Nghịch Lưu (Ngược Dòng)

Chương 4



Người đàn ông bước nhanh tới, dùng đèn pin soi xung quanh hai vòng. Con mèo đen bị ánh sáng chiếu vào, con ngươi trở nên sắc bén trong nháy mắt. Nó phát ra một tiếng ‘meo’ rồi nhảy từ trên tường cao xuống đất, dựng thẳng đuôi chạy không thèm quay đầu lại.

Người đàn ông vốn tưởng có chuyện gì, lại không ngờ chỉ là gặp một con mèo cỏn con, trong lòng lập tức nổi lên cơn tức giận. Hắn nhặt một cục đá từ dưới đất lên, sau đó ném nó về phía con mèo đen. Hắn thốt ra những câu từ rất mất dạy với giọng điệu tràn đầy tức giận cùng hậm hực: “Mẹ nó, đã hơn nửa đêm rồi mà còn đứng ở đây kêu kêu. Kêu con mẹ mày*. Biến!”

(*) Câu này thực chất tục lắm, nhưng vì để không ảnh hưởng đến mắt và não của người đọc nên chúng tôi quyết định nói giảm nói tránh – Sở

Hắn chửi vô tội vạ xong, quay người vừa đi vừa cầm đèn pin chửi.

Đúng lúc này có một bóng người màu đen không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn như ma quỷ, cổ của người đàn ông kia đột nhiên trở nên vô cùng đau xót, toàn thân run rẩy. Hắn chẳng kịp nói một từ nào thì đã ngất đi.

Mặt Giang Bùi Di không cảm xúc lấy tay đỡ hắn nằm xuống đất, nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, trong lòng cậu lại không tự chủ được hiện lên một ý nghĩ vô cùng hoang đường: Hành vi của người đàn ông này… nhìn thế nào cũng rất giống như là…đang tuần tra?

Toàn bộ thi thể của Biên Thụ lại lần nữa xuất hiện trước mắt cậu. Giang Bùi Di bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi nhanh chóng cởi áo người đàn ông kia, cánh tay trần trụi của hắn được phơi bày dưới ánh đèn pin.

Chỉ thấy dưới cánh tay gầy guộc đều là những lỗ kim chi chít.

Thì ra lại là một kẻ nghiện ma túy!

Chuyện này quả thực không logic, trong một ngôi làng nghèo đến nỗi đập nồi bán sắt, lại có tới hai trùm ma túy cao cấp. Chẳng lẽ là trùng hợp, hay là…

Một ý tưởng ngớ ngẩn chợt loé qua trong đầu Giang Bùi Di, màn đêm tối đen không thấy năm ngón tay trước mắt cậu hệt như quái thú trong vực sâu đang há chiếc miệng khổng lồ chực chờ con mồi. Lúc này Giang Bùi Di mới ý thức được, việc cậu một thân một mình tùy tiện đến thôn Tháp Bộ là quá mạo hiểm.

Giang Bùi Di mặc lại quần áo cho người đàn ông, đứng lên rồi tắt đèn pin. Chuẩn bị rời khỏi cái nơi mà chính cậu không biết nguy hiểm như thế nào này ngay lập tức.

Lặng lẽ rẽ vào một ngã tư, bóng dáng của Giang Bùi Di đột nhiên dừng lại, sau đó lùi về phía sau hai bước.

Trước mặt cậu là ba cặp mắt u ám lạnh lùng như chó rừng, chim ưng.

Cục cảnh sát thành phố Trọng Quang. Ngôn Tình Cổ Đại

Buổi tối, tới gần thời gian tan làm. Lâm Phỉ Thạch ăn không ngồi rồi cả ngày cuối cùng cũng chịu đến văn phòng một chuyến. Hắn choàng một chiếc khăn quàng cổ lông lạc đà, trên mặt nở một nụ cười như gió xuân đặc trưng hỏi: “Phía người chết sao rồi? Có ai tới nhận xác chưa?”

Nói ra thì thật xấu hổ, các đồng chí trong cục cảnh sát thành phố đồng tâm hiệp lực điều tra vụ án ‘sát thủ đường lớn’ hồi sáng suốt một ngày, nhưng họ vẫn đang ở giai đoạn ‘chưa điều tra ra cái gì’. Ngay cả những thông tin cơ bản nhất về người chết cũng chưa xác định được.

