Buổi sáng ở bàn ăn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu đã ngồi bàn luận sôi nổi về bộ phim vừa mới xem tối qua. Đang say sưa bàn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn chợt quay sang hỏi: “Phải rồi An Hạ, tối nay chúng ta ăn lẩu nhé?”
“Lẩu ạ?” An Hạ ngơ ngác.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghi hoặc, phát hiện có gì đó không đúng: “Con chưa ăn lẩu bao giờ sao?”
Trước đây hai bà cháu An Hạ có ăn có mặc là tốt lắm rồi, làm sao có thể lãng phí vì những món chỉ để ăn cho vui. Đáp lại câu hỏi của mẹ Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ nghiêm túc lắc đầu.
“Vậy tối nay con phải ăn cho thật nhiều vào, sau này dì với thím Vũ sẽ nấu nhiều món hơn cho con ăn thử”
“Con cảm ơn dì” An Hạ vui vẻ gật đầu.
Điếu Trạch Nghiễn từ trên lầu xuống ngồi vào ghế, mặt mũi bơ phờ, hai mắt thâm quầng.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cầm cọng rau đang nhặt ném vào người anh, lên giọng mắng: “Tối qua lại thức khuya chơi game phải không?”
“Tối qua đua rank” Điếu Trạch Nghiễn nằm dài xuống bàn, đợi thím Vũ mang đồ ăn sáng đến.
“Cái thằng này” Mẹ anh ném thêm một cọng rau nữa: “Có bạn gái tới nơi rồi còn ham chơi game”
Cọng rau trong tay An Hạ cứng đờ, Điếu Trạch Nghiễn liếc nhìn sang An Hạ, mỉm cười ngồi thẳng dậy ăn sáng.
Điện thoại Điếu Trạch Nghiễn đổ chuông, anh nhanh chóng bắt máy, nói nói vài câu rồi dập máy, quay sang An Hạ: “Lát nữa ra sân bóng rổ”
An Hạ không hiểu tại sao Điếu Trạch Nghiễn lại bảo cô đi cùng, đến nơi cô mới hiểu ra là vì Từ Tuấn Hạo rủ An Nhiên đến nên rủ cô ra cho có bạn.
Ngồi trên khán đài, An Hạ và An Nhiên vừa xem mấy chàng thanh niên đánh bóng hăng hái dưới sân, vừa ăn vặt nói chuyện.
So với những người còn lại, ngoài chiều cao ra Điếu Trạch Nghiễn còn nổi bật với làn da trắng mịn, bắp tay là phần trắng nhất.
Trận đấu đang hăng hái, Điếu Trạch Nghiễn lúc úp bóng vào rổ bị đẩy ngã xuống đất, An Hạ theo phản xạ bật dậy lao như gió xuống sân.
An Hạ chen vào những người vây quanh Điếu Trạch Nghiễn đang nằm dưới đất, cô ngồi xuống đỡ anh ngồi dậy, lo lắng đến giọng run lên: “Trạch Nghiễn, cậu có sao không?”
Điếu Trạch Nghiễn nhăn nhó mặt mày, co ôm chân phải đau đớn: “Hình như bị bong gân rồi”
“Hả? Vậy phải làm sao? Mình đưa cậu đi bệnh viện” An Hạ hoang mang, cử chỉ trở nên rối rắm.
“Không cần, về nhà thoa thuốc rượu là được rồi” Điếu Trạch Nghiễn lấy An Hạ làm điểm tựa đứng lên, để cô đỡ anh đi cà nhắc về.
Khi Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đi một đoạn xa, một nam sinh quay sang Từ Tuấn Hạo, biểu cảm đầy khinh bỉ: “Nó tính thi vào trường sân khấu điện ảnh à?”
Từ Tuấn Hạo cười toe toét, vỗ vỗ vai nam sinh: “Hôm nay chơi đến đây thôi, lần sau chơi tiếp” Nói rồi anh đi đến chổ An Nhiên đang đi đến đưa cô về trước.
Trên đường về, An Nhiên cũng lo lắng hỏi han: “Trạch Nghiễn cậu ấy bị thương nghiêm trọng lắm không?”
