Sau đêm đó Điếu Trạch Nghiễn suốt nhiều ngày không về nhà, cũng không đến trường. Ngay cả khi An Hạ hỏi Từ Tuấn Hạo, anh cũng hoàn toàn không biết. An Hạ mỗi ngày mỗi đêm gọi điện không ngừng cho Điếu Trạch Nghiễn, nhưng điện thoại của anh luôn khóa máy.
Chuyện này kéo theo chuyện kia, mẹ Điếu Trạch Nghiễn suy sụp tinh thần, lúc nào ủ rũ buồn bã, không khí trong gia đình vốn đang vui vẻ chỉ vì An Hạ mà trở nên lạnh lẽo xáo trộn, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như thế này.
“*An Hạ, mình biết Trạch Nghiễn ở đâu rồi*”
Chỉ cần là một chút hy vọng gặp được Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ không bao giờ bỏ qua. Cúp máy, An Hạ theo lời Từ Tuấn Hạo đến một quán net nằm gần trường, nơi đây nhiều thể loại ra vào, kẻ ăn chơi hư hỏng không thiếu, đến vào buổi chiều tan tầm học sinh đến càng đông hơn.
An Hạ đến, Từ Tuấn Hạo đứng đợi trước cửa cùng cô vào bên trong tìm Điếu Trạch Nghiễn, không gian ồn ào, tiếng la hét văng tục om sòm không ngừng vang lên.
Từ xa An Hạ đã nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn bộ dạng xốc xếch, anh ngồi ở khu vực trong cùng của quán chơi game, trên tay còn cầm thuốc lá đang cháy dở.
Tim An Hạ ngừng đập, cô đứng sững người nhìn Điếu Trạch Nghiễn, nước mắt cô vô thức tuôn ra không ngừng. Đến khi Từ Tuấn Hạo kéo tay An Hạ đi cô mới tỉnh táo lại.
Đến ngay cạnh Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo đánh vào vai anh. Điếu Trạch Nghiễn xoay đầu nhìn, vừa nhìn thấy An Hạ đã lạnh lùng quay đi.
Từ Tuấn Hạo gỡ tai nghe Điếu Trạch Nghiễn xuống, cáu gắt nói: “An Hạ đến đây rồi, mày về nhà đi”
Điếu Trạch Nghiễn không quan tâm, đeo tai nghe trở lại, tiếp tục chơi game. Ngay khi anh vừa đưa điếu thuốc lên miệng, An Hạ đã giật lấy. Điếu Trạch Nghiễn tức giận đứng bật dậy, vứt tai nghe xuống bàn phím, nóng giận nhìn cô chằm chằm.
“Bây giờ cậu muốn gì?”
“Cậu về nhà đi” An Hạ thẫn thờ nói.
“Chuyện của tôi, không cần cậu quản” Điếu Trạch Nghiễn gằng thấp giọng, anh quay qua quát Từ Tuấn Hạo: “Khi tao còn bình tĩnh thì đưa cô ta cút khỏi mắt tao”
“Mày…” Từ Tuấn Hạo giận dữ nắm cổ áo Điếu Trạch Nghiễn, giơ tay đang siết chặt thành nắm đấm.
An Hạ vội ngăn Từ Tuấn Hạo lại, gỡ tay anh ra khỏi áo Điếu Trạch Nghiễn, khẩn cầu van xin: “Cậu về nhà đi, tôi chắc chắn với cậu, tôi tuyệt đối không xuất hiện trước mặt cậu một lần nào nữa”
Vừa quay lưng đi, An Hạ đã bật khóc nức nở, dù nén nhịn thế nào bờ vai cô cũng run lên không ngừng. Sự xuất hiện ngay từ đầu của cô ở đây vốn đã là một sai lầm.
Trở về nhà, An Hạ vào phòng gom hết quần áo bỏ vào hành lý, những thứ được Điếu Trạch Nghiễn và bố mẹ anh mua cho cô đều để lại. Chiếc vòng tay nhiều lần muốn tháo ra nay đã có lý do để tháo, An Hạ vào toilet dùng xà phòng làm trơn để mở. Khi rửa sạch, tay cô đã đỏ ửng, còn rướm máu dưới da, cô để lại chiếc vòng cùng sổ tiết kiệm, kéo hành lý rời đi ngay lập tức.
Đang đóng cửa, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, An Hạ trở vào lại xem, trên màn hình hiển thị tên Từ Tuấn Hạo, trong lòng An Hạ lập tức sinh ra cảm giác bất an vội vàng bắt máy.
“*An Hạ, mau đến bệnh viện, Trạch Nghiễn đánh nhau đổ máu bất tỉnh rồi*”
Giọng Từ Tuấn Hạo hoảng hốt vang lên trong điện thoại, An Hạ lao ra ngoài không một giây lưỡng lự, đón taxi chạy gấp đến bệnh viện. Chạy một hơi đến phòng gấp cứu, bắt gặp Từ Tuấn Hạo ngồi gục đầu trên ghế trước phòng cấp cứu, bước chân An Hạ cứng nhắc, nhấc thế nào cũng không tiến lên được.