Bởi vì một nguyên nhân mà ai cũng biết: kỹ thuật và thiết bị ở thành phố Trọng Quang đã lạc hậu, tin tức truyền đi rất chậm gây ra rất nhiều khó khăn cho việc thúc đẩy công tác điều tra.

Kỳ Liên cho rằng mình đã đoán ra được tính tình của Lâm đội trưởng thế nào, vì vậy rất tự tin nói: “Không có báo cáo gì! Không có phát hiện manh mối gì mới!”

Lâm Phỉ Thạch: “…”

Hắn liếc nhìn Kỳ Liên với ánh mắt như nhìn thấy người thiểu năng, sau đó trìu mến nói với tất cả đồng nghiệp của mình một cách chân thành: “Mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi. Bên ngoài trời lạnh lắm, đừng tăng ca nữa, mau về nhà đi. Chuyện ngày mai thì để ngày mai tính.”

Nói xong hắn làm gương quay đầu bỏ chạy trước.

Nữ cảnh sát ngồi trong góc hiện lên vẻ mặt không nói nên lời: ” Tôi cảm thấy so với Triệu đội trưởng cũ trước kia thì Lâm đội trưởng có vẻ tốt hơn…”

Kỳ Liên thở dài: “Haizzz, ai mà biết được cấp trên nghĩ thế nào. Chúng ta chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được. Trời có đổ mưa giông sấm sét thì Lâm đội trưởng sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.”

Nhà của Lâm Phỉ Thạch được cấp trên phân công nằm cách cục thành phố chỉ vài bước chân. Bình thường đi bộ đến chỗ làm không đến mười lăm phút. Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là để gà, vịt, cá mới mua trên mạng vào tủ lạnh. Sau đó, hắn xịt một ít nước lên cây bông hồng đỏ tinh xảo trong bình hoa rồi cầm một quả thanh long tươi ngồi lên chiếc ghế sô pha bắt đầu lướt Weibo.

Dường như Lâm Phỉ Thạch không có chút áp lực tâm lý nào, cũng không nóng nảy vội vàng dù chỉ một chút. Phá được án hay không đều tùy vào duyên phận trời định. Còn hắn từ trước tới nay đều không tăng ca, hoàn toàn không có cái gọi là đạo đức nghề nghiệp —— Nếu Giang Bùi Di ở đây, nhìn thấy cái đức hạnh hưởng phúc này của hắn. Khẳng định sẽ đem hắn và tên Lam Tưởng kia thành cá mè một lứa mà châm chọc mắng chửi một phen.

Sau khi Lâm Phỉ Thạch tắm nước nóng xong, hắn mặc áo choàng tắm trắng như tuyết nằm xuống giường. Suy nghĩ một chút rồi duỗi tay lấy điện thoại, mở màn hình lên.

Một lúc sau, trong phòng ngủ vang lên một đoạn nhạc nền rất cổ điển. Vài năm trước, một ứng dụng rất ‘Phật giáo’** tên là ‘Ếch du lịch’*** rất nổi tiếng trên mạng. Lúc đó có rất nhiều người chơi, nhưng sợ rằng bây giờ không có nhiều người nuôi. Lâm Phỉ Thạch không muốn đày con ếch nhỏ của mình vào lãnh cung nên vẫn chơi cho đến tận bây giờ. Mỗi ngày đều kiên trì không bỏ cho ăn, có thời gian rảnh thì vào game nhìn nó.

(**) Phật chỗ này theo mình hiểu thì trong một bài phỏng vấn Mayuko Uemura – chủ nhân của game có nói rằng: “Tôi muốn phát triển các trò chơi mà người chơi có thể yêu thích nó. Tôi không muốn phát triển các trò chơi mà bạn phải tập trung vào nó quá nhiều”. Đại khái là cổ muốn mọi người khi chơi game sẽ cảm thấy thoải mái, dùng game giải trí chứ không phải nghiện ý. Mà game tương đối chậm rãi nên người có tính kiên nhẫn mới chơi được nên có lẽ Phật là ý Phật này😂 – Ngư

(***) Ếch du lịch: Đây là trò chơi về một chú Ếch đi du lịch đến rất nhiều nơi, gửi về cho bạn những bức ảnh từ các chuyến phiêu lưu của nó, và rồi trở về với những món vật phẩm sưu tầm. Chủ yếu là các món đặc sản từ những vùng mà nó từng ghé thăm. Vào khoảng năm 2018 sau khi ra mắt 2 tuần trở thành tựa game tải xuống nhiều nhất số 1 Trung Quốc và các quốc gia Châu Á khác.