“Nó giả bộ đấy, thằng nhóc đó trước đây nứt xương còn cười được nữa mà”
“A” An Nhiên ngạc nhiên, cười hiểu ý: “Cậu ấy cố tình để An Hạ lo sao?”
Từ Tuấn Hạo gật gù, xoay trái bóng trên ngón trỏ: “Mình đưa cậu đi ăn kem”
An Nhiên vui vẻ gật đầu, cùng Từ Tuấn Hạo đi bộ đến quán kem gần đó.
Về đến nhà, thấy An Hạ đỡ Điếu Trạch Nghiễn ngồi ở sofa, mẹ Điếu Trạch Nghiễn biểu cảm khó hiểu: “Sao vậy?”
“Dạ cậu ấy bị ngã, hình như bị bong gân, trông đau lắm” An Hạ nói xong vội đi tìm thím Vũ lấy thuốc rượu.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhìn theo bóng lưng gấp gáp của An Hạ chạy vào bếp, nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn đang tự đắc ra mặt, bà cười mỉa mai: “Diễn giỏi nhỉ?”
Điếu Trạch Nghiễn cười đắc ý, nhìn thấy An Hạ liền thu lại vẻ kiêu ngạo, bày ra bộ mặt đau đớn. An Hạ chuẩn bị thoa thuốc, Điếu Trạch Nghiễn lại giữ tay cô ngăn lại, nghiêm túc nói: “Phải tắm trước đã”
Phụt…
Ngụm trà vừa vào miệng mẹ Điếu Trạch Nghiễn lập tức phun ra, bà trợn mắt nhìn anh, quả nhiên cha mẹ sinh con trời sinh tính, bố anh đứng đắn bao nhiêu thì anh lại lưu manh bấy nhiêu.
Nghe Điếu Trạch Nghiễn nói, An Hạ mặt đỏ bừng bừng, ngớ người đề cao cảnh giác nhìn anh.
“Cậu chỉ cần dìu tôi về phòng là được rồi” Điếu Trạch Nghiễn cười ẩn ý, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
“Ờ…” An Hạ bối rối gật đầu, vội đứng lên đỡ Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy về phòng.
Trong phòng Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ ngồi bên ngoài đợi anh tắm xong liền chạy đến đỡ anh ngồi xuống giường. Cô đổ thuốc rượu ra tay, nhẹ nhàng thoa lên cổ chân anh, cô chăm chú đến nỗi không hề hay biết Điếu Trạch Nghiễn lén lút giơ điện thoại quay phim lại.
Thoa thuốc xong, An Hạ vừa ngước đầu dậy, Điếu Trạch Nghiễn lập tức giấu điện thoại đi. Sắc mặt An Hạ chỉ tồn tại một trạng thái lo lắng, cô dịu dàng hỏi: “Cậu thấy đỡ chưa?”
“Đỡ nhiều rồi”
“Vậy cậu nghỉ đi, tôi lấy nước cho cậu” An Hạ nhấc chân anh đặt lên giường rồi ra ngoài.
Sau khi An Hạ ra khỏi phòng, Điếu Trạch Nghiễn lấy điện thoại mở xem lại đoạn clip vừa quay, tủm tỉm cười một mình.
An Hạ mang nước cho Điếu Trạch Nghiễn, anh nói dối giữ cô lại để khi nào anh cần đi vào toilet có người dìu. An Hạ không chút nghi ngờ, mang sách vở qua phòng anh ngồi học.
Đến tối, An Hạ xuống lầu mang đồ ăn lên phòng để Điếu Trạch Nghiễn khỏi phải đi lên đi xuống bất tiện. Món lẩu tối nay bị dời sang hôm khác, An Hạ vẫn vui vẻ cùng Điếu Trạch Nghiễn ăn cơm dù chỉ có hai người.
Đến chín giờ, Điếu Trạch Nghiễn chuẩn bị đi ngủ, An Hạ cũng trở về phòng mình, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò anh: “Nếu cần nhớ gọi tôi”
Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười gật đầu, An Hạ không an tâm đứng ở cửa lưỡng lự một lúc lâu mới chịu trở về phòng.