Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 20: Phiền toái tìm đến



Trong lòng Sở Dương chấn động, lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng hình Mạnh Siêu Nhiên chắp tay sau lưng đã lặng lẽ rời khỏi. Trước khi hắn đi cũng không hề nói với Sở Dương bất kỳ một câu, một lời nào.

Nhưng dường như vẫn còn một bầu không khí nặng nề lưu lại nơi đây, đến một lúc sau vẫn không tiêu tán.

Sở Dương sửng sốt hồi lâu, hắn mơ hồ cảm giác được trong lòng Mạnh Siêu Nhiên rất khổ sở, thậm chí tình cảnh cay đắng đến mức ngay cả hắn cũng không cách nào hình dung được. Không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho một vị từng là thiên tài Thiên Ngoại Lâu trở nên thế này?

******************************

Khúc mắc này trong lòng sư phụ, nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ giúp người cởi bỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sở Dương hít vào một hơi, ánh mắt ngưng tụ lại, trở tay vung kiếm, kiếm khí bay đầy trời!

Lúc này luyện kiếm, từ đầu đến cuối từng chiêu từng thức đều là một lần khổ luyện, sau khi luyện xong cách xuất kiếm thu kiếm, thì luyện đến tính liên kết giữa các chiêu thức, mỗi chiêu mỗi thức tưởng như lung tung tùy tiện nhưng lại kết hợp với nhau lại rất hiệu quả. Hắn cứ thế mà sở ngộ từng chút, từng chút một.

Mặc kệ là để bảo vệ Thiên Ngoại Lâu, tìm kiếm Mặc Khinh Vũ hay muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ thì đều cần phải có thực lực.

Không có thực lực, bản thân mình muốn hoàn thành tâm nguyện cũng phải trông chờ vào người khác.

Sở Dương tùy tiện đeo miếng Tử Tinh Ngọc Tủy trên cổ. Chỉ cần không bị chân khí kích phát thì nó cũng chẳng khác gì mấy khối ngọc bội thông thường cả.

Sở Dương dự định, cho đến khi hoàn thành giai đoạn tu luyện đầu tiên, hắn sẽ không vận dụng khả năng khôi phục của ngọc tủy này. Theo như lời Mạnh Siêu Nhiên nói, nếu hắn dựa giẫm quá nhiều vào ngoại vật thì không những không có ích mà lại còn có hại nữa.

Chỉ có cách đổ từng giọt từng giọt mồ hôi, chăm chỉ tích lũy dần dần thì cảnh giới mới vững chắc, cảm ngộ mới sâu sắc được! Nếu cứ dựa vào ngoại lực, dù công lực tăng tiến nhanh chóng, nhưng cảnh giới mãi mãi không thể đại thành! Việc này sẽ trở thành thiếu sót mà cả đời hắn cũng không thể bù đắp được.

Vũ Tông có cảnh giới tinh thần của Vũ Tông. Hắn phải dừng ở đây cho tới khi thấu hiểu hoàn toàn đạo lý bên trong, thì mới có thể dễ dàng thuận lợi tiến vào Vũ Tôn.

Nếu một tên Vũ Sĩ gặp cơ duyên trời ban ngoài mong đợi, đột nhiên thu được một vạn năm công lực tinh thuần, nhưng không có tâm cảnh cùng tinh thần phối hợp thì vẫn là Vũ Sĩ như cũ, không thể trở thành Chí Tôn được.

Chẳng qua cũng chỉ là một tên Vũ Sĩ tương đối biến thái mà thôi.

Cho nên mỗi một bước đều phải thật vững chắc! Bị người khác đưa lên với tự mình leo lên làm sao có thể giống nhau được? Bị người khác đưa lên sẽ dễ bị té chết lắm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến lúc ăn trưa, Sơ Dương lại gặp Thạch Thiên Sơn lần thứ hai. Hiện tại sắc mặt của hắn xám ngoét, tinh thần suy sụp, nét mặt u sầu hoảng loạn.

