Ngạo Phong

Chương 48



Ánh mắt Ngạo Phong chuyển động, sờ sờ cằm đề nghị: “Hôm qua tôi đi tới một thung lũng. Ở miệng thung lũng có một con đường nhỏ dẫn vào bên trong mạch núi, chúng ta có thể đi đường nhỏ tới đó.”

Vị Kiếm Thánh vừa lên tiếng nhíu mày: “Không được! Hầu hết các đường đi lối lại trong Sơn Lĩnh Chết Chóc đều có ma thú mạnh mẽ chiếm địa bàn. Nếu gặp phải một con, đội ngũ của chúng ta sẽ bị tổn thất. Chúng ta không thể lấy tính mạng của bất luận kẻ nào ra mà đùa.”

Ngạo Phong nói một cách chắc chắn: “Việc này thì trái lại anh có thể yên tâm. Hôm qua chỗ đó đã bị tôi diệt sạch rồi, sẽ không gặp phải ma thú nào đâu. Khi đi đường lớn cũng sẽ gặp phải ma thú cấp cao, lang thang trong Sơn Lĩnh Chết Chóc vẫn phải xem có may mắn hay không.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Ngạo Phong cũng rất chắc chắn “vận may” của mình nhất định rất tốt. Khu vực đó mới hôm qua bị một siêu thần thú thi triển uy áp đại chiến một trận với người, lúc này tuyệt đối không thể có ma thú nào dám động vào, cực kỳ an toàn.

“Nghe lời Ngạo Phong đi! Ngạo Phong, cậu dẫn đường.” Lôi Ngự Phong biết thực lực của Ngạo Phong và hiểu tính cách của cô, chỉ cần cô chắc chắn thì anh ta sẽ đi theo cô không chút do dự.

Ngạo Phong mỉm cười với anh ta, nhảy xuống con dốc đất và định làm gương đi về phía trước, nhưng tiếng hét lạnh lùng từ phía sau lại vang lên.

“Chờ một chút!”

Người đàn ông bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lôi Ngự Phong: “Lôi Ngự Phong các hạ, mặc dù anh là thủ lĩnh của hành động lần này, nhưng tôi không cách nào đồng ý với thái độ tùy ý của anh. Đây là Sơn Lĩnh Chết Chóc, làm sao anh có thể xem an toàn của mọi người như trò đùa? Tần Ngạo Phong này có bản lĩnh gì? Rõ ràng chỉ là một phế vật vô dụng của nhà họ Tần, thế mà cũng dám khoa tay múa chân ở đây! Anh, tôi phục, nhưng cậu ta lại ra lệnh cho chúng tôi thông qua anh, tôi không phục!”

“Mạc Nam các hạ, xin anh đừng nói những lời làm tổn thương người khác! Nếu Ngạo Phong không nắm chắc thì sẽ không đưa ra kiến nghị!” Vẻ mặt Lôi Ngự Phong trầm xuống, anh ta quay lại nhìn Ngạo Phong, sợ cô sẽ bị tổn thương bởi hai chữ “phế vật” này. Dù sao thì chuyện đã qua không thể dễ dàng quên được, anh ta không muốn nhìn thấy Ngạo Phong có tí ti không vui nào.

“Nắm chắc? Một tên nói năng bậy bạ, chỉ biết thể hiện lại vô dụng mà cũng dám nói là nắm chắc?” Mạc Nam có vẻ rất tức giận, phẫn nộ nói: “Tôi đã chịu đựng lâu rồi. Chính vì nể mặt Lôi Ngự Phong các hạ nên mới không nói rõ ra, nhưng bây giờ cậu ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Đội ngũ của chúng ta còn chưa xuất phát đã trì hoãn ba ngày vì cậu ta. Nếu không chậm trễ thì cần gì phải lấy đường tắt ra mà nói? Cậu ta nói hai ngày nay tiến vào Sơn Lĩnh Chết Chóc, còn dọn sạch được một con đường, ai có thể tin được loại chuyện vô nghĩa này? Phế vật của gia tộc Tần thị có năng lực gì mà một mình vào được Sơn Lĩnh Chết Chóc, lại còn xử lý ma thú thành đàn? Nếu anh thực sự khư khư cố chấp, thì tôi sẽ rời khỏi Liên minh Tự Do này! Tôi không muốn theo cậu ta chịu chết!”

Mạc Nam vừa nói như vậy, có rất nhiều xung quanh hưởng ứng.

