Ngạo Phong

Chương 63



Nội đan của siêu thần thú, đây tương đương với một thần huyễn khí đấy!

Đôi tay run rẩy, ông ta nâng viên nội đan kia lên, nhìn hai lần, cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ trong đó, ánh mặt trợn trừng, càng ngày càng lớn, cuối cùng thở hắt ra: “Quả nhiên không tệ, sinh thời lại có thể nhìn thấy một viên nội đan của siêu thần thú, không uổng công tôi đã sống lâu như vậy…”

Tự mình lẩm bẩm một lát, ông lão mới miễn cưỡng đặt xuống, suy nghĩ một lát rồi ra giá: “Giá khởi điểm là chín mươi tỷ Obis.”

“Nhiều như vậy à?” Ngạo Phong vốn đã chuẩn bị tâm lý, vẫn là sửng sốt, đây chỉ là giá khởi điểm mà thôi! Trong đấu giá chỉ có tăng chứ không giảm, bán giá gấp mấy lần là chuyện bình thường, vậy chẳng phải sẽ bán giá cao ngất trời sao?

“Truy Vân các hạ, đây là cuộc đấu giá Thiên Nguyên, giá khởi điểm cao gấp bốn, năm lần giá trên thị trường, hơn nữa ma thú huyết mạch thượng cổ cực kỳ hiếm thấy, rất cường đại, nếu gặp được cũng chưa chắc sẽ đánh bại, thực lực của các hạ không phải điều mọi người có thể có được.” Lúc này thái độ của ông lão đối với Ngạo Phong rất thân thiện, giết một con ma thú huyết mạch cổ đại, trình độ mạnh không thể nghi ngờ, xem ra lời đồn đại cũng không quá đáng.

Nói đến đây, Mặc Lăng cười lớn: “Chúc mừng Truy Vân các hạ, giá trị vật phẩm đấu giá đã đạt tới gần trăm tỷ, cậu đã trở thành khách hàng cao cấp đặc biệt của chúng tôi. Để tôi đưa ngươi tới phòng cao cấp, đã rất nhiều năm không có ai tới đó rồi, các hạ, mời.”

Phòng cao cấp đặc biệt khác với phòng đấu giá thông thường, chỉ có người bán mới được vào. Phòng đấu giá của hoàng gia thu phí bằng 1/1000, nghĩa là khi bán được thứ đồ của Ngạo Phong thì sẽ mang lại cho hoàng thất của đế chế Kaya một trăm triệu Obis, đương nhiên đãi ngộ sẽ không giống với người mua.

Ngạo Phong không hiểu phòng cao cấp dành cho khách quý có gì đặc biệt, chỉ biết rằng có một nơi để ở là được, mấy người họ đến một căn phòng được trang trí đẹp mắt, trải thảm đỏ khắp sàn, chiếc ghế sô pha mềm mại ở ngay chính diện, mọi thứ trong sàn đấu giá đều được hiển thị trên màn hình lớn rất rõ ràng. Các bức tường của căn phòng hoàn toàn là một vòng tròn bằng kính trong suốt sẫm màu, bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng từ bên trong có thể nhìn bên ngoài rất rõ.

Ba người đi tới trước cửa kính nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện mình đang đứng ở căn phòng trên tầng cao nhất của hội đấu giá, phía dưới đông nghịt người, đều là người tham gia đại hội đấu giá. Căn phòng ở tầng hai là gian hàng đấu giá hạng nhất mà ông lão đã nói, từ đây có thể thấy rõ động tác và chỗ ngồi của toàn khán giả.

“Thật là khí thế! Bình thường những nơi này không cho phép bất kỳ người nào tới, tôi cũng chưa từng vào đâu.” Lôi Ngự Phong nhìn cảnh tượng bên dưới cười nói.

“Ba vị hãy nghỉ ngơi trong này một lát, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.” Mặc Lăng đưa người đến xong cũng không định ở lại, tự nhiên hỏi: “Truy Vân các hạ có muốn giấu giếm thân phận không? Bên ngoài căn phòng cao cấp dành cho khách quý có màn hình đánh dấu tên, nếu sợ người khác biết thì có thể lựa chọn bôi đen.”

Ánh mắt Ngạo Phong lóe lên, lắc đầu cười: “Không cần đâu.”

Đến hôm nay, không cần phải giấu diếm điều gì nữa, tốt hơn là nên công khai và thành thật, chỉ dựa vào thân phận đế vương thuần thú của cô còn có thể khiến người ta nể mặt lúc bán đấu giá.

“Cậu cần phải chuẩn bị tâm lý một chút, kể cả Huyễn Điện Ánh Sáng của tôi, có rất nhiều thế lực lớn đang nhìn chằm chằm vào cậu đấy.” Quân Lạc Vũ cười, nhắc nhở Ngạo Phong.

“Tôi mà sợ sao?” Ngạo Phong nhướng mày, dáng vẻ hơi kiêu ngạo.

Nơi tổ chức đấu giá dần dần chật kín khách, trên sàn đấu giá, người bán đấu giá trung niên ăn mặc lịch sự, chỉnh tề, đeo một đôi găng tay trắng, cầm một cây búa nhỏ bước lên, đại hội sắp bắt đầu.

Đột nhiên, ánh sáng trên đầu lóe lên, bên ngoài căn phòng đơn trên đỉnh như một tòa lâu đài trên không trung, một vòng đèn đủ màu sắc lần lượt sáng lên.

Phía dưới bắt đầu xôn xao.

“Phòng cao cấp dành cho khách quý?”

Bao gồm cả người của Tần gia trong căn phòng ở tầng hai, Vân Trung Thành và các sứ giả của Huyễn Điện Ánh Sáng, tất cả đều kinh ngạc nhìn qua tấm kính màu xanh lam, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Ngay khi ánh sáng của phòng cao cấp sáng lên, đồng nghĩa với việc một thứ có giá trị ước tính gần trăm tỷ đã xuất hiện, loại đồ vật này đều bảo vật có một không hai, khó có thể tìm được, tất yếu sẽ dẫn đến sự cạnh tranh giữa các thế lực lớn. Mọi người đang ủ rũ bỗng như bị châm thuốc kích thích, phấn chấn hẳn lên.

“Kính thưa quý vị, hoan nghênh quý vị đến tham gia cuộc đấu giá của lễ hội Thiên Nguyên do đế quốc Kaya của chúng tôi tổ chức.” Trên sân khấu, một người đàn ông trung niên với phong thái lịch lãm nhìn quanh và cao giọng nói.

“Hôm nay, một vị khách rất đặc biệt đã đến hội trường của chúng tôi. Tôi tin rằng mọi người cũng đã nhìn thấy, căn phòng dành cho khách quý đã để bụi bặm mấy năm nay cuối cùng cũng có ích. Chắc hẳn vị khách này chắc rất quen thuộc với mọi người, xin mời mọi người nhìn vào màn hình lớn bên ngoài căn phòng đặc biệt.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy bên ngoài căn phòng, màn hình đen phủ bụi nhiều năm bỗng chuyển động, hiện ra hai ký tự viết bằng bút lông màu đỏ tươi: “Truy Vân.”

Sau đó những giọng nói hào hứng cất lên: “Đúng vậy, cậu ấy chính là Truy Vân các hạ, nổi tiếng ở đế quốc Carroll dạo gần đây! Huyễn sư thiên không trẻ tuổi nhất của đại lục, đế vương thuần thú! Truy Vân các hạ năm nay vẫn chưa đủ mười sáu tuổi, thành tích như vậy quả thực đáng ngưỡng mộ! Lần này, cậu ấy đã mang một bảo vật bí ẩn có giá trị cực cao tới đại của chúng ta, mời mọi người hoan nghênh!”