Lâm Phỉ Thạch mở hộp thư và nhận tấm bưu thiếp do con trai của con ếch xanh gửi đến, sau đó mua một ít bánh mì kẹp thịt đặt trong chén.

Đã hơn 9 giờ, hắn dự định nghe mấy bài hát một lúc rồi ngủ.

Đúng lúc này, Giang Bùi Di gọi điện đến.

Dù sao thì hai người cũng phải trở thành đồng đội hợp tác cùng nhau trong tương lai. Nên trước khi gặp mặt, Lâm Phỉ Thạch đã lưu phương thức liên lạc của đối phương. Nhưng lúc này bên kia đột nhiên chủ động gọi điện tới cộng với tính cách lạnh lùng xa cách của phó đội trưởng Giang làm dây thần kinh của hắn hơi hơi giật nảy lên. Lâm Phỉ Thạch cau mày nhấn nút trả lời, nói: “Đội phó Giang?”

Người bên kia hình như đang chạy. Tiếng gió lạnh rít qua ống nghe, kèm theo tiếng huýt sáo đáng sợ, giống như tiếng kèn của tử thần đang thổi một khúc bi ca. Giọng nói của Giang Bùi Di đứt quãng và vội vàng:

“Lâm đội trưởng, thôn Tháp Bộ ở phân khu Hướng Dương rất có thể là một ổ buôn bán ma túy quy mô lớn, ước tính có hơn 40 thành viên. Cậu nên liên hệ ngay với cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm và đội phòng chống cháy nổ để thực hiện các hoạt động bắt giữ người ngay trong đêm. “

Giang Bùi Di vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề, không nói nửa lời vô nghĩa: “Hành động nhanh lên, nếu không lúc bọn chúng nghe được tin sẽ tới không kịp.”

Nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn tiếng chửi bới ồn ào mơ hồ từ xa, Lâm Phỉ Thạch trong nháy mắt mất hết buồn ngủ. Mí mắt sụp xuống một nửa đột nhiên nâng lên: “Anh hiện tại đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của Giang Bùi Di dừng lại trong giây lát, sau đó Lâm Phỉ Thạch nghe thấy anh ta nói một cách bình tĩnh: “Thôn Tháp Bộ. Tôi bị trúng đạn.”

– —

“Bắt lấy cậu ta! Không được để cậu ta chạy thoát!”

“Chó săn đâu? Mau đem lại đây!”

“Đằng kia! Cùng tôi đuổi theo hắn mau.”

Lần này Giang Bùi Di đi hoàn toàn là vì cậu nghi ngờ những lời nói tùy tiện của Lam Tưởng, cảm thấy có thể có một bí mật ẩn giấu trong thôn Tháp Bộ. Vì vậy cậu mới lặng lẽ đến nơi này để kiểm chứng suy nghĩ của mình, không ngờ lại gây ra sóng to gió lớn như vậy. Người dân của thôn Tháp Bộ gần như dốc hết toàn bộ lực lượng muốn bắt lấy cậu. Tất cả đều có khuôn mặt méo mó và gớm ghiếc, tay cầm dao rựa, gậy gộc và súng đất tự chế. Dẫn theo con chó săn lớn đang gầm rú đuổi theo Giang Bùi Di, cảnh tượng như bị đàn châu chấu lớn đuổi dí.

Khi Giang Bùi Di nhìn thấy ba người đàn ông dữ tợn trông giống như loài sói và hổ, cậu biết rằng dự đoán tồi tệ nhất trong lòng cậu đã trở thành sự thật.

Toàn bộ thôn Tháp Bộ thật sự là một hang ổ ma túy lớn.

Đám người này thành lập một băng nhóm chuyên kinh doanh ma túy, bọn chúng tự sản xuất và bán quanh năm nên có tiền mua và sử dụng ma túy!