Những ngày này đã có quá nhiều tin đồn về Ngạo Phong trong doanh địa Người Mạo Hiểm. Bên trong thế giới chỉ tôn sùng cường giả có thực lực mạnh nhất, muốn một đám cường giả chạy theo một phế vật, lại còn là trong một nơi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm to lớn như Sơn Lĩnh Chết Chóc, điều này rõ ràng là không thể!

“Mạc Nam các hạ, tôi cũng rời khỏi. Nếu phải đi theo cậu ta, còn không bằng tôi đi theo anh.”

“Lôi Ngự Phong các hạ, thật xin lỗi, tôi muốn phát tài, không muốn đi chịu chết. Anh có thể chăm sóc cậu ta, nhưng chúng tôi có nhiều người như vậy, một mình anh có thể chăm sóc hết được sao?”

Mọi người mồm năm miệng mười tỏ thái độ của mình, lập tức chia ra một đội ngũ, ngoại trừ ba người Ngạo Phong và đội mà Ngạo Phong giải cứu vừa rồi, những người khác đều không tin tưởng Ngạo Phong chút nào.

Lôi Ngự Phong nhướng mày, có chút tức giận, đang định nói tùy các người, nhưng Ngạo Phong đã tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn thẳng Mạc Nam, cong môi: “Mạc Nam các hạ, ai nói anh tôi là phế vật? Anh chính mắt nhìn thấy sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tốt nhất không nên quá tin.”

Mạc Nam sững sờ một lúc, nhưng lại bị đôi mắt đen đầy áp lực kia nhìn chằm chằm, gã kìm lòng không đậu mà lùi lại một bước. Sau khi nhận ra được hành động của mình, mặt gã đỏ bừng, lòng tự trọng của cường giả đã bị đả kích nghiêm trọng, gã thẹn quá hóa giận: “Chẳng lẽ người của bổn gia Tần thị cậu nói lại là giả ư? Được, cậu đã không chịu thừa nhận cậu là phế vật, còn nói có thể dọn sạch tạo ra một con đường an toàn. Vậy cậu nhất định cũng có thể đánh bại Kiếm Thánh nhất tinh tôi đây đúng không? Trừ phi cậu đánh bại tôi, nếu không tôi tuyệt đối không tin cậu!”

Ngạo Phong cười lạnh, khinh thường liếc nhìn gã một cái, cao ngạo hừ một tiếng: “Đánh bại anh rất khó sao? Chỉ là chuyện động một ngón tay mà thôi!”

Chuyện động một ngón tay?

Lời nói cuồng vọng như thế lập tức dấy lên sự nghi ngờ và xem thường. Thiếu niên này bị ngã hỏng đầu rồi à? Sao cậu ta lại dám nói như vậy với một cao thủ Kiếm Thánh, cậu ta tưởng mình là cao thủ cấp thiên ư?

Mạc Nam nghe thế thì máu liền sôi trào lên, hai mắt trừng trừng, tức giận cười một tiếng: “Tốt tốt tốt! Một thằng nhóc mười mấy tuổi lại dám khẩu xuất cuồng ngôn ở đây, đừng tưởng rằng cậu có Lôi Ngự Phong các hạ che chở thì tôi không dám làm gì cậu!”

Lúc này, xung quanh ngoài Mạc Nam ra thì không còn ai lên tiếng. Bạch Tinh vừa rồi muốn giải thích nhưng đã bị giọng nói của mọi người át đi, giờ cô ta lắc vòng eo mảnh khảnh đứng ra, nhìn Mạc Nam với vẻ châm chọc: “Mạc Nam các hạ, anh đừng nghĩ anh là Kiếm Thánh nhất tinh thì Tần Ngạo Phong các hạ sẽ sợ anh. Tần Ngạo Phong các hạ có thực lực nói lời này, tiểu đội chúng tôi vừa rồi đã thấy tận mắt!”

Cô ta nói cái gì? Các hạ?

Tất cả mọi người đều sửng sốt trước xưng hô này, không ít người rùng mình tại chỗ. Nếu Ngạo Phong tự nói mình là cao thủ cấp thiên thì hầu hết mọi người sẽ cười nhạo cô đang nằm mơ, nhưng một câu nói do người trong Liên minh Tự Do nói ra lại có tác dụng khác hẳn! Bọn họ quanh năm hoạt động trong rừng sâu, cho tới bây giờ sẽ không bao giờ có người điên, hơn nữa hầu hết mọi người đều quen biết nhau.

“Bạch Tinh, lời cô nói có phải là thật không?” Một linh huyễn sư thất kiếm trung niên trong đội hỏi.