Nữ bác sĩ trẻ bước ra sau tấm màn che kín, cô hỏi lớn: “Người nhà của bệnh nhân Điếu Trạch Nghiễn đến chưa? Gấp lắm rồi, không đợi được nữa đâu”
Từ Tuấn Hạo ngẩng đầu dậy nhìn về phía cửa ra vào, thấy An Hạ đứng chết sững một chổ, anh đứng lên kéo bác sĩ đến trước mặt cô.
“Cô ấy là người nhà của Điếu Trạch Nghiễn”
Nữ bác sĩ đưa giấy bảo An Hạ ký vào, An Hạ trước mắt bị che mờ bởi nước mắt, trước đây bà cô cũng vậy, bác sĩ đưa giấy cho cô ký xác nhận bà đã mất, nếu bây giờ cô ký, có khác gì thừa nhận Điếu Trạch Nghiễn đã xảy ra chuyện. An Hạ gục xuống đất khóc không ngừng, những người đi qua lại còn phải ngoái đầu nhìn, tỏ ra thương xót cho cô.
“An Hạ, bình tĩnh lại đi” Từ Tuấn Hạo đỡ An Hạ dậy.
Cả cơ thể An Hạ không còn sức, bên tai ù đến không nghe thấy gì, cả khu chờ trước phòng cấp cứu chỉ còn nghe thấy tiếng khóc thảm thương của cô.
“Xin lỗi, nhưng em phải ký vào đây” Nữ bác sĩ kiên quyết đưa tờ giấy đến trước mặt An Hạ ép cô phải ký.
An Hạ đờ đẫn lắc đầu, gượng đứng dậy lao vào chổ Điếu Trạch Nghiễn, anh nằm trên giường, mặt mũi máu me bê bết, từng bước chân của cô như một kẻ vô hồn đến bên cạnh anh, lòng cô hoàn toàn sụp đổ.
“Trạch Nghiễn… đều tại tôi, cậu tỉnh lại đi, tôi thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu một lần nào nữa”
Nữ bác sĩ đi đến bên cạnh An Hạ đang gục đầu trên người Điếu Trạch Nghiễn, cô khẽ chậc lưỡi: “Cô bé thật đáng thương, để chị giúp em nhé?”
An Hạ khó hiểu trước đầu nhìn nữ bác sĩ, cô ấy dùng tấm bìa trình ký đôi trong tay đập thẳng vào người Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ kinh ngạc trợn mắt, cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng la thất thanh của anh đã vang lên.
“A!!!” Điếu Trạch Nghiễn ôm ngực nhắn nhó, đau đến cong người, anh quát vào mặt nữ bác sĩ: “Dì muốn giết con sao?”
Nữ bác sĩ cười đắc ý, vỗ vai An Hạ chuẩn bị rời đi: “Nó không bị gì cả, là giả bộ thôi”
Trong gian phòng nhỏ được ngăn cách bởi những tấm màn, sau khi nữ bác sĩ rời đi, An Hạ đưa mắt khó hiểu nhìn Từ Tuấn Hạo. Từ Tuấn Hạo cười ngại ngùng khai ra sự thật, sẵn tiện tìm cớ trốn trước: “Cô ấy là Hồ Ý, là em gái mẹ Trạch Nghiễn, tức là dì ruột cậu ấy. Mình có hẹn với An Nhiên, mình đi trước đây, chúc hai cậu vui vẻ”
Trong không gian nhỏ chỉ còn An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn, cô nhìn anh với gương mặt không cảm xúc: “Đùa như vậy cậu vui lắm sao?”
Ngay khi An Hạ vừa quay lưng, Điếu Trạch Nghiễn lập tức phóng xuống giường giữ cô lại, anh nghiêm nghị nói: “Nếu tôi không làm, cậu có chịu ở lại?”
Thấy An Hạ bất động không trả lời, Điếu Trạch Nghiễn ôm lấy cô, chân thành bày tỏ: “Nếu cậu không thích ở đây, tôi sẽ đi cùng cậu”
“Trạch Nghiễn” An Hạ đẩy anh ra, hoang mang không thốt nên lời: “Cậu có biết cậu đang nói gì không?”
“Biết, cậu ở đâu, tôi ở đó, Điếu Trạch Nghiễn tôi sẽ bám cậu đến chết cũng không buông”
An Hạ thở dài bất lực trước lời tuyên bố hùng hồn của Điếu Trạch Nghiễn, từ ngày bước vào cuộc sống của anh, ông trời đã đóng tất cả các lối của cô để cô không còn đường ra. Lần này Điếu Trạch Nghiễn không sao, nhưng nếu chuyện xấu thật sự xảy ra, cô sẽ phải ân hận cả đời.