruska, đời người đó coi như xong rồi, thế lực bốn gia tộc lớn trải dài khắp đại lục, không ai có thể trốn thoát tấm thiên la địa võng này, không ai dám can đảm thuê người như thế để làm việc.

Tần Ngạo Phong này coi như xong rồi!

Ngạo Phong sững sờ, lông mày anh tuấn nhíu lại, trái lại cô không nghĩ đến chính mình, mà là nghĩ đến người anh cả ôn hòa mạnh mẽ luôn bảo vệ cô từ đầu đến cuối, cô không muốn anh cả bị tổn thương, nếu như kéo cả Tần Ngạo Thiên vào vậy thì không thể không đổi kế hoạch.

“Đừng sợ.” Đang lúc suy nghĩ đến đây, bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói, cảm giác dường như có người nói chuyện trong đầu cô vậy, dọa cho Ngạo Phong giật mình, nhìn khắp bốn phía hình như không ai nghe thấy âm thanh đó cả, cô cảm nhận được nơi phát ra âm thanh, đưa mắt nhìn Quân Lạc Vũ cách cô không xa đang nhu hòa nhìn cô.

Quân Lạc Vũ khẽ mỉm cười với cô, môi mỏng hé mở, cô lại nghe giọng nói của anh một lần nữa: “Đừng sợ, cho dù bị trục xuất khỏi gia tộc nhà họ Tần, tôi cũng có thể đưa cậu đi, thứ lỗi cho tôi không thể chính diện mâu thuẫn với nhà họ Tần được, nhưng việc đảm bảo cho cậu sự an toàn và cuộc sống về sau thì tuyệt đối là chuyện nhỏ.”

Sự ấm áp dịu dàng trên người anh tràn ra, trong mắt Ngạo Phong hiện lên ý cười, cô đi lên trước vài bước rồi dừng lại.

Ngoài dự đoán của mọi người, lần này cô không trốn tránh mà lạnh lùng đi đến trước mặt Tần Ngạo Tân.

“Nếu anh cố ý tìm cái chết, vậy tôi đành tuân theo thôi.”

Trên môi nở nụ cười tàn nhẫn, nụ cười đó của Ngạo Phong toát ra sự tà ác, nếu muốn đụng vào họng súng của cô, vậy cô sẽ để lại dấu ấn suốt đời này cũng khó mà quên được cho anh ta! Bảo đảm vĩnh viễn cũng không quên được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.