Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 54: Lại đột phá



Sở Dương cảm thấy không khí có vẻ khác thường, hắn cười xấu hổ nói: “Không phải ta nói ngươi!”

Cao lão đầu ngơ ngác nhìn xung quanh. Không nói với ta? Xung quanh đây ngoài ta ra thì còn ai khác nữa đâu? Thằng nhóc này thật là khác người…

“Hóa ra ta rơi vào tay một thằng tâm thần!”

Gã hán tử uể oải nằm trên mặt đất, đảo cặp mắt trắng dã mà bi ai thở dài:

“Lão tử vốn nuôi ước vọng làm anh hùng, cả đời này tung hoành thiên hạ, làm nên đại sự rung chuyển cả đất trời… thế mà lại hồ đồ rơi vào tay một tên bị bệnh thần kinh. Lão tử thật là xui xẻo mà!!!”

“Ngươi mới bị thần kinh ấy!”

Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã trả lời. Đột nhiên hắn giật đánh thót trong lòng. Ủa? Sao động tác tự kỷ này quen thuộc đến như vậy? Hay là mình đã lây cái đức hạnh của Đàm Đàm mất rồi?

Lúc này bốn tên thị vệ còn sống sót cũng đã tiến lại gần, huynh đệ của bọn hắn đã có mấy người chết trong tay bọn thủ hạ của đại hán này, cho nên ánh mắt khi nhìn hắn không hề có tí thiện cảm nào. Nguồn truyện: Truyện FULL

“Các ngươi cút ra xa một chút! Đừng quấy rầy nhã hứng của lão tử!” Đại hán gầm lên: “Nếu muốn chết thì cứ thử động đến lão tử xem?”

Gã này đã làm tù binh rồi mà vẫn kiêu ngạo như vậy?

Đỗ Thế Tình từ trong xe đi ra, thần sắc của lão đã trấn định lại mấy phần. Gật đầu với Sở Dương, hắn nói: “Sở Dương! Lần này may mà có ngươi!”

Lão dừng lại một chút rồi cảm khái nói:

“Nếu không có ngươi thì e rằng hôm nay lão hủ đã phải táng thân ở đây. Mặc kệ là lúc trước lão hủ có giúp ngươi đến cỡ nào thì hiện tại coi như chúng ta đã không ai nợ ai nữa!”

Đỗ Thế Tình cười cười:

“Cho nên ngươi cũng không cần tiếp tục phải canh cánh trong lòng nữa. Lương y như từ mẫu, trị bệnh cứu người đối với một thầy thuốc mà nói vốn không phải là ân cứu mạng, mà chỉ là chức nghiệp. Ngươi hôm nay cứu ta mới chính là ân cứu mạng.”

Trong lòng Sở Dương bỗng trào dâng lên kính ý. Đỗ Thế Tình có thể nói ra những lời này chứng tỏ hắn thật không thẹn với danh hiệu đệ nhất thần y. Sở Dương liền nói:

“Đỗ tiên sinh khách khí rồi! Hành động của ta đều là do ta tự chủ trương, ngài không nên hủy đi ước hẹn giữa chúng ta.”

“Điều đó là đương nhiên!”

Đỗ Thế Tình gật gật đầu, hắn cười cười và nói: “Sự an toàn và thân phận của người này quyết định tới an toàn của chúng ta. Lão hủ tự nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng.”

Đại hán kia hừ một tiếng nói: “Tin rằng cho vàng các ngươi cũng không dám!”

Nói xong hắn liền quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sở Dương: “Tiểu tử thối kia! Tại sao có nhiều người như vậy mà ngươi chỉ bắt có mình ta?”

Sở Dương cười to nói: “Bởi vì ngươi là người quan trọng nhất, nếu không bắt ngươi thì những người khác sao có thể rút lui được?”

Đại hán cười ha hả, thanh âm lộ ra vẻ tiêu sái cùng với hào khí ngất trời: “Vậy tại sao ngươi lại cho rằng ta là người quan trọng nhất? Điều này thật khiến ta nghĩ mãi mà không ra?”

“Chuyện này vốn ta không muốn nói cho ngươi biết, nhưng nhìn ngươi thuận mắt như vậy nên ta đành phá lệ một lần.”

Sở Dương nghĩ một chút, rồi nghiêng đầu cười nói: “Bởi vì bộ hạ của ngươi luôn đặt ngươi ở một vị trí rất quan trọng.”