“Là cậu ấy! Cậu ấy đến rồi!” Trọng tài đại trưởng lão của Huyễn Điện Ánh Sáng và đại hộ pháp của Vân Trung đang ngồi trong căn phòng riêng đều đứng dậy theo phản xạ, với một tia kiên quyết trong mắt họ.

Đám đông phía dưới vừa nhìn thấy hai chữ này rồi nghe được lời giới thiệu đều sửng sốt, lập tức như bùng nổ.

“Là Truy Vân các hạ!”

“Đế vương thuần thú?”

“Hả, trời ơi! Cậu ta đấu giá một siêu thần thú ư?”

Thân phận đế vương thuần thú là điều đầu tiên khiến người ta liên tưởng đến siêu thần thú, nhưng siêu thần thú có hình người rất kiêu ngạo, cho dù tự sát cũng sẽ không để người ta đưa nó ra đấu giá, cô dám bán nhưng chưa chắc người khác đã dám mua. Điều này khiến mọi người nghi ngờ, những tiếng bàn tán bảo vật này là vật gì vang lên không ngớt.

Ngạo Phong khá bất ngờ trước hiện trường như vậy, không ngờ Mặc Lăng không chỉ công khai tên tuổi của cô mà còn quảng cáo rầm rộ, mục đích là để cô nổi tiếng và lấy lòng cô. Không có người trẻ tuổi nào không ham hư vinh. Quảng cáo như vậy, những người nơi khác đến vốn không biết thân phận của cô giờ cũng đã biết rõ cô là đế vương thuần thú!

Bão tố quét qua toàn bộ khán đài, khắp nơi vang lên tiếng cảm thán, Ngạo Phong nhìn qua tấm kính màu xanh lam thấy hàng vạn ánh mắt ngưỡng mộ phía dưới, bất lực gãi đầu, đột nhiên có cảm giác như sau một đêm mình bỗng biến thành ngôi sao siêu cấp…

Đây chỉ là tiết tấu nhỏ, tiếng búa vang lên trên khán đài, người bán đấu giá trung niên tươi cười nhiệt tình, tuyên bố cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.

Gian hàng pha lê chuyển động lên xuống, sau khi gian hàng hạ xuống, sau một thời gian ngắn lại từ từ bay lên, một thanh chuỷ thủ màu lục lam xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, vật phẩm đấu giá đầu tiên của đại hội đã xuất hiện.

“Thanh chuỷ thủ này có tên là Hàm Quang, chém sắt như chém bùn, được làm bằng ngọc bích lạnh cao cấp, có xuất xứ từ một luyện khí tông sư, cấp bậc là thượng phẩm linh huyễn khí. Các vị cũng biết tại hội nghị đấu giá Thiên Nguyên chúng tôi sẽ không có vật phẩm nào có giá khởi điểm trong vòng trăm vạn Obis. Giá khởi điểm đấu giá của vật phẩm này là một trăm vạn Obis, quy định rằng giá không được thấp hơn 1/10 giá của vật phẩm, quý vị nào cần có thể ấn nút bên cạnh mình để báo giá.”

Sau khi giải thích đơn giản, người bán đấu giá mỉm cười cầm thanh chuỷ thủ lên, kéo nó ra và vung nhẹ lên không trung, để lại một tia sáng lạnh lẽo trong không khí.

Huyễn khí vũ khí, quả thực xé gió, thuộc tính thị huyết, tức là hút máu tươi. Một dao đâm vào người, nếu không rút ra nhanh thì người đó sẽ bị hút máu cạn kiệt, rất đáng sợ. Nhưng loại vũ khí này lại có giá khởi điểm một trăm vạn Obis, buổi đấu giá này đúng là bảo vật như núi.

“Ngự Phong, hình như anh chưa có vũ khí nào tiện tay nhỉ, tôi tặng anh nhé!” Ngạo Phong khẽ mỉm cười, tiện tay ấn nút bên cạnh, ra giá: “Một trăm năm mươi vạn!”

Tài chính của cô còn hơn một tỷ, chút tiền lẻ này không là gì với cô cả.

Một lần đã tăng giá lên năm mươi vạn, tuy rằng không ít nhưng thuộc tính của loại linh huyễn khí này thật sự rất tốt, một số người muốn thử nhưng khi thấy căn phòng kia sáng đèn thì lập tức ỉu xìu.

“Là Truy Vân các hạ đã ra giá.”

“Cái gì? Truy Vân đại nhân? Không tranh nữa, không tranh nữa…”

Đùa sao? Tranh giành với một vị đế vương thuần thú chẳng phải muốn chết nhanh hơn à?

Sau khi Ngạo Phong ra giá, không ai đưa ra lời đề nghị nào khác, mọi người đều rất nể mặt cô. Cả hội trường im lặng, những cánh tay định giơ lên ra giá bỗng giật mình rụt về khiến Ngạo Phong ngạc nhiên.

“Hả…” Đây là lần đầu tiên người bán đấu giá thấy tình huống như vậy, đợi một lúc lâu vẫn không có ai ra giá nên mỉm cười, tiếng búa rơi xuống sau khi đếm ngược ba giây: “Thành giao! Vật phẩm đầu tiên sẽ được giao cho đế vương thuần thú trẻ tuổi của chúng ta, Truy Vân các hạ, chúng mừng cậu!”

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, cả hội trường sôi sục.

“Ngạo Phong, cậu đã thực sự trở thành một người nổi tiếng rồi. Ngay cả người bán đấu giá kia cũng cố gắng lấy lòng cậu, cậu xem, mọi người rất nhiệt tình đấy.” Lôi Ngự Phong cười ghen tị.

Ngạo Phong trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi đang mua đồ cho anh, thế mà anh dám giễu cợt tôi, không có lương tâm.”

Vừa nói, Ngạo Phong vừa tự cười, cảm giác được người ta tôn kính này thật khiến người ta lâng lâng, chỉ sợ sau cuộc đấu giá này, khi cô ra giá thì sẽ không có ai dám tranh với cô nữa.

Sau một khởi đầu tốt đẹp, đại hội chính thức bắt đầu, các loại huyễn khí khiến người khác hoa cả mắt, bảo giáp, linh quả, thần thú, ấu tể này nọ… đều được đưa lên. Phần lớn Ngạo Phong đều không có hứng thú, thỉnh thoảng mua một vài linh quả để giúp tăng thêm thực lực, không có ai tranh đoạt với cô, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Ngay khi Ngạo Phong hơi buông lỏng, một cái lồng đột nhiên xuất hiện ở gian hàng bên dưới, nhìn vào trong cái lồng, mi mắt Ngạo Phong bỗng giật giật, kinh ngạc đứng phắt dậy.

Đó là một con người mà!

Đại hội đang bước vào giữa kỳ, tính theo giá cả từ thấp đến cao, giá cơ bản của các vật phẩm lúc này đã lên đến hàng trăm triệu, sự xuất hiện đột ngột của một người như vậy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ có dáng người rất nóng bỏng, vô cùng xinh đẹp.