“Đương nhiên là thật, bản thân Lam Trừng kia không rõ tình hình đã nói hươu nói vượn, nói xấu Tần Ngạo Phong các hạ là phế vật gì đó. Có lẽ Tần Ngạo Phong các hạ không thể trở thành huyễn sư theo như lời bọn họ, nhưng cậu ấy là một Kiếm Thánh nha!” Bạch Tinh căm phẫn nói, trong giọng nói tràn đầy sự châm chọc với Lam Trừng, bảy người cùng tiểu đội bên cạnh cô ta vội vàng gật đầu đồng thanh nói: “Chúng tôi đều nhìn thấy, chính Tần Ngạo Phong các hạ đã cứu chúng tôi.”

Tin tức như sấm sét oanh tạc toàn bộ Liên minh Tự Do, những lời cảm thán xung quanh lần lượt nổ ra.

“Trời ạ! Kiếm Thánh, cậu ta… cậu ta mới bao nhiêu tuổi hả?”

“Chẳng trách Tần Ngạo Phong các hạ dám một mình xông vào Sơn Lĩnh Chết Chóc, cậu ấy thật đúng là cao thủ cấp thiên nha!”

Ánh mắt mọi người nhìn Ngạo Phong lập tức thay đổi, trở nên cung kính và nghiêm túc, không ít người cúi đầu xấu hổ, nắm chặt tay phải trước ngực trái hành lễ, hối hận nói: “Tần Ngạo Phong các hạ, xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của chúng tôi, chúng tôi không nên tin lời đồn.”

Tần Ngạo Hải cũng sợ tới mức suýt nữa thì ngốc, khóe miệng giật giật thốt lên kinh ngạc: “Ngạo Phong? Cậu… cậu thật sự trở thành Kiếm Thánh ư?”

Lôi Ngự Phong vốn biết thực lực huyễn sư của Ngạo Phong lại càng không hiểu ra sao, nếu nói đồ biến thái Ngạo Phong này đạt được huyễn sư thiên không thì anh ta còn tin, nhưng Kiếm Thánh là cái thứ cặn bã gì?

Ngạo Phong cười nhẹ thừa nhận: “Đúng vậy, tôi quả thật có thực lực của Kiếm Thánh.”

“Tôi xin lỗi vì đã xem thường các hạ.” Kiếm Thánh Mạc Nam bình tĩnh nói. Gã cũng hết sức kinh hãi đối với việc này, thái độ cũng dịu đi một chút, nhưng Ngạo Phong quá ngông cuồng, điều này vẫn khiến gã cảm thấy rất khó chịu. “Tuy nhiên, dù sao thì cậu cũng chỉ chưa đến mười sáu tuổi, dù có thực lực của Kiếm Thánh thì cũng đã phóng đại bản thân quá mức rồi! Trừ khi cậu thực sự có thể đánh bại tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ nghe lệnh của cậu.”

“Tôi có thể đánh bại anh hay không, nói miệng không bằng chứng, cứ thử là biết!” Ngạo Phong không muốn nói nhảm với gã, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lên khỏi mặt đất, khống chế phi kiếm luôn ẩn hình bảo vệ quanh người và nhanh chóng bay lên không trung.

Thiếu niên tuấn mỹ mặc trường bào đen, một tay chống hông, lạnh lùng ung dung đứng giữa trời cao đã khẳng định phần nào thực lực cao thủ cấp thiên của cô. Một phần khí độ thản nhiên lạnh lùng cao ngạo đó khiến cho đám phụ nữ trong liên minh phía dưới tim đập thình thịch. Có thể ở sinh tồn trong nơi sâu chốn rừng rậm, bọn họ đã không phải những cô gái bé nhỏ từ lâu rồi, nhưng dù vậy thì “thiếu niên” lạnh lùng ngầu lòi phong thái khêu gợi vẫn “hớp hồn” bọn họ.

“Được, vậy tôi thử xem tiểu bối cậu rốt cuộc mạnh cỡ nào!” Hào quang trong mắt Mạc Nam bùng lên, cũng hai chân cách đất bay lên không trung. “Keng” một tiếng, gã rút trọng kiếm song thủ phía sau ra, từ xa chỉ vào Ngạo Phong: “Thắp sáng vũ khí đi!”

“Mạc Nam các hạ, cảm giác của anh quá yếu, vũ khí của tôi đã sáng từ sớm rồi.” Ngạo Phong nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt đen nhánh lóe lên, búng ngón tay quát lạnh một tiếng: “Hiện!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.