Tất cả mọi người đều biết, chuyện Lý Kiếm Ngâm lần này nhất định không chỉ có thế mà qua đi. Bọn đệ tử của nhị sư bá vì lấy lòng sư tôn sẽ đến trút giận thay cho Lý Kiếm Ngâm.

Nếu hiện tại chưa đến, thì chỉ nói lên là mấy tên đó đang cố tìm cách, chứ không phải là sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Đàm Đàm vẫn vô tư gặm đùi gà, dầu mỡ dính đầy cả tay. Tâm tình Sở Dương cũng khoan khoái dễ chịu, bắt đầu ngồi ăn như gió cuốn mây tan. Chỉ có Thạch Thiên Sơn chẳng có chút tâm tình ăn uống, hắn gắng gượng cố ăn vài miếng, nhưng thấy nhạt nhẽo vô vị, thở dài một hơi.

Ánh mắt hắn u ám không ngừng nhìn qua chỗ Sở Dương, lửa giận mơ hồ trong mắt như là muốn mạnh mẽ bộc phát ra.

– Thạch Thiên Sơn! Nghe nói ngươi rất kiêu ngạo hả? Cái gì mà đệ nhất cao thủ lớp thanh niên? Khà khà, đi ra đây cho chúng ta lĩnh giáo một phen, cùng nhau luận bàn một chút nào!

Đúng lúc này ngoài cửa truyền vào mấy tiếng kêu gào, sau đó có âm thanh cười nhạo vang lên. Nghe chừng có khoảng bảy tám người gì đó.

– Đúng đúng, không ngờ Thạch Thiên Sơn dám xưng mình là “đệ nhất cao thủ lớp thanh niên” của Thiên Ngoại Lâu, đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào mà!

– Đệ nhất cao thủ sao? Hắn mà xứng à? Nhanh ra đây quỳ gối cầu xin tha thứ đi!

Phiền toái rốt cuộc cũng tìm tới. Thạch Thiên Sơn lãnh hậu quả này chính là do Sở Dương gây ra, nhưng hắn cũng không ngờ là lại tới sớm như vậy.

Sắc mặt Thạch Thiên Sơn chợt trắng bệch, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Dương một cách dữ tợn.

Cái danh đệ nhất cao thủ lớp thanh niên này chính là do Sở Dương hô lên. Lúc đó, Thạch Thiên Sơn còn vô cùng đắc ý, nhưng sau mới hiểu, cái này là một vũng bùn rút chân mãi không ra!Nay biết được thì đã muộn.

Lúc này nghe thấy mấy lời ấy, trái tim hắn đau như bị dao cắt.

Đúng là lời chế nhạo rất hay!

Với lại đây cũng chính là việc phiền phức nhất Thiên Ngoại lâu. Hiện tại đối với năm đại đệ tử, hai chữ “đệ nhất” này là hai từ vô cùng nhạy cảm đến mức nào? Chính là vị trí đại sư huynh, là người được tiến vào Thất Âm Hội Tụ Chi Địa đấy…

Dĩ nhiên mấy sư huynh đệ của Lý Kiếm Ngâm cũng không dám tự tìm tới cửa gây chuyện, vì Lý Kiếm Ngâm báo thù, nhưng dựa vào câu nói đệ nhất cao thủ lớp thanh niên này, Sở Dương đã vì bọn hắn cung cấp một cái cớ cực kỳ tốt.

Lâu nay môn phái đối với kiểu tranh đấu giữa các đệ tử này luôn ngầm đồng ý. Thạch Thiên Sơn có thể tưởng tượng được sau này phiền toái sẽ tìm tới mình không bao giờ dứt.

Sở Dương cúi đầu ăn, coi như không nghe thấy mấy lời chửi bậy bên ngoài cùng ánh mắt oán độc của Thạch Thiên Sơn. Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng:

– Choáng chưa, kiếp này lão tử không đem tên ngụy quân tử nhà người đùa chết, thì thật là có lỗi lớn mà.

