Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 38: Đắn Đo



Sau khi gia đình của họ rời đi rồi, bà nội lúc bấy giờ mới lắc đầu thở dài mệt mỏi. Bà ấy không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này, bước từng bước đến rồi cúi xuống nhặt lấy tờ giấy siêu âm lên.

Bà nội nhờ quản gia đi vào trong nhà lấy hộ bà ấy cái kính cận để xem hình siêu âm, bà nội bảo Minh Hiếu hãy đi đến ngồi gần ông Thành, đưa tờ giấy khám thai cho ông Thành rồi bà nội nói:

“Thành, con xem giúp mẹ, có thật như thế không con?”

Ông Thành nhìn tờ giấy khám thai, xem rất kỹ tên của cô rồi đến ngày tháng đi khám, quả thật không hề phát hiện ra chi tiết nào là giả hết.

Minh Hiếu quan sát rất kỹ, thấy ông ấy vừa xem tờ giấy khám thai vừa cười, anh cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, ngay lúc này ông Thành nói với bà nội:

“Mẹ ơi, là thật đó mẹ, vậy đúng như lời của Duy Nam nói rồi, nó không dám giở trò đâu mẹ!”

Bà nội nghe ông Thành nói như thế thì vui mừng nói: “Thật hả con? Ôi, tạ ơn trời phật, cuối cùng thì nhà họ Trần sắp sửa có cháu chắt rồi!”

Quản gia đem cái kính cận ra cho bà nội, bà ấy xem hình siêu âm xong thì hai mắt bà rưng rưng xúc động.

Minh Hiếu không biết phải làm sao hết, nhìn biểu cảm vui mừng của bà như thế anh không muốn lừa dối niềm tin của trưởng bối. Nhưng đã lên lưng cọp ngồi rồi đâu còn cách nào để leo xuống được, mà muốn leo xuống lưng cọp thì chỉ có một con đường duy nhất là chết đi chứ xuất hiện trước mặt Duy Nam thì sẽ có bi kịch thê thảm hơn nữa.

Bà nội đóng cái giấy siêu âm lại rồi để xuống bàn ăn, sau đó nhìn Minh Hiếu bà nội hỏi:

“Hiếu, ta cũng có chút nghi ngờ đấy! Tại sao Duy Nam lại không nói chuyện người yêu của nó ra cho ta và ba của nó biết. Ngày hôm nay mọi chuyện lại xảy ra như thế này làm sao ta ăn nói với nhà họ Nguyễn đây?”

“Còn có con bé Ngọc Ái nữa… bản thân ta cảm thấy rất có lỗi với con bé, thật đáng thương và nội nghiệp.”

Minh Hiếu thở dài, bất lực dưới những trêu trò con nít của Duy Nam. Anh nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng lấy lòng bà:

“Bà nội à, tính tình của anh Nam thì bà nội và chú Thành đã biết rồi đấy, anh ấy không bao giờ nói bất cứ chuyện cá nhân của anh ấy ra đâu.”

Bà nội thấy lời của Minh Hiếu chí phải, từ trước đến nay Duy Nam luôn sống khép kín, chuyện cá nhân anh hoàn toàn không tiết lộ ra bên ngoài.

Chỉ là bà quá mong ngóng có chắt để bế, vậy nên mới gượng ép cháu trai mình, không hiểu cảm xúc của anh có muốn lấy người bà vừa mắt về làm vợ hay là không, vội vội vàng vàng hứa hôn với con gái nhà người ta. Để rồi họ mong chờ, kết quả lại nhận về là một cú sốc không thể ngờ.

“Vậy cháu nói cho ta biết đi! Tại sao cô gái đó và Duy Nam lại tiến triển nhanh đến thế hả? Nếu tính ra thì mọi chuyện tiến triển rất nhanh luôn đấy!”

Minh Hiếu suy nghĩ một lúc rồi lưỡng lự không biết nói làm sao, anh cũng biết Duy Nam đang có tình cảm với Kiều Mộng. Mối quan hệ này anh biết người đàn ông rất muốn tiến xa hơn nên bằng mọi cách anh phải ăn nói làm sao cho hình tượng của Kiều Mộng không bị xấu đi.

Nhìn thấy Minh Hiếu cứ im lặng, ông Thành cũng sốt ruột, đứng ngồi không yên, thúc giục anh nhanh nói ra đầu đuôi câu chuyện.

“Hiếu, cháu cứ nói cho bà nội và chú biết đi! Để chú và bà nội còn giải quyết nữa, cứ im im như thế sẽ rất thiệt thòi cho cô gái đó đấy.”

Minh Hiếu rơi vào tình thế bí bách, rối rắm vô cùng. Nếu như việc giúp người anh em của mình thoát khỏi kiếp độc thân, thì chi bằng anh đây là người tốt bụng đứng ra giải vây mọi chuyện. Hoá thành ông tơ bà nguyệt kết duyên để hai con người hoàn toàn không quen biết lên duyên tình cảm với nhau.

Đắn đo suy nghĩ một hồi, Minh Hiếu quyết định diễn vở kịch hoàn hảo với hai người bọn họ.

“Vâng, thưa chú… cháu nói thật với chú và bà nội ạ! Kiều Mộng là một cô gái rất có cá tính, cô ấy từ quê lên đây lập nghiệp. Gia cảnh khó khăn lắm, ngày trước cô ấy đi giao cơm hộp cho nhà hàng của mình, rồi có làm một vị trí nhỏ ở trong nhà hàng, theo cháu biết thì dì Tâm trưởng đầu bếp nhà hàng là mẹ nuôi của Thanh Ngân đấy.”

Bà nội nghe thấy thế thì bất ngờ lắm, bà liền chen vào hỏi:

“Cháu nói như vậy là con bé nó sống rất khổ cực sao? Rồi làm sao Duy Nam quen được với cô cô gái đó hả?”

“Dạ… Cũng do anh Nam hết! Anh ấy chạy xe không cẩn thận nên đã tông trúng xe của Kiều Mộng, cháu thấy y hệt như duyên số ấy bà. Rồi Kiều Mộng… cô ất thật thà lắm. Anh Nam có thanh toán lại chi phí sửa xe với làm hư hại hết mười mấy hộp cơm cho Kiều Mộng nhưng cô ấy chỉ lấy đủ số tiền thiệt hại thôi bà ạ. Thật sự mà nói thời đại bây giờ khó kiếm người con gái như thế lắm, rồi.. rồi…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.