Kiều Mộng chưa kịp nói hết câu, âm thanh trầm mặc ngang nhiên vang lên cắt ngang lời cô đang nói.
“Còn có lần sau sao?”
Kiều Mộng giật mình, người vẫn cúi thấp nhưng hai mắt mở lớn. Phát hiện đôi chân đi giày da đang đứng trước tầm nhìn của mình, cô hốt hoảng đứng thẳng người, không biết vô tình hay cố ý mà đôi môi cô chạm lướt qua mặt người đàn ông.
Cô hốt hoảng, đôi chân không đứng vững mà lùi lại về phía sau thêm vài bước nữa, trong lòng không đoán nói ý định lúc này của đối phương. Tại sao anh ta lại đột ngột tiến gần lại cô như vậy, đã thế người anh hơi cúi xuống, làm trong quá trình cô ngẩng đầu lên khiến cho môi mình bất giác chạm vào da thịt mát lạnh của anh, trong lòng cô bây giờ nghĩ lại vẫn giật mình.
“Không… đương nhiên là không có lần sau… haha… giám đốc… anh đừng vội vàng quá… tôi chưa có nói hết câu mà…”
Người đàn ông nhướng mày, đôi mắt điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, hệt như đang muốn thao túng tâm lý của đối phương vậy.
Nhìn cuộc gặp mặt bất thường của hai người, chị quản lý định lên tiếng nói giúp cho cô nhưng lại bị Minh Hiếu ngăn cản lại, bởi vì trong đầu anh ta vẫn còn nhớ như in mọi chuyện, đêm hôm đó trong hầm giữ xe của nhân viên, vì xảy ra sơ suất nhỏ cho nên Duy Nam đã đi tìm cô, sau đó anh ta lại là người đứng ra tìm người con gái hôm đó nhưng không thành. Sau này khi biết cô làm trong nhà hàng mà Minh Hiếu đang quản lý, mà người đàn ông lại cần thông tin của cô cho nên anh ta mới đưa danh sách nhân viên Duy Nam. Cũng chỉ vì trong lòng để tâm đến cô mà suốt hai tháng qua, người đàn ông luôn giám sát mọi nhất cử nhất động của cô trong khu vực nhà bếp thông qua camera.
Bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng một hồi lâu, người đàn ông thở dài, đôi chân sải bước tiến lại gần về phía cô. Môi mỏng hơi nhếch lên, cười đắc ý mà nói:
“Muộn rồi, mau đi theo tôi!”
Không kịp để cho cô phản ứng lại, Duy Nam ngay lập tức vươn tay ra nắm lấy cổ tay bé nhỏ của cô, dùng lực vừa đủ kéo cô ra khỏi khu vực nhà bếp.
“Hả? Cái gì cơ?”
Kiều Mộng hốt hoảng, lo sợ vô cùng khi bị người đàn ông ngang ngược lôi đi. Cô đưa ánh mắt cầu cứu về phía chị quản lý nhưng nhận lại chỉ là một cái lắc đầu. Kiều Mộng bất lực, đành phải miễn cưỡng bước theo chân đối phương.
Sau khi hai bóng lưng khuất dạng trong tầm nhing, chị quản lý lúc bấy giờ mới thở dài một cái. Khuôn mặt của chị có chút bất an, quay nhờ Minh Hiếu theo sau xem có chuyện gì xảy ra. Bởi vì chị quản lý biết, văn phòng làm việc của giám đốc chỉ có duy nhất trợ lý có thể ra vào thoải mái mà không bị cấm cản. Liếc mắt nhìn dáng vẻ bồn chồn và đầy lo lắng của đối phương, anh ta cũng bất lực chẳng biết giúp gì thêm.
Chỉ có trời mới có thể cứu giúp người phụ nữ ngạo mạn kia mà thôi.
Minh Hiếu không rời đi ngay, anh ta ở lại đợi bên bộ phận bếp ra để xử lý chút công chuyện, bàn bạc nên thêm món mới và giá thành vào menu sao cho hợp lý. Hai tay day day bên huyệt thái dương, Minh Hiếu định rời đi nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh ta quay lại nhìn dáng vẻ của chị quản lý, bất giác lắc đầu ngao ngán, nhắc nhở cô ấy không cần phải quá lo lắng.
Dì Tâm và Phúc chạy vọt vào chỗ của Minh Hiếu và chị quản lý đang đứng sau đó dì Tâm liền hỏi:
“Dạ… chào quản lý, cho tôi hỏi, sao con bé Kiều Mộng lại bị giám đốc kéo đi như thế vậy ạ? Mà giám đốc định đưa con bé đi đây vậy? Kiều Mộng… con bé đã làm sai điều gì sao?”
Lúc này dì Tâm cùng với Phúc chạy vào bếp. Dì vội vàng đến hỏi thăm tình hình, nhưng nhận lại một cái lắc đầu đầy thất vọng.
“Chuyện riêng thôi, mọi người cứ làm việc đi! Dì Tâm, dì mau đưa danh sách hai món ăn khi nãy được giám đốc duyệt cho tôi nhé!”