Qua màn hình pha lê trong phòng riêng, Ngạo Phong có thể nhìn rõ người phụ nữ trong lồng khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc một chiếc quần bó màu đen gợi cảm, làn da trần trụi đầy cám dỗ, nhưng nét mặt lại lạnh lùng, trong đôi mắt đen lại ẩn chứa một nỗi oán hận sâu xa, tràn đầy hoang dã như chó sói, rất dễ khơi dậy lòng chinh phục của đàn ông.

“Ha ha, đây là vật đấu giá có giá trị đầu tiên tại đại hội của chúng ta, với giá khởi điểm hơn một tỷ Obis.” Người bán đấu giá trung niên liếc nhìn cô gái trong lồng, mỉm cười, chậm rãi nói: “Nữ nô huyễn sư thiên không tứ kiếm, có được một con thần thú lông màu cam có huyết mạch phượng hoàng. Tôi tin mọi người không còn xa lạ gì với cô ấy nữa, đó chính là Nguyệt Băng Nhan, tộc trưởng của gia tộc Nguyệt Thị nổi tiếng lẫy lừng.”

“Không thể nghi ngờ gì về khả năng chiến đấu của tộc trưởng Băng Nhan, đồng thời, cô ấy cũng có năng lực kinh doanh để quản lý một gia tộc lớn. Lần này cô ấy tình nguyện tham gia cuộc đấu giá này, thề sẽ ký khế ước chủ tớ với người mua, cả đời sẽ không cãi lệnh chủ nhân. Các vị không cần phải lo lắng cô ấy có tâm tư gì khác, hãy suy nghĩ kỹ đi, một nữ nô cực phẩm như vậy sao lại bỏ qua được chứ?”

Sau khi giới thiệu xong, đám người im lặng một hồi, rồi lại vang lên những tiếng bàn tán xôn xao. Cô gái này không chỉ là một nữ nô lệ xinh đẹp mà còn có năng lực chiến đấu rất tuyệt, nếu đặt trong một thế lực nhỏ, nhất định là tồn tại đỉnh cao, khiến cho không ít thế lực bắt đầu động lòng.

Một huyễn sư thiên không có khế ước cả đời còn giá trị hơn cả một con thần thú đơn thuần.

“Nguyệt Băng Nhan? Gia tộc Nguyệt Thị?” Ngạo Phong thì thầm gọi tên cô ta, trái tim như bị ánh mắt của cô gái đó đụng phải: “Chuyện gì vậy? Bán đấu giá một huyễn sư thiên không, chuyện này cũng được phép à?”

Các cao thủ huyễn sư thiên không cũng có lòng tự trọng rất cao, có điều thà chết chứ không chịu làm mấy chuyện như bị bán đấu giá làm nô lệ, đó là một nỗi nhục lớn!

“Tộc trưởng của gia tộc Nguyệt Thị?” Quân Lạc Vũ cau mày, ánh mắt sâu xa nhìn người phụ nữ trên sân khấu: “Cô ấy cũng là người từng làm chấn động đại lục, không chỉ thực lực mà phương thức kinh doanh của cô ấy cũng rất xuất sắc, tiền nhiệm được vài năm đã đánh cho Phạm gia liên tiếp bại lui. Không ngờ cô ấy lại lựa chọn cách thức này.”

Lôi Ngự Phong như đã nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi: “Gia tộc Nguyệt Thị, là một trong hai trụ cột của vương quốc Padole đó à? Nguyệt Thị đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tộc trưởng của họ lại lưu lạc đến bước đường này chứ?”

Anh ta đã ở đế đô nhiều năm nên biết rất ít về những chuyện trên đại lục. Lãnh thổ của vương quốc Padole chỉ đứng sau đế quốc Kaya và là quốc gia hùng mạnh thứ hai trên đại lục.

“Còn sao nữa? Đương nhiên là bọn họ bị kẻ thù không đội trời chung Phạm Thị hãm hại rồi. Sự xuất hiện của Nguyệt Băng Nhan đã đe dọa nghiêm trọng đến quyền lợi của gia tộc Phạm Thị, sao chúng có thể im lặng được? Chuyện đó liên quan đến vùng cấm của Huyễn Điện Ánh Sáng, quốc vương Padole không dám xúc phạm đến thần quân, nên thần quân xử lý Nguyệt Thị bị lưu đày. Theo lý mà nói Nguyệt Băng Nhan cũng có thể bị lưu đày đến Bắc Cảnh để tự sinh tự diệt, nhưng gặp đại hội đấu giá này, cô ấy lại có giá trị bất phàm nên mới tự nguyện làm nô tịch.” Ánh mắt Quân Lạc Vũ lóe sáng, khẽ thở dài.

“Cô ấy ở lại, có thể là vẫn còn ý định trả thù, nhưng thật đáng tiếc, Phạm gia sẽ không tha cho cô ấy. Cậu xem, hôm nay Phạm gia đến đây, bọn chúng nhất định phải bắt được cô ấy.”

Ngạo Phong nhìn theo hướng của Quân Lạc Vũ chỉ, nhìn thấy trong một căn phòng hẻo lánh trên tầng hai, một nhóm người đang lo lắng nhìn vào gian hàng bên dưới, thảo luận điều gì đó.

Đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhà họ Phạm không thể không biết. Vì Thần Quân của Huyễn Điện Ánh Sáng đã hạ lệnh nên Phạm gia không thể không phối hợp với người của Huyễn Điện Ánh Sáng, chỉ có thể mua rồi giết chết cô ấy.

Nếu thật sự bị Phạm gia mua, chỉ sợ Nguyệt Băng Nhan vừa ra khỏi phòng đấu giá sẽ tự kết liễu đời mình, tránh để bị nhục nhã.

Ánh mắt của Lôi Ngự Phong lộ ra vẻ thương cảm, anh ta lắc đầu nói: “Vị tộc trưởng của Nguyệt Thị này cũng thật dũng cảm, nếu bị người nào đó biến thái ham muốn ngược đãi mua về thì sống không bằng chết.”

Nghe đến đây, Ngạo Phong đã hiểu tại sao cô gái lạnh lùng và kiêu ngạo với thân phận cao cao tại thượng lại có khát vọng sống sót đến vậy.

Đôi mắt không cam lòng hiện lên nỗi tuyệt vọng ấy gợi lên ký ức sâu thẳm trong trái tim cô, ánh mắt của cô gái này cũng đã từng tương tự như cô trước kia.

Cô như đọc được quyết tâm của cô gái qua đôi mắt ấy: dù khó khăn đến đâu, dù cực khổ đến đâu, cô ấy vẫn sẽ sống, chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc, chờ đợi một ngày mà cô ấy có thể vùng lên và trả thù, cho dù ngày đó xa xôi đến cỡ nào đi chăng nữa.

“Lạc Vũ, mặc dù anh là người của Huyễn Điện Ánh Sáng nhưng tôi vẫn phải nói với anh.” Ngạo Phong nhìn thẳng vào mắt Quân Lạc Vũ rồi khẽ nói: “Tôi ghét tên Thần Quân đó của anh, càng chán ghét Huyễn Điện Ánh Sáng, rất ác cảm với loại tôn giáo tín ngưỡng tẩy não người khác như vậy.”

“Tôi biết.” Ánh mắt của Quân Lạc Vũ trong như nước và đôi mắt như ngọc lưu ly: “Nhưng, tôi không để ý, cậu cũng đừng chán ghét tôi.”

“Nếu Tần Ngạo Phong tôi mà ghét ai thì sẽ không bao giờ nói nửa chữ với người đó.” Ngạo Phong thấy anh không hề để ý, bật cười khoan khoái, trong lòng cũng thả lỏng hơn.

