Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 97:Đủ tuổi



Kế hoạch sau Tết là đón sinh nhật hai mươi tuổi của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ trong khoảng thời gian đó liên tục bị anh khủng bố tinh thần.

Đêm muộn, Điếu Trạch Nghiễn không chịu ngủ, lay An Hạ dậy chỉ để nhắc nhở: “An Hạ, hai ngày nữa anh đủ tuổi kết hôn theo pháp luật”

An Hạ không đáp, cũng không tỉnh táo để nghĩ đến, cô kéo chăn qua đầu tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, An Hạ đang đánh răng trong toilet, Điếu Trạch Nghiễn bỗng xuất hiện sau lưng cô, đối mặt với cô trong gương, anh ẩn ý nhắc: “Còn một ngày nữa pháp luật cho anh kết hôn”

An Hạ thở dài bất lực, không làm theo ý anh e là không được yên ổn. Rửa mặt xong An Hạ sang phòng Điếu Trạch Nghiễn tìm anh nói cho rõ mọi chuyện, nếu không đến lúc anh được nước làm tới thì người gặp nguy sẽ là cô.

Trong phòng, Điếu Trạch Nghiễn ngồi trước máy tính, An Hạ đi đến gần mở lời: “Trạch Nghiễn, chuyện…”

An Hạ còn chưa kịp nói gì thì Điếu Trạch Nghiễn đã vội vàng cướp lời, dáng vẻ vô cùng mong đợi.

“Anh sẵn sàng rồi”

An Hạ ngớ người không kịp phản ứng, lúc ý thức được lời nói của anh, cô lập tức quay lưng ra ngoài mặc tiếng kêu la níu kéo của Điếu Trạch Nghiễn vang vọng phía sau.

Nửa đêm trước khi bước qua sinh nhật của Điếu Trạch Nghiễn, trong nhà ai nấy đều đã ngủ từ lâu, chỉ có mỗi An Hạ phải cố giương to mắt chống chọi cơn buồn ngủ để chiều lòng anh.

Ngồi trên giường Điếu Trạch Nghiễn xem phim ở tivi lớn phía đối diện cuối giường, An Hạ suýt ngủ gục bỗng bên tai vang lên tiếng của anh khiến cô giật mình tỉnh lại.

“An Hạ”

“Sao? Anh buồn ngủ rồi à?” An Hạ mong đợi, hai mi mắt sắp nhíu chặt lại.

“Không phải, anh có chuyện muốn nói”

An Hạ nhắm chặt mắt rồi mở to xốc lại tinh thần lắng nghe anh nói.

“Chuyện cầu hôn anh, em tính đến đầu rồi?”

Tâm tư An Hạ như muốn sụp đổ ngay tức khắc, cô khổ sở từ chối bàn đến vấn đề này: “Chúng ta còn đi học, anh đừng bàn đến việc này được không?”

Điếu Trạch Nghiễn không cam tâm, gân cổ cãi lại: “Đi học đã sao, mười bảy phút hai giây nữa anh đã có thể kết hôn hợp pháp”

An Hạ khóc không ra nước mắt, xuống giọng cầu xin anh: “Em biết, nhưng đây không phải là lúc thích hợp”

“Vậy thì lúc nào mới thích hợp? Anh không đợi lâu được đâu”

Thái độ của Điếu Trạch Nghiễn kiên quyết, An Hạ nghiêm túc suy nghĩ, đưa ra lời đề nghị: “Hay để tốt nghiệp hãy tính?”

Còn tưởng Điếu Trạch Nghiễn sẽ phản đối vì bắt anh chờ thêm hai năm rưỡi, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý.

“Được, lễ tốt nghiệp anh đợi em cầu hôn anh”

Câu nói quen thuộc kéo lại hồi ức của An Hạ, cũng chính vì câu nói đợi đến lễ tốt nghiệp mà cô đã có quãng thời gian vô cùng gian nan, nhớ đến chỉ càng khiến An Hạ trở nên nản chí.

Đạt được ý muốn, Điếu Trạch Nghiễn cuối cùng cũng buông tha cho An Hạ: “Em ngủ đi”

An Hạ mừng rỡ, vừa định đứng lên leo xuống giường thì bị Điếu Trạch Nghiễn nắm cổ chân lôi lại, anh hất tung chăn phủ lên người cô. An Hạ không còn hơi sức để tranh cãi với hành động của Điếu Trạch Nghiễn, cô cuộn mình nhắm mắt ngủ, trong mơ màng vẫn không quên nhớ đến anh.

“Trạch Nghiễn, sinh nhật vui vẻ”

Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười dịu dàng nhìn An Hạ nhắm nghiền mắt ngủ, nụ cười anh dần trở nên nguy hiểm, cầm điện thoại đặt trên đệm phía bên kia lên, nhấn kết thúc lưu cuộc ghi âm về đoạn đối thoại vừa nãy.

Anh chợt thì thầm bên tai cô: “May mà em gặp anh, gặp người khác xem như em xong rồi”

Buổi sáng Điếu Trạch Nghiễn dậy muộn, thong thả ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt đắc ý, mẹ anh rất nhanh nhận ra vấn đề, theo tầm mắt của anh nhìn về phía An Hạ đang đứng trong bếp.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghiêm túc suy ngẫm, mối quan hệ giữa con trai bà và An Hạ dạo gần đây quả không còn dừng ở mức tình yêu trong sáng, không chừng những gì bà nghe được phát ra trong phòng anh vào buổi tối hôm đó là thật.

Nghĩ đến, mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười ngại ngùng, con trai bà bạo dạn không phải mới bộc phát, từ lúc theo đuổi An Hạ thì anh đã bắt đầu có những hành vi vượt quá, có lẽ anh đã không chờ đợi được nữa.

Bắt gặp biểu cảm còn gian hơn của mình, Điếu Trạch Nghiễn nghi hoặc nhìn mẹ anh bằng vẻ mặt kỳ thị.

Bị bắt quả tang, mẹ Điếu Trạch Nghiễn vội nở nụ cười trừ cho qua, hào hứng hỏi: “Phải rồi, con vẫn chưa nói sinh nhật năm nay muốn quà gì”

“Một cô vợ” Điếu Trạch Nghiễn thư thả đáp, chỉ tay về hướng An Hạ.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn bất lực ra mặt, không còn cách nào khác.

“Mẹ đã đưa An Hạ đến với chúng ta, không phải mẹ không giúp con, mà là con không có năng lực”

Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh quay đi, con ngươi chuyển động dõi theo từng động thái của An Hạ. Ngay khi An Hạ ngồi vào bên cạnh, Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng mở lời: “An Hạ, hôm nay chúng ta làm gì?”

An Hạ ngơ ngác nhìn anh, ngây ngô trả lời: “Hôm nay là sinh nhật anh sao lại hỏi em?”

Điếu Trạch Nghiễn nghiêm túc suy nghĩ, nét mặt ẩn hiện sự lưu manh, giọng nói chợt thì thầm ám muội: “Vậy tối nay…”

Đang nói nửa chừng chợt dừng lại cười ẩn ý, Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ căng thẳng không dám chớp mắt, bố mẹ anh cùng thím Vu cũng nín thở lắng nghe.

Điếu Trạch Nghiễn không tiếp lời, cầm đũa lên ăn trong phấn khởi, An Hạ bên cạnh anh đã bất động một lúc lâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.