Dì Tâm nghe thấy thế thì gật đầu nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết cô có đắt tội gì với Duy Nam không mà bị anh ta lôi đi như thế. Một phần dì ấy cũng rất sợ, khi nãy được tiếp xúc với Duy Nam, dì Tâm nhìn thái độ thôi cũng biết người đàn ông này rất khó tính, nhưng đang trong giờ làm việc với lại Minh Hiếu cũng đã nói là chuyện riêng của cô và Duy Nam nên dì Tâm không dám hỏi thêm.
Kiều Mộng bị người đàn ông thô lỗ lôi vào trong thang máy, cô hoàn toàn bị doạ sợ, toàn thân run rẩy bẩy, hai chân mềm nhũn không đứng vững, miệng lắp bắp nói lời van xin anh tha cho mình. Nhưng cô càng van xin, cổ tay càng bị đối phương siết chặt lại. Suốt dọc đường đi, ai ai trong nhà hàng cũng nhìn thấy một vị giám đốc cao lãng dắt tay cô nhân viên quèn đi theo, bọn họ nhìn cô với ánh mắt lạ thường. Kiều Mộng thật sự rất xấu hổ, cô biết cô đã sai nhưng anh ta đâu cần phải làm hành động như thế.
Người đàn ông đẩy mạnh Kiều Mộng vào phòng làm việc, toàn thân cô mất đà mà ngã xuống chiếc ghế sofa mềm mại. Gương mặt không cảm xúc của Duy Nam nhìn đăm chiêu lấy cô, anh đóng cửa phòng lại đồng thời thuận tay khoá trái cửa. Anh tiến lại gần trước mặt cô, một chân đứng thẳng, chân còn lại quỳ lên sofa. Một tay chống lên thành ghế, tay kia vừa ra nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái, tư thế giam gọn toàn thân cô trước tầm nhìn của mình.
Anh nhìn cô một lúc lâu, vài giây sau mới mở miệng lên nói, phá vỡ bầu không khí căng thẳng nơi đây.
“Sao? Ánh mắt này là có ý gì đây? Lúc nãy cô vừa nói cái gì? Cô dám nói chuyện với tôi như thế sao? Cô biết gì về tôi mà ăn nói như vậy hả? Lần trước trong hầm giữ xe, cô nói tôi là cướp, lần này tôi đi một vòng dưới bếp xem tình hình và muốn biết mọi người dưới phòng bếp làm việc thế nào thì cô lại dám nói tôi đi trốn bà nội của tôi, dường như cô không hề xem tôi là ông chủ của cái nhà hàng này đúng không?”
Nghe ngữ khí đanh thép của người đàn ông, khuôn mặt trắng hồng hào của Kiều Mộng bất chợt biến sắc, biểu cảm sợ sệt đối diện với ánh mắt cợt nhả của anh.
Chết thật thôi! Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân của mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế này. Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ nhoi thôi, ấy vậy mà khiến cô phải đối mặt với con cá đông lạnh này. Trong lòng than thầm là thế, nhưng cô vẫn ấp úng không thể nói lên lời:
“Tôi… tôi không có ý nghĩ đó đâu… Xin giám đốc thứ tội… tại… tại tôi không có biết anh là ai hết, tôi… tôi chỉ làm đúng theo quy định của nhà hàng thôi mà! Tại… tại….tại… lần đó khi gặp anh trong nhà xe của nhân viên, tôi thấy anh có biểu hiện rất lạ nên mới hiểu lầm, còn lần này tôi vẫn chưa biết anh là ai hết nên tôi mới ăn nói kém văn minh như thế. Bây giờ tôi đã biết anh là ai rồi, nên tôi xin thề, tôi không dám ăn nói như vậy nữa đâu.”
Duy Nam nhếch môi cười nhạt, ngón tay cái anh vươn ra vuốt ve bờ môi mềm mại của cô, cợt nhả đáp lại:
“Cô giỏi lắm! Không ngờ cô lại ăn nói cũng khéo quá đấy chứ! Bởi thế đàn ông mê mệt cô là đúng rồi.”
Kiều Mộng mím môi, cô không phải là một đứa ngốc đương nhiên cô hiểu rõ hàm ý mà người đàn ông vừa nói. Trong lòng thầm chửi tám đời tổ tông nhà anh, cô hậm hực ra mặt, cúi gằm mặt xuống né tránh đi ánh mắt lạnh lùng cùng với bàn tay hư hỏng đang không ngừng muốt ve cánh môi của mình. Hai tay cô căng thẳng đan chặt vào nhau, nhỏ giọng cất lời.
“Giám đốc… anh nói vậy là có ý gì? Tôi hoàn toàn không hiểu!”
“Cô định làm bộ ngây thơ đến khi nào? Cho cái giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả, chỉ một đêm duy nhất!”
Kiều Mộng toàn thân cứng đờ lại, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên trừng lớn nhìn về phía dáng vẻ ung dung của người đàn ông. Trong lòng cô trào dâng lửa phẫn nộ, khoé môi giật nhẹ vài cái, nửa ngày không nói thành lời.
“Anh… anh nghĩ tôi… là gái bán hoa sao?”