Người đàn ông trung niên giới thiệu xong, gõ cây búa nhỏ: “Giá khởi điểm là hai tỷ Obis!”

“2,2 tỷ!”

“2,5 tỷ!”

“3tỷ!”

Người đấu giá vừa dứt lời, những tiếng đấu giá bên dưới lần lượt vang lên, tranh giành nhau. Giá của thần thú trưởng thành có giá năm tỷ Obis, còn có không gian rất lớn đi kèm nữa.

“Ha ha ha, dẫn theo một nữ nô huyễn sư thiên không cũng oai lắm, bốn tỷ!” Trong góc, ánh mắt dâm đãng của một gã đàn ông mặc chiếc áo choàng che kín thân nhìn Nguyệt Băng Nhan với vẻ thích thú. Trên ngực người này có chiếc huy hiệu huyễn sư thiên không thất kiếm, không ai biết vị cao thủ lánh đời nào mà lại có sở thích biến thái như thế.

Giá cả dần dần tăng cao, trong chốc lát đã tăng lên hơn bảy tỷ, nhiều thế lực nhỏ chịu không nổi, dù có cần cao thủ đến mấy thì họ cũng không được phép lãng phí tiền bạc như thế. Còn như Tần gia và Vân Trung Thành không thèm để ý đến một huyễn sư thiên không, đương nhiên sẽ không ra tay, cao thấp tách rời, giá cả này đã lên tới cực hạn.

Người đưa ra bảy tỷ vẫn là người đàn ông mặc áo choàng đen kia, có vẻ như gã rất hứng thú với Nguyệt Băng Nhan.

Hội trường dần dần im ắng, ngay khi người bán đấu giá định mở miệng hỏi, đèn trong phòng riêng của Phạm gia trên lầu hai đột nhiên sáng lên, giọng nói trầm trầm của một người đàn ông truyền đến: “Tám tỷ!”

Người mặc áo choàng đen kia sửng sốt một lúc, sau đó liếc mắt nhìn về phía đó, khẽ nhíu mày: “Phạm gia? Hừ…”

Trong số các khách quý, có rất ít kẻ lang thang đơn độc sẵn sàng khiêu khích bọn họ, người đàn ông này suy nghĩ một lúc, vẫn nên bỏ tranh giành với Phạm gia thì hơn, dù gì họ cũng coi như có thế lực thứ hai ở trên đại lục, nhưng quan trọng là một gia tộc như vậy cũng có một hai cao thủ huyễn sư thiên không thất kiếm.

Đại lục này tàng long ngọa hổ, rất nhiều cao thủ lánh đời không ra mặt, không cẩn thận là sẽ đụng phải đinh như chơi.

Nghe Phạm gia ra giá, ánh mắt Nguyệt Băng Nhan vốn đang thờ ơ bỗng khẽ run lên, lộ ra vẻ không cam lòng, chẳng lẽ cô ấy không thể sống sót được nữa sao?

Suy nghĩ trong đầu vừa mới lướt qua, Nguyệt Băng Nhan đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo lại vang dội truyền đến: “Mười tỷ!”

Đèn bật sáng, bảng hiệu bên ngoài phòng cao cấp trên tầng cao nhất đã lóe sáng.

Những người bên dưới kinh ngạc thốt lên: “Truy Vân các hạ?”

“Không phải chứ, Truy Vân các hạ còn nhỏ như thế, muốn mua nữ nô này theo bên mình à?”

“Khụ khụ, mười lăm tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ha ha…”

Ngạo Phong đứng trước cửa sổ thủy tinh, lạnh lùng nhìn vào người của Phạm gia bên dưới, phía sau là Lôi Ngự Phong và Quân Lạc Vũ cũng nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ cô lại ra tay mua một nhân vật có vấn đề như vậy. Nếu mua Nguyệt Băng Nhan về, sẽ khó tránh được việc đối đầu với Phạm gia.

Thương cảm thì thương cảm, nhưng trên đời này kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, ngay cả Quân Lạc Vũ cũng không phải là thánh nhân, ai có thể là vị cứu tinh giải cứu tất cả những người đau khổ trên thế gian này đây?

Quân Lạc Vũ nhíu mày thuyết phục: “Ngạo Phong, cậu đã gây thù chuốc oán rồi, đừng gây thêm thị phi nữa.”

“Không, tôi nhất định phải cứu người này.” Ngạo Phong bướng bỉnh lắc đầu, nhìn xuống phía dưới, kiên quyết nói. Cô không phải người tốt gì, nhưng ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng của cô gái kia đã khiến cô cảm động, không khỏi nhìn cô ấy, một người có hoàn cảnh tương tự như cô, người đang rơi vào tuyệt vọng, không hơn không kém.

Lúc này Phạm gia cũng giật mình.

“Truy Vân các hạ, tại sao cậu phải nhúng tay vào chuyện của Phạm gia chúng tôi chứ?” Mấy thành viên cấp cao của Phạm gia hoảng sợ nhìn lên lớp kính phản quang, đau đầu không thôi.

Gia chủ của Phạm gia phiền não: “Làm sao đây? Có tăng giá không? Đối phương là một đế vương thuần thú đấy.”

“Chúng ta không thể để cho con ả đó có cơ hội trở mình, nếu ả ta có năng lực trở mình thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy.” Một lão già tóc bạc, ánh mắt sáng ngời nói: “Ra giá đi, cùng lắm thì chúng ta sẽ xin lỗi Truy Vân các hạ.”

Gia chủ Phạm gia ngẩn ra, ấn mạnh nút ra giá.

“15 tỷ!”

“15tỷ!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ lại ra giá cao như vậy, ánh mắt hy vọng của Nguyệt Băng Nhan cũng mờ đi. 15 tỷ, đáng để tranh giành một người không? Chắc hẳn vị Truy Vân các hạ kia sẽ không vì một nữ nô mà trả giá thêm…

Sau đó, cô ấy nghe thấy giọng nói lạnh lùng và dõng dạc của Ngạo Phong.

“Năm mươi tỷ!”

Toàn hội trường im lặng, ngay cả đấu giá viên trên sân khấu cũng choáng váng trước con số này, người của Phạm gia như bị đòn cảnh tỉnh, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Năm mươi tỷ, đủ để mua mười con nhất tinh thần thú rồi! Có phải Truy Vân này điên rồi không?

Nguyệt Băng Nhan kích động ngẩng đầu lên, như thể cô ấy có thể nhìn thấy cậu thiếu niên mặc áo choàng đen bên trong xuyên qua lớp kính đó, và hiểu được ý nghĩa của cái giá này.

Ngạo Phong cười nhạt trước ánh mắt nhìn tới của cô gái, năm mươi tỷ, không nhiều, cái cô mua chính là ý chí không chịu chấp nhận số mệnh của cô ấy.

Trên đời này, có rất ít người có thể tự mình đứng lên trong hoàn cảnh khó khăn, thà chết chứ không chịu bỏ cuộc là khí phách, chịu nhục nhưng không buông bỏ hy vọng cũng là một loại kiên cường chân chính.

Ngạo Phong thường rất điềm đạm và trấn tĩnh, nhưng đôi khi cũng rất cứng đầu, chẳng hạn như bây giờ, khi cô ra giá năm mươi tỷ, cả Lôi Ngự Phong và Quân Lạc Vũ đều kinh hãi.

Người nhà Phàm gia sực tỉnh, như nuốt phải một con ruồi sống, sắc mặt vô cùng khó coi.