“Thúi lắm! Nói như cắn vào mông lão tử ấy! Lão tử đây lúc nào cũng cùng ăn cùng ở với các huynh đệ. Trong lúc chinh chiến sa trường hay công thành chiếm đất đều làm gương cho mỗi binh sĩ… Tại sao lại nói ta trốn ở phía sau hả?”

Đại hán phẫn nộ hét lên: “Ngươi thật là nói xằng nói bậy!!!”

“Tuy ngươi làm như thế nhưng bọn chúng lại không nghĩ như vậy.”

Sở Dương lạnh lùng nói: “Một đội quân không có tướng quân thì không thể nào đoàn kết, nhưng một tướng quân nếu chuyện gì cũng làm gương cho binh sĩ thì lại trở thành một trở ngại cho đội quân đó. Thậm chí còn là một nhân tố lớn nhất dẫn đến thất bại!”

Hắn nhìn đại hán với vẻ châm chọc: “Tuy rằng bản thân vị tướng quân này luôn cho rằng mình làm rất tốt, thế nhưng hắn lại không biết chính điều đó sẽ đẩy cả đội quân của hắn vào tử lộ.”

Trong mắt đại hán hiện lên vẻ suy tư: “Như vậy phải làm sao mới có thể dung hòa cả hai?”

“Một vị chỉ huy lúc nào cũng muốn xông pha, làm gương cho binh sĩ thì vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành một chỉ huy tốt. Nhưng nếu hắn lúc nào cũng ra vẻ làm lãnh đạo mà đứng phía sau chỉ huy thì lại càng không thể thành công. Trong chuyện này cần phải có một điểm cân bằng.”

Sở Dương thản nhiên nói: “Ta chưa làm tướng quân, cũng chưa bao giờ cầm binh, cho nên điểm cân bằng ấy ở chỗ nào thì ta cũng không biết và cũng không thể cho ngươi ý kiến được.”

Đại hán bỗng ngẩn ra, hắn cau mày, cúi đầu tận lực suy nghĩ. Một hồi lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Xin thụ giáo!”

Thật ra Sở Dương rất có hứng thú đối với tên gia hỏa bị mình bắt này. Thoạt nhìn thì hắn có vẻ hào sảng, nhưng thật ra tâm tư lại rất tinh tế. Hơn nữa người này vũ lực tuy chỉ có tu vi Vũ sĩ, thế nhưng thủ hạ của hắn lại có đến tám vị Vũ sư.

Vũ sĩ và Vũ sư tuy chỉ khác nhau một chữ, thế nhưng lại là một bước khó có thể vượt qua. Lấy tu vi thấp như vậy mà lại có thể lãnh đạo một đám thủ hạ có tu vi cao hơn mình rất nhiều thì chỉ cần dùng ngón chân cũng biết có điều bất thường.

Người này lại có thể dễ dàng khiến đám thủ hạ tôn hắn làm lão đại thì cũng đã chứng tỏ sự bất phàm của hắn. Hơn nữa hắn còn rất trọng tình trọng nghĩa, hiệu lệnh nghiêm minh… Từ đó có thể thấy được uy vọng của hắn trong quân cực cao.

Tướng lĩnh ở Thiết Vân quốc như vậy hẳn không nhiều. Nhất định phải giữ mạng hắn lại!

Vừa nghĩ tới đây, Sở Dương thở dài nhìn những thi thể thị vệ nằm trên mặt đất. Hắn lại nhìn vẻ mặt bi phẫn của những người còn sống. Thế sự khó lường, cho dù đã bắt được địch nhân nhưng bọn họ cũng không thể làm gì.

Hoặc cũng có thể nói đây là điển hình của chiến tranh giữa hai nước. Đành phải lấy đại cục làm trọng!

Chỉ là trong lòng Sở Dương nhiều ít cũng có sự khinh thường. Hiện tại hắn chỉ là người ngoài cuộc, cả hai nước cũng không quan hệ nhiều lắm với hắn. Đỗ Thế Tình tuy là một người tốt nhưng mục đích của chuyến đi này lại ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả nghịch chuyển vận mệnh của Sở Dương. Bệnh tình của Thiết Thế Thành có ảnh hưởng nhất định tới sự hưng suy của Thiết Vân quốc. Nếu Thiết Vân quốc bị diệt thì đương nhiên Thiên Ngoại Lâu cũng khó giữ.

Mà Thiên Ngoại Lâu không còn thì sư phụ, huynh đệ của hắn cũng sẽ chết, Mạc Khinh Vũ cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cho nên Đỗ Thế Tình mặc dù là người tốt nhưng Sở Dương chưa chắc sẽ có thể kiên trì với hắn.