Bên ngoài tám người trẻ tuổi đều mặc y phục màu xanh, trên lưng thắt một dải băng màu đỏ, trên ống tay áo cũng có một viền màu đỏ vòng quanh. Đây chính là dấu hiệu của đệ tử Tỏa Vân Phong. Như Sở Dương là đệ tử của Tử Trúc Viên nên trên áo có cái băng màu tím.

Lúc này, tám người đều nhìn về phía Thạch Thiên Sơn, ánh mắt tất cả đều tức giận.

Lý Kiếm Ngâm là con trai duy nhất của Lý Kính Tùng, thường ngày được nuông chiều thành tính, tuy không hợp với các sư huynh đệ lắm, nhưng không hòa hợp là một chuyện. Bây giờ hắn bị người ngoài bắt nạt, trong lòng những người này cũng rất là khó chịu, vậy nên bọn hắn muốn mượn cớ để trút giận hộ Lý Kiếm Ngâm.

Đây chính là cơ hội rất tốt để lấy lòng hắn.

– Hóa ra là Lưu sư huynh cùng Khúc sư huynh tự mình đến chơi. Thạch Thiên Sơn không kịp tiếp đón từ xa rồi.

Tuy sắc mặt Thạch Thiên Sơn hiện giờ rất khó coi, nhưng vẫn cung kính hành lễ nói.

– Thạch Thiên Sơn, hai chữ sư huynh này Lưu mỗ không nhận nổi.

Vị Lưu sư huynh kia cười lạnh một tiếng, nói:

– Ngài là đệ nhất cao thủ lớp thanh niên của Thiên Ngoại Lâu chúng ta, lấy một chút tu vi tầm thường này của Lưu mỗ sao dám nhận một tiếng sư huynh kia?

Quả nhiên là vì cái danh hiệu đệ nhất cao thủ lớp thanh niên mà gây sự!

Sắc mặt Thạch Thiên Sơn càng lúc càng khó coi. Trong lòng thống hận Sở Dương muốn chết, hắn bỗng dưng nghĩ tới một việc, chẳng lẽ lời của Sở Dương lúc trước chính là cố tình cho bọn họ một cái cớ hay sao?

Vị Lưu sư huynh này tuổi chừng ba mươi, tên là Lưu Vân Viêm, chính là đại đệ tử của Lý Kính Tùng, vị nhị sư huynh này tên là Khúc Bình khoảng hai bảy hai tám tuổi. vài người còn lại cũng đều là sư đệ đồng môn. Lúc này mọi người nghe Lưu Vân Viêm nói như vậy đều cười rộ lên.

– Thạch Thiên Sơn đến đây, cho lĩnh giáo chút bản lãnh của đệ nhất cao thủ nào!

Khúc Bình bước ra, ánh mắt như kiếm nhìn về phía Thạch Thiên Sơn.

– Ta làm sao là đối thủ của Khúc sư huynh được

Thạch Thiên Sơn cuống quít lên, khiêm nhường nói. Đùa sao, hiện giờ hắn nào dám động thủ? Đối phương có tám người, Lưu Vân Viêm còn xếp hạng cao hơn cả hắn, Khúc Bình cùng sáu người còn lại so với hắn thấp hơn một chút, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Đối phương cố ý đến tìm hắn gây phiền toái, làm sao có thể để hắn dễ dàng bắt nạt được?

Nếu ra tay, chỉ sợ liền bị đối phương đánh thành đầu heo mất!

Về phần Đàm Đàm cùng Sở Dương… công lực của hai người bọn họ còn thấp, không thể dựa vào được, việc này chẳng khác gì một mình mình phải đánh với tám người!

Thạch Thiên Sơn thật sự muốn khóc.

Thạch Thiên Sơn không động thủ không có nghĩa là Khúc Bình cứ thế bỏ qua cho hắn. Bỗng nhiên tiếng “Boang…” vang lên, trường kiếm đã rời vỏ, bắn ra ánh sáng chói mắt, đột nhiên “Ba…” một tiếng, sau đó lại “Bốp…Bốp…” hai cái.