Năm mươi tỷ, đây chẳng khác nào doạ nạt bọn họ!

Phạm gia đã diệt trừ được Nguyệt gia, chiếm được lợi ích lâu dài, nhưng hầu hết tài sản của Nguyệt gia đều nằm trong tay của quốc vương Podolek nên bọn họ phải diệt trừ hoàn toàn Nguyệt Băng Nhan, là vì sợ cô ấy sẽ trả thù. Nhưng năm mươi tỷ đã vượt quá khả năng của Phạm gia, nếu chỉ vì một Nguyệt Băng Nhan mà lãng phí tiền của như vậy thật không đáng.

Gia chủ Phạm gia tái mặt, nút đấu giá vẫn chưa bấm, một khi tiếng chuông vang lên, người bán đấu giá đột nhiên bừng tỉnh, sau đó ông ta bắt đầu đếm ngược, chiếc búa nhỏ gõ xuống, lập tức tuyên bố đã bán vật này.

“Như vậy, nữ nô huyễn sư thiên không tứ kiếm này đã được Truy Vân đại nhân mua. Giá cả thật hiếm thấy, Truy Vân đại nhân đúng là biết thưởng thức người đẹp. Xin chờ một lát, chúng tôi sẽ lập tức đưa cô ấy đến phòng của ngài.”

Nói xong, người đàn ông kia còn cười đầy xấu xa, khiến cho mọi người trong hội trường cũng cười theo, bầu không khí bỗng sôi động hơn rất nhiều.

“Gia chủ!” Trong căn phòng của Phạm gia, hai lão già ở phía sau Phạm Kiến tức giận kêu lên.

“Tên Truy Vân đó thật quá đáng!”

“Ỷ vào mình là đế vương thuần thú thì ngang ngược như vậy, đúng là tát vào mặt người Phạm gia chúng ta mà, không thể cứ bỏ qua như thế được. Gia chủ, nếu không mua được thì chúng ta ra tay sau lưng vậy. Tôi và Phạm Á trưởng lão đều là huyễn sư thiên không thất kiếm, hai người liên thủ đối phó với bọn họ không thành vấn đề.”

“Đừng nói nữa! Bây giờ chúng ta không thể động vào Truy Vân này được, các ông đã quên Kaya là địa bàn của ai rồi à?” Tuy Gia chủ Phạm gia tức giận nhưng có thể nghe thấy ông ta đang cố nuốt xuống: “Chúng ta có huyễn sư thiên không thất kiếm, nhưng sư phụ của người ta là Lam Tu, ông muốn tìm cậu ta gây rối, muốn bị Lam Tu truy sát à?”

Nhắc đến Lam Tu, hai lão già co rụt lại ngay, nghĩ đến cảnh bị ông ta truy sát, lòng bàn tay chảy ra từng tầng mồ hôi lạnh, thực lực của Lam Tu mạnh gần với thần, chỉ kém thần gia một bước, huyễn sư thiên không thất kiếm trong mắt Lam Tu chẳng là gì, chỉ cần một ngón tay của ông cũng đủ để giết chết họ rồi.

“Tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này, tôi không tin Nguyệt Băng Nhan đó có thể gây được sức ép gì, giờ ả chỉ là nô lệ bên cạnh Truy Vân, chắc hẳn Truy Vân sẽ không vì ả mà đối phó với chúng ta.” Phạm Kiến ngừng một lúc, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo: “Nếu cậu ta thật sự đối phó với chúng ta, cũng sẽ đến trụ sở của gia tộc ở Polodek, trên địa bàn của chúng ta sẽ không thể chấp nhận được bọn chúng làm càn, tôi cũng không tin chỉ có mấy người mà thắng được cả một gia tộc.”

Phạm Kiến liếc nhìn lên, rồi lại ngồi về chỗ.

Sau khi xác định quyền sở hữu đối với Nguyệt Băng Nhan, trên gian hàng pha lê lại xuất hiện ưng thân nữ yêu do Ngạo Phong mang đến, thần thú cửu tinh đã thuần hoá, vừa đưa lên, cơn lốc còn mạnh hơn so với cơn lốc ban nãy. Trên tầng hai, người của Vân Trung Thành, Huyễn Điện Ánh Sáng đã lộ vẻ mặt nghiêm trọn, chuẩn bị ra tay.

Thần thú cửu tinh trưởng thành có sức chiến đấu phi thường, nếu được trang bị cho một huyễn sư thiên không thì rất có khả năng sẽ giúp người đó tiến vào huyễn tông và huyễn thú sẽ tiến vào siêu thần thú!

Vì lý do này, người bán đấu giá vừa công bố cuộc đấu giá, lập tức hàng loạt tiếng động tranh giành vang lên, giá từ mười tỷ Obis lên tới một 120 tỷ Obis, lúc này mới được Huyễn Điện ánh sáng giàu có mang đi. Ngạo Phong cũng nhìn thấy đại trưởng lão trọng tài ở tầng hai mỉm cười với mình, rất thân thiện.

Bình thường thì một thần thú cửu tinh sẽ không có giá đáng sợ đến vậy, rõ ràng là nơi này đã trộn lẫn rất nhiều cảm tình của con người, nhưng đáng tiếc, Ngạo Phong vẫn không có ấn tượng tốt với Huyễn Điện Ánh Sáng.

Sau một thời gian ngắn nóng hổi của trung kỳ, cảm xúc của mọi người đã bình tĩnh trở lại, tuy rằng những vật phẩm dưới đây cũng rất quý giá nhưng cũng không quá tác động vào lòng người. Đối với huyễn sư mà nói, thực lực được tăng lên mới là điều họ hoan nghênh nhất, về phần mấy thứ đồ cổ, bảo vật, điêu khắc thì chỉ có người sưu tập mới thích.

Chẳng mấy chốc, thời gian đã trôi qua một hồi lâu.

Ngạo Phong bắt chéo ngón tay trỏ lên ngực và nhắm mắt im lặng, cho đến khi chiếc búa nhỏ trên bàn đấu giá phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, cả khán đài im lặng.

Sự im lặng trước khi cơn bão đến có nghĩa là đại hội đấu giá sắp xảy ra chuyện lớn.

Người bán đấu giá trung niên hắng giọng kích động, giống như bị tiêm thuốc kích thích, thần sắc hưng phấn nâng lên gấp mười phần, lớn tiếng nói: “Tiếp theo, thứ chúng ta sẽ bán đấu giá là vật phẩm áp chót của đại hội lần này, cũng chính là bảo vật hiếm thấy do Truy Vân đại nhân đã đem đến cho chúng ta, mời mọi người xem.”

Ngay khi tấm vải đỏ trên chiếc bàn pha lê được vén lên, một quả cầu nhỏ màu lục lam tỏa sáng giữa sân khấu, phong cách cổ xưa và ánh sáng màu mờ mờ ảo ảo của năng lượng hùng hậu trên đó khiến kẻ khác không khỏi run lên, rất nhiều người ở hàng phía trước đều cảm giác được một cỗ hàn khí rất áp lực, kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Đây là…” Trong căn phòng trên lầu hai của, trọng tài đại trưởng lão của Huyễn Điện Ánh Sáng như đã nghĩ ra điều gì đó, lông mày nhíu lại, có vẻ như không thể tin được.