Những tên gia hỏa đi ám sát này chưa hẳn đã là người xấu, bởi mục tiêu của bọn họ cũng giống với Sở Dương. Vì vậy hắn không thể giết những người này!

Nhưng nếu Sở Dương đặt mình vào một trong những thị vệ còn sống sót. Lúc đó hắn nhất định sẽ không tha cho gã đại hán kia. Tuyệt đối không vì bất kì sự hứa hẹn nào và cũng chẳng quan tâm khỉ gì đến đại cuộc.

Huynh đệ của mình bị giết hết bốn mạng. Nếu không báo thù thì sao có thể ngẩng mặt nhìn đời? Làm sao xứng đáng với ba chữ nam tử hán?

Nhưng bốn tên thị vệ này chỉ biết đứng yên một chỗ mà bi phẫn, thậm chí còn không có bất kỳ hành động nào.

Đối với những kẻ nhu nhược như vậy, Sở Dương sớm đã coi khinh trong lòng. Tuy rằng đã hứa hẹn với đám người tập kích như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy khinh thường bốn tên kia.

Sau khi nhìn xung quanh một chút, Sở Dương bèn khoanh chân ngồi xuống. Khôi phục thực lực lúc này mới là quan trọng nhất.

Hắn khẽ hít sâu một hơi, toàn lực vận chuyển chút chân khí còn sót lại trong đan điền. Kỳ thật đan điền hắn sớm đã rỗng tuếch, chân khí vơ vét được chỉ là một số ít còn sót lại trong kinh mạch. Quả thật là chúng ít đến đáng thương!

Lúc này đây, Sở Dương cũng là lần đầu tiên sử dụng lộ tuyến của Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên thần công để khôi phục lại chân khí. Hiện tại đã rời khỏi Thiên Ngoại Lâu cho nên hắn chẳng có gì để cố kị nữa.

Ở kiếp trước tuy rằng hắn đã từng tu luyện Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên thần công, nhưng hắn vẫn không làm sao mà hiểu được một điều, đó là công pháp này rõ ràng giúp tiến giai nhanh hơn những công pháp bình thường rất nhiều. Rốt cuộc nó có phải là ma công hay không? Dù sao nó cũng là một công pháp rất quỷ dị…

Cao lão đầu thấy Sở Dương đang vận công khôi phục công lực, liền bỏ qua ý niệm nói chuyện với hắn. Lão vừa có ý định đứng một bên hộ pháp cho Sở Dương, nhưng trong nháy mắt hai mắt của lão liền trợn lên, không tin nổi vào cảnh tượng trước mặt.

“Con mẹ nó! Không thể nào!!! Vừa mới ngồi xuống trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã có thể nhập định được sao?”

Nhìn thấy trên mặt Sở Dương lấp lánh quang mang, Cao lão đầu không dám tin vào mắt của mình nữa.

Đả tọa, tĩnh tâm, tụ ý, dẫn khí di chuyển tới đan điền, xuyên qua bách mạch. Phải sau mấy chu thiên như thế thì mới có thể nhập định cơ mà. Từ xưa đến nay, nào có ai thoát ra khỏi phạm trù này chứ? Lão tử đã trở thành Đao Tông mấy chục năm nay, tuy rằng chưa thể đột phá Đao Tôn, nhưng kinh nghiệm của ta sao có thể gọi là ít được?

Cho đến hiện tại, lão tử vẫn phải dựa theo cái quy củ này. Hơn nữa sau khi bị thương thì lại càng khó khăn thực hiện những bước trên.

Người này sao có thể vừa đặt mông ngồi xuống liền nhập định ngay được?

Cao lão đầu trợn tròn mắt, đột nhiên lão cảm thấy quan niệm bấy lâu nay của mình đang bị phá vỡ.

Sở Dương thao túng chân khí còn sót lại trong kinh mạch chậm rãi tiến nhập đan điền. Sau đó dựa theo lộ tuyến của Cửu Trọng Thiên thần công mà chậm rãi vận chuyển chân khí xuyên qua kinh mạch khắp cơ thể.

Đột nhiên, mũi kiếm của Cửu Kiếp Kiếm từ trong đan điền lại mạnh mẽ xông ra ngoài, trở thành một luồng kình khí bén nhọn dẫn đầu luồng chân khí. Nó giống như một vị Đại tướng quân đang dẫn binh lính xông pha chiến đấu, toàn bộ quan ải trước mặt đều phải biến thành mây khói!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.