Té ra Khúc Bình cũng không thèm nghe hắn phân minh, vừa ra tay liền cho Thạch Thiên Sơn một bạt tai thật mạnh, liền tiếp một cước vào bụng dưới. Thạch Thiên Sơn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bụng đau quằn quại, ngồi bệt xuống đất.

Thạch Thiên Sơn biết, chỉ cần mình không hoàn thủ, đối phương cùng lắm cũng chỉ đánh hắn một trận, sẽ không xảy ra việc gì lớn. Nhưng nếu hắn đánh lại, bản thân hắn cũng khó nói có thể sống nổi qua ngày hôm nay không. Vì thế đối mặt với công kích của đối phương, hắn đành cắn răng thừa nhận.

– Thằng khốn này dám đánh ta!

Không ngờ Khúc Bình vừa đánh vừa kêu, giận giữ nói:

– Con bà nó, đau quá! Quả nhiên không hổ là đệ nhất cao thủ lớp thanh niên của Thiên Ngoại Lâu chúng ta, nguy hiểm quá, các huynh đệ mau tới cứu ta.

– Không xong, nhị sư huynh gặp nguy hiểm! Anh em cùng xông lên!

– Nhanh, nhanh cứu nhị sư đê…

Lưu Vân Viêm ánh mắt lóe lên, ra vẻ hoảng hốt quát to một tiếng.

Hô lên một tiếng, cả sáu tên lao tới như ong vỡ tổ, tay đấm chân đá Thạch Thiên Sơn như bao cát lăn trên mặt đất, nắm đấm xé gió tung xuống ào ào, vừa đánh vừa kêu lên:

– Nhị sư huynh ta cũng dám đánh nè!

– So đấu phải công bằng, thế mà tên Thạch Thiên Sơn này lại dám hạ độc thủ!

– Đánh chết tên khốn kiếp không biết xấu hổ này đi..

Bên cạnh đó lại có một tên vừa đánh vừa hét lớn:

– Thạch Thiên Sơn, ngươi ỷ đây là Tử Trúc Viên nên kiêu ngạo đánh người sao, ngươi mau dừng tay… A, nhị sư huynh, huynh không sao chứ?

Nghe thanh âm thì có vẻ như Khúc Bình bị đánh sắp chết rồi…

Khúc Bình vừa cắn răng tung một cước rồi lại một cước vào người Thạch Thiên Sơn, vừa la hét thảm thiết:

– Đau quá! Đau chết ta mất… Thạch Thiên Sơn, ngươi thật là độc ác..

Thạch Thiên Sơn trên mặt đất lúc đầu còn kêu gào thảm thiết, cầu xin tha thứ, nhưng về sau theo nhưng âm thanh bịch bịch vang lên, thân thể cuộn lại một chỗ, hôn mê từ bao giờ.

Bảy người vẫn chưa hết giận, đánh thêm một hồi nữa mới dừng tay lại, người nào người nấy thở hổn hển. Khúc Bình lau mồ hôi nói:

– Thật là nguy hiểm, suýt tý nữa là ta đã chết trong tay tên Thạch Thiên Sơn này rồi.

– Đúng vậy, đúng vậy, cái tên Thạch Thiên Sơn này thật là hung ác!

Hai bên trái phải đồng thời phụ họa.

Đàm Đàm nhìn thế mà đỏ mắt, nhưng hắn vừa muốn lao lên thì đã bị Sở Dương kéo lại. Đối phương có nhiều người như vậy, Đàm Đàm xông lên cũng không làm được gì, hơn nữa Thạch Thiên Sơn bị đánh, đây là chuyện đáng để vui mừng, sao có thể bị phá hỏng được.

Xa xa tại chỗ tối trong rừng trúc, Mạnh Siêu Nhiên thở dài một tiếng, lặng lẽ nhìn Thạch Thiên Sơn đang hôn mê giữa sân, ánh mắt tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.