“Đây là nội đan của một siêu thần thú, cũng chính là thần huyễn khí chưa thành hình như mọi người vẫn đồn đại, chỉ cần có được địa hoả và một nhà luyện khí sư có một ít thành tích là có thể luyện hoá thành thần huyễn khí!”Người bán đấu giá trung niên nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đã nảy sinh lòng ham muốn, lúc này mới cất tiếng đầy phấn chấn nói.

“Nội đan của siêu thần thú?”

“Thần huyễn khí đó…”

“Trời ơi! Hôm nay tôi thực sự đã học được rất nhiều điều!”

Ngay khi bảo vật vừa ra mắt, bên dưới đã náo động hẳn lên.

Trong căn phòng riêng trên tầng hai, trọng tài đại trưởng lão Thương Khiêm của Huyễn Điện Ánh Sáng, đại hộ pháp Vân Lộc đều đồng loạt đứng lên, nhìn về phía quả cầu nhỏ màu lục lam bằng ánh mắt rực lửa! Trong các căn phòng khác ở tầng hai, Tần Đỉnh, Phạm Kiến và mấy vị hội trưởng của đại thương hội hơi giàu có cũng đều tỏ rõ ý định tranh đoạt.

Theo một nghĩa nào đó, thần huyễn khí chưa thành hình còn có giá trị hơn thần huyễn khí đã thành hình, có thể biến nó thành bất cứ thứ gì mình muốn. Nếu may mắn, thậm chí có thể nhận được một thần huyễn khí thượng phẩm.

“Giá khởi điểm là chín mươi tỷ Obis, mời mọi người.” Nhìn vẻ mặt như sói đói của thủ lĩnh một số thế lực lớn, có thể đoán trước được sẽ xảy ra một cuộc ẩu đả đẫm máu, người bán đấu giá trung niên mỉm cười nói.

“Chín mươi tỷ? Quá cao!” Rất nhiều gia tộc đang muốn thử đều sững sờ trước con số đáng sợ này, có người trong đời còn chưa từng nghe nói đến số tiền nhiều như vậy.

Tất nhiên, cũng có nhiều người biết nhìn hàng.

“Một loại thần huyễn khí chất lượng thấp có thể bán với giá một hai trăm tỷ, nội đan của siêu thần thú không chỉ nằm trong mức này, 250 tỷ!” Hội trưởng thương hội Hải Đức ra tay trước, lập tức đưa giá của vật phẩm cao hơn giá thị trường.

“Lão già này, có lợi hà có thể để cho một mình ông hưởng à? Nếu như có thể mời được luyện khí tông sư ra tay, viên nội đan này ít nhất cũng là thần huyễn khí trung phẩm, mà thần huyễn khí trung phẩm ngoài thị trường đã hơn bốn trăm tỷ Obis rồi, luyện khí tông sư ra tay một lần cũng không tốn nhiều tiền như thế.” Đối thủ lâu năm của phòng thương mại Hải Đức là phòng thương mại Uy Lâm cũng không chịu thua kém, hội trưởng vừa lùn vừa béo nhếch bộ ria mép lên, hét lớn: “Ba trăm tỷ!”

“350 tỷ!”

“380 tỷ!”

Chỉ trong chốc lát, cuộc đấu giá đã đạt đến mức khiến người ta kinh hoàng, mọi người đều sợ đến thót tim, chỉ sau mười phút giao tranh, giá đã lên tới 680 tỷ.

“Đáng sợ quá, đúng là giá trên trời mà, so với 50 tỷ kia của tôi có là gì chứ…” Ngạo Phong cũng cảm thấy mình hơi khó thở, không thể tưởng tượng được cả đời này cô có thể nhìn thấy con số khủng như vậy, cô cũng sắp bị tiền đập chết rồi.

Tài chính lưu động của cấp cao trên đỉnh lục địa thực sự không như những gì Ngạo Phong nghĩ. Lãnh thổ của lục địa ánh sáng vô cùng rộng lớn, của cải cũng nhiều vô kể, nếu tập hợp mấy cửa hàng lớn và nhiều thế lực trong tay, nói ra sẽ hù chết người khác mất.

“Thần huyễn khí dễ dàng gặp như thế này à? Mấu chốt là nó vô giá, tiền có là gì? Cứ tăng giá như thế này thì sẽ càng khó hơn, dù có dùng hết tiền do Thần Quân cấp mà có thể đem nội đan của thần thú về thì ông ấy cũng không nói gì…” Thương Khiêm ngồi trên ghế sô pha, tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm những con số trong thẻ pha lê, rõ ràng là đã vung hết tiền của ra.

“900 tỷ!”

900 tỷ…

Hội trường đấu giá cực lớn chìm vào yên lặng, tất cả mọi người đều nghẹt thở, khiến cho phòng thương mại Hải Đức và các đối thủ cạnh tranh có thực lực mạnh khác đều co rúm lại, câm nín, số tiền khổng lồ này tương đương với lợi nhuận mười mấy năm của phòng thương mại Hải Đức.

“Mẹ kiếp, quả không hổ là Huyễn Điện Ánh Sáng, có nhiều tiền đến mức không có chỗ nào tiêu! Ông đây không thèm chơi với lão già bệnh thần kinh này nữa!” Hội trưởng của mấy phòng thương mại lớn thầm oán thoán trong lòng.

“900 tỷ! Thương Khiêm đại nhân ra giá 900 tỷ, có ai còn muốn ra giá không?” Giọng nói của người đấu giá trung niên run rẩy.

Nhìn về phía Vân Trung Thành, Vân Lộc ảo não lắc đầu, lần này bọn họ không chuẩn bị nhiều, 8-900 tỷ là cực hạn rồi. Thương Khiêm này rót tiền rất mạnh tay, gần như đã chặt đứt hy vọng của mọi người.

Người bán đấu giá hít sâu một hơi: “Nếu không có ai ra giá, vậy thì viên nội đan bên trong sẽ là của Huyễn Điện Ánh Sáng…”

“Chờ đã!”

Chưa kịp dứt lời thì đột nhiên xảy ra một chuyện, một giọng nói vang lên từ cổng đại hội đấu giá, mọi người kinh ngạc nhìn lên, chỉ nhìn thấy một thanh niên tuấn tú yêu dị, tóc tím, mắt tím đang đi tới, trong tay cầm một tấm thẻ pha lê bạc lấp lánh, với nụ cười nham hiểm trong mắt.

Người đàn ông đó bước đến trước sân khấu đấu giá, chỉ nhếch khóe môi cười nói:

“Tôi ra giá 1000 tỷ!”

1000 tỷ?

Tất cả mọi người đều run sợ, mặc dù đây là phòng đấu giá của hoàng gia, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này.

Người đàn ông mắt tím đột ngột quay đầu lại, như thể nhìn xuyên qua lớp kính phản chiếu màu xanh lam mà thấy được Ngạo Phong đang sững sờ trước cửa sổ, cười nói: “Đây là món quà của chủ nhân nhà tôi tặng cho Truy Vân các hạ, hy vọng cậu sẽ thích.”

Tất cả mọi người đều khá tò mò về người đàn ông bí ẩn đột nhiên xuất hiện này, mặc dù con người có rất nhiều đồng tử màu, nhưng mái tóc dài màu tím là rất hiếm, đặc biệt là khi đôi mắt cũng cùng màu với mái tóc, thậm chí còn có lông mày màu tím, mà anh ta cũng không mặc áo giáp huyễn thú, chỉ là một chiếc áo dài bình thường, cắt đứt khả năng huyễn sư khải hoá.

Một số rất ít cao thủ huyễn tông lúc này lộ ra cảm xúc mãnh liệt, đám người Thương Khiêm, Tần Đỉnh, Vân Lộc đều kinh ngạc nhìn nhau, đồng loạt thốt ra: “Siêu thần thú!”

Thương Khiêm vốn đang tức giận giờ không quan tâm đến bảo vật đã bị mất, tất cả tâm tư của ông ta đều chuyển sang người đàn ông tóc tím này.

Tất cả cao thủ huyễn tông đều có thể phát hiện ra tất cả các ma thú trong cấp thần, bề ngoài của người đàn ông tóc tím mắt tím có một loại màu sắc tự vệ, không phóng ra khí tức nên mọi người không thể xác định được cấp tinh của anh ta.

Nhưng cho dù là Thương Khiêm, Tần Đỉnh hay Vân Lộc đều cảm nhận được áp lực tinh thần mạnh mẽ từ người đàn ông tóc tím này, đồng thời thầm cảm thấy thực lực của anh ta không thua kém gì họ, trong đó Thương Khiêm là cao thủ cực mạnh, huyễn tông bát kiếm, nói cách khác, người đàn ông này ít nhất phải là siêu thần thú thất tinh, thậm chí có thể lên cửu tinh!

Một siêu thần thú bí ẩn đáng sợ, làm sao chủ nhân của anh ta lại là một ngọn đèn cạn dầu được chứ? Ngay khi người đàn ông tóc tím cười, tất cả mọi người đều yên lặng, bất kể trên phương diện tiền bạc hay thực lực, họ đều tâm phục khẩu phục.

“Món quà, đây là ý gì?” Ngạo Phong bối rối xoa cằm, sao cô không thể nhớ được mình có quen biết người đàn ông này hay không và ai là chủ nhân của anh ta nhỉ?

“Chủ nhân, là anh ta! Là anh ta!” Linh hồn truyền âm trong lòng Ngạo Phong đầy sợ hãi nói: “Chính là đôi mắt đó, không thể sai được, chính là anh ta, kẻ ngày đó đã khiến tôi bị hôn mê.”

Tiểu Băng thò nửa đầu ra khỏi cổ áo của Ngạo Phong, phát ra một âm thanh nhỏ.

“Là anh ta?” Ngạo Phong giật mình, là người của Huyễn Điện Hắc Ám?

Trước giờ Ngạo Phong luôn cẩn thận bỗng trở nên nghi ngờ, giọng điệu của người đàn ông rõ ràng là nhằm vào cô, nhưng làm sao anh ta biết được giá trị của những món đồ đấu giá của cô chứ? Chẳng lẽ Huyễn Điện Hắc Ám giàu có đến mức đã mang đến số tiền vượt ngoài dự đoán của Huyễn Điện Ánh Sáng ư?

Người đàn ông tóc tím mới từ ngoài cửa bước vào, giống như vừa mới rút tiền, nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm giác như mình bị theo dõi. Thậm chí Ngạo Phong còn nghi ngờ lúc đó Tiểu Băng bị phản đòn đến hôn mê, có lẽ Huyễn Điện Hắc Ám đã chú ý đến mình, nhưng cô lại không hề hay biết…

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cho cậu.” Quân Lạc Vũ mỉm cười nhìn người đàn ông tóc tím phía dưới quay đi, trong mắt chợt lóe một sắc thái kỳ lạ, quay qua vỗ vai Ngạo Phong, nhắc nhở cô: “Nhìn xem, vật phẩm bán đấu giá cuối cùng đã được bày ra rồi kìa.”

Sau khi đau khổ suy nghĩ một lúc, Ngạo Phong vội vàng nhìn lên, quả nhiên đã nhìn thấy trên một cái khay bạc trên gian hàng pha lê, một chiếc bình nhỏ bằng ngọc bích trong suốt có ánh sáng rực rỡ ở chính giữa, chất lỏng màu xanh đậm trong lọ lấp lánh ánh huỳnh quang mờ ảo, rực rỡ rất quyến rũ.

Mắt Ngạo Phong sáng lên, bật cười: “Hoa Nhĩ Ti, cuối cùng cũng đến phiên rồi.”

Giữa hội trường có rất nhiều người trố mắt nhìn chiếc bình ngọc nhỏ đó, không ai không biết đó là vật gì.

Hàng năm trong cuộc đấu giá Thiên Nguyên, phần cuối cùng cuối cùng là của Vân Trung Thành gửi đến, một chiếc bình nhỏ chứa hai mươi giọt Hoa Nhĩ Ti, thu hút nhiều cao thủ tham gia vào cuộc đấu giá này. Mặc dù cường giả cấp thần ở Vân Trung Thành đã ở ẩn, nhưng hắn đối với đại lục vẫn có tình cảm nhất định, mong rằng trên đại lục sẽ có một ít cao thủ siêu cấp, mỗi năm đã bỏ ra hai mươi giọt Hoa Nhĩ Ti, đây chính là cách chuẩn xác nhất để đạt được Hoa Nhĩ Ti trên đại lục, tuy rằng cái giá vô cùng đắt đỏ.

Số tiền đấu giá thuộc về Vân Trung thánh nữ Tô Nhã, hoàng hậu của đế quốc Kaya. Đây xem như một loại hỗ trợ cho đế quốc Kaya, nó không nằm trong ngân sách dự trù của đám người Vân Lộc. Đám người Vân Lộc cũng phải tuân thủ theo quy định của thành chủ, không thể tham dự cuộc đấu giá Hoa Nhĩ Ti.

Nhìn thấy đại hội sắp kết thúc, đấu giá viên trung niên thở phào nhẹ nhõm, hớn hở nói: “Đồ vật cuối cùng, tôi tin chắc mọi người đều biết, hai mươi giọt Hoa Nhĩ Ti, quy tắc cũ, giá khởi điểm là năm tỷ một giọt, mọi người có thể bắt đầu ra giá.”

Thứ đồ xa xỉ này khó có thể mua được bằng tài chính cá nhân, Vân Trung Thành không tham gia, chỉ còn lại Huyễn Điện Ánh Sáng ở trên tầng hai và mấy gia tộc thương hội có khả năng bốn phía ra giá.

Ngay khi trọng tài đại trưởng lão Thượng Khiêm chuẩn bị giơ tay lên, ánh sáng trong phòng cao cấp trên cùng lóe lên.

“Năm trăm tỷ! Tôi mua hết toàn bộ!”

Giọng nói thản nhiên của Ngạo Phong một lần nữa truyền ra vang dội khắp mọi ngóc ngách trong đại sảnh, khiến ai nghe đều biến sắc.

Trực tiếp tăng giá gấp năm lần! Như vậy, mỗi một giọt Hoa Nhĩ Ti là 25 tỷ, có điên mới làm theo!

“Đúng là nhà giàu mới nổi, bộ không biết cách tiết kiệm tiền à?” Phòng Thương mại Hải Đức và các phòng thương mại lớn khác muốn để dành một ít Hoa Nhĩ Ti lập tức bị đập tan suy nghĩ đó. Họ biết rằng với thân phận của Ngạo Phong, tiền đã là vật ngoài thân, cô muốn lấy Hoa Nhĩ Ti này thì có thể trả một ngàn tỷ ban nãy vừa có được kia.

“Điên rồi! Đấu giá năm nay điên rồi!” Rất nhiều người thở dài.

“Truy Vân đại nhân rất mạnh tay, không có ai ra giá nữa à?”

“Nói thừa! Thử so xem có ai nhiều thiền như đế vương thuần thú không, trừ phi đưa đầu cho lừa đá.”

“Ôi, tên nhóc đó đã bộc lộ rõ tài năng rồi.” Thương Khiêm lắc đầu cười bất lực, rụt tay lại, không ngại tặng cho cô hai mươi giọt Hoa Nhĩ Ti. Tuy rằng Hoa Nhĩ Ti không có tác dụng phụ, nhưng uống nhiều cũng sẽ không có hiệu quả như ban đầu nữa. Hai mươi giọt là đủ cho cô dùng rồi, còn cuộc đấu giá vẫn được tổ chức hàng năm.

“Quyết định cuối cùng! Chúc mừng Truy Vân các hạ, hai mươi giọt này đều là của ngài! Tất cả vật phẩm đấu giá sẽ được đưa đến cho ngài trong chốc lát!” Đấu giá viên trung niên đếm ngược ba giây, sau đó tha thiết nhìn xung quanh và nói.

“Cảm ơn quý vị đã tham gia đại hội đấu giá Thiên Nguyên của chúng tôi năm nay. Tiếp theo, xin mời quý vị hãy đến quảng trường Thiên Nhân và sảnh tiệc Lapla. Ở đằng kia, hoàng đế bệ hạ đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn. Đêm nay, chúng ta hãy vui chơi hết mình đi!”

Sau những tràng pháo tay nhiệt liệt, mọi người bắt đầu từ từ rời khỏi đây, những người đã mua được đồ sẽ đến hội trường để lấy đồ, còn những người trong phòng riêng thì ở tại chỗ chờ người đưa đồ tới. Lát sau, có người đưa những món đồ mà Ngạo Phong đã mua tới, bao gồm cả Nguyệt Băng Nhan lạnh lùng kia.

Sau khi được thả ra khỏi lồng, Nguyệt Băng Nhan kích động quỳ một gối xuống trước Ngạo Phong và tuyên thệ trung thành: “Cảm ơn ân nhân cứu mạng, từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân của Nguyệt Băng Nhan…”

“Chờ đã.” Ngạo Phong vẫy tay ngắt lời cô ấy, Nguyệt Băng Lan nghi ngờ nhìn sang.

Ngạo Phong mỉm cười đưa tay về phía cô ấy: “Vẫn nên là kỵ sĩ đi, tôi thích kỵ sĩ hơn nô lệ.”

Nguyệt Băng Nhan là người không thích mắc nợ ai cả, nếu Ngạo Phong muốn cô ấy đi như vậy thì có đánh chết cô ấy cũng không làm trái, sẽ suy nghĩ đến chuyện làm kỵ sĩ của Ngạo Phong.

Đấu giá viên tại hội trường giật mình: “Ối… Truy Vân đại nhân, chuyện này không hợp quy tắc lắm…”

“Người là do tôi mua, anh có ý kiến gì à?” Ngạo Phong lạnh lùng liếc nhìn người đấu giá viên, khiến anh ta toát mồ hôi hột.

“Không, không, không có, tuyệt đối không có! Truy Vân đại nhân có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn, ha ha.” Sau khi bật cười, đấu giá viên thầm oán, Truy Vân này có phải có vấn đề hay không, nhìn thấy cô gái xinh đẹp nóng bỏng thế này mà không có chút ý niệm lệch lạc nào, vẫn còn là một người đàn ông sao?

Ngạo Phong không thèm để ý đến ánh mắt kỳ lạ của anh ta, hỏi thẳng: “Cô có bằng lòng không?”

Nguyệt Băng Nhan nhìn người thiếu niên mặc áo bào đen đẹp trai trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng rất trong sáng, không hề có ý tà dâm, suýt chút nữa đã khóc vì sung sướng. Cô ấy rất tò mò về Truy Vân các hạ, người đã bỏ ra năm mươi tỷ để mua mình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên. Giờ phút này, cuối cùng cô ấy cũng đã bình tĩnh lại, liên tục gật đầu.

“Tôi bằng lòng! Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là kỵ sĩ của Truy Vân các hạ, đi theo suốt đời cho đến khi chết, nếu làm trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Một tia sáng bạc loé lên, các quy tắc của thiên địa phủ xuống, nhân viên đăng ký nhìn thấy cô ấy thề cũng làm qua loa cho xong, Bọn họ không biết rằng Ngạo Phong không sử dụng tên thật của mình, vì vậy lời thề không có tác dụng gì.

Bị giam giữ nhiều ngày, tinh thần của Nguyệt Băng Nhan hơi mệt mỏi, Ngạo Phong bảo cô trước tiên nghỉ ngơi thật tốt. Cô liếc nhìn rồi như phát hiện ra thứ đồ gì, vội hỏi: “Ý, đây là nội đan mà tôi đã đưa đi đấu giá mà? Mấy người không đưa đi sai chỗ chứ?”

“Ấy, Truy Vân các hạ, này là do người kia dặn dò chúng tôi đưa về đây.” Người giao hàng chớp mắt thở dài, chuyện của năm nay thật là kỳ cục, trước đây họ hưa từng thấy một người nào như vậy, đã tiêu mất một ngàn tỷ Obis, lại còn trả hàng lại nữa.

“Anh ta kêu mấy người đưa về đây lại?” Ngạo Phong sửng sốt một lúc, rốt cục hiểu được “món quà” mà người đàn ông tóc tím đang nói đến là gì, lập tức kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

Trời ơi, tặng không cho cô một ngàn tỷ Obis sao? Miếng bánh to như vậy không sợ sẽ đập chết cô sao?

Tất nhiên, trong thâm tâm Ngạo Phong biết rằng cái bánh này sẽ không tuỳ tiện rớt xuống từ trên trời, đôi khi cái bánh là một cái bẫy, nhưng tạm thời cô không nghĩ ra cái bẫy này là gì.

Lôi Ngự Phong cũng cũng cau mày nói: “Năm nào cũng có chuyện lạ, nhưng năm nay thật đặc biệt.”

“Không hiểu thì đừng nghĩ nữa, nói không chừng đó là người theo đuổi cậu gửi tặng cũng nên.” Quân Lạc Vũ nói đùa để trấn an hai người: “Bữa tiệc tối sắp bắt đầu rồi, không muốn đi chơi à?”

Vừa mới nói chuyện bữa tiệc tối, trên lối đi đã ồn ào ầm ĩ, sau đó, bóng dáng hăng hái của Mặc Linh xuất hiện trước mặt mấy người họ, cô ấy là công chúa, còn nói mình là bạn của Ngạo Phong nên thị vệ cũng không dám ngăn cản cô ấy.

“Anh Truy Vân, anh đến thật rồi! Tôi nhớ anh quá à!” Cô gái nhỏ nhào mạnh về phía Ngạo Phong, cười khúc khích và vẫy tay về phía sau: “Nào, nào, mang tất cả vào đây!”

Một đoàn thị nữ mang theo một đống quần áo vào khiến Ngạo Phong sững sờ.

“Đây là gì vậy?”

“Quần áo chứ gì nữa!” Mặc Linh hùng hồn nói: “Anh Truy Vân, hôm nay anh chính là bạn trai của em, sao có thể không mặc lễ phục được? Mặc dù anh mặc bộ đồ này rất đẹp, nhưng nhìn cả ngày cũng sẽ chán, Linh Nhi đã tốn rất nhiều tâm tư mới chọn cho anh mười bộ quần áo này đấy, nhất định phải để anh Truy Vân trông thật là đẹp!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.