Tất cả những điều không hợp lí đều đã được giải thích rõ ràng. Thảo nào mà Biên Thụ có khả năng mua thuốc, phản ứng bất thường của Lam Tưởng khi cậu nhắc đến thôn Tháp Bộ. Đây quả thật là sự phân công rõ ràng đâu ra đấy. Có người tuần tra vào ban đêm, cách quản lý quân sự hóa được thiết lập một cách rõ ràng, ra hình ra dáng.

Trên đường chạy trốn, Giang Bùi Di bị một viên đạn đất bắn trúng sau eo. Loại đạn này có chất lượng kém – lực sát thương kém hơn nhiều so với viên đạn kim loại, nhưng bởi vì khoảng cách bắn quá ngắn nên nó vẫn găm sâu vào da thịt. Với tốc độ nhanh nhẹn trong bóng tối của cậu có thể thoát khỏi nhóm người truy đuổi này một cách dễ dàng, nhưng sau lưng có những con chó khứu giác nhạy bén đuổi theo không buông. Giang Bùi Di rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể quyết định dứt khoát qua sông.

Thời tiết lúc này rất không thích hợp để xuống nước, không cẩn thận có thể chết cóng vì lạnh. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác.

Giang Bùi Di nghiến chặt răng, nhắm mắt lại. Sau đó nhảy phịch xuống một con sông gần thôn. Cơ thể cậu vẽ nên một dòng nước tuyệt đẹp trong không khí, nhưng sau đó không còn duyên dáng như vậy nữa — trong nháy mắt dòng nước lạnh buốt đến xương xuyên qua quần áo, mảnh băng đâm vào làn da. Những vụn băng trôi nổi trên mặt nước cắt qua gương mặt tái nhợt dị thường của Giang Bùi Di.

Nước sông ầm ầm từ lỗ tai rót vào màng nhĩ, âm thanh nghe được càng lúc càng trở nên mơ hồ. Một lực hút nặng nề lạnh lẽo từ trong nước sâu như thể đang duỗi ra xúc tu không ngừng lôi kéo tứ chi của cậu hòng kéo cậu chìm xuống phía dưới.

Giang Bùi Di xuống nước chưa đầy nửa phút nhưng nửa người gần như tê cóng vì lạnh, may mắn là dòng sông không rộng lắm. Kĩ năng bơi lội của Giang Bùi Di rất tốt nên cậu nhanh chóng kéo nửa thân tàn của mình bơi sang bờ bên kia.

Trên người cậu vốn đã có vết thương vẫn còn đang không ngừng chảy máu vừa bị gió thổi qua lập tức phát sốt nhẹ, cả người không tự chủ mà run rẩy. Trong cổ họng dường như có cục máu đông làm hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Giang Bùi Di thở ra một làn khói trắng, cậu loạng choạng hai bước chống lên thân cây cao to trụi lủi. Vươn tay sờ vào phần eo gần như mất cảm giác, mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi. Trên tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp lạnh lẽo, đó là máu của cậu.

Ánh đèn pin bên kia sông cứ lập lòe như những con mắt ma đang hướng về vị trí của cậu, tiếng tru dài đinh tai nhức óc. Thật sự là một bầu không khí nguy hiểm đang âm ỉ trong đêm tối.

Giang Bùi Di hít một hơi tại chỗ rồi dùng sức cắn chặt môi và tiếp tục đi về phía trước. Sau đó che miệng ho khan một tiếng, từ trong miệng phun ra một ít máu.

Cậu vô vọng lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, màn hình ẩm ướt sáng lên một tia sáng yếu ớt — chiếc điện thoại này đã bị ngâm nước mà vẫn có thể hoạt động và sử dụng được!

Một tia sáng hy vọng được thắp lên trong vực sâu, cậu biết rằng chiếc điện thoại chính là thứ có thể cứu rỗi chính mình lúc này. Vì vậy nên Giang Bùi Di gần như không nghĩ gì mà giành giật từng giây để bấm số liên lạc cuối cùng.

Bíp–

Lâm Phỉ Thạch có lẽ đang chờ điện thoại của cậu, vừa đổ chuông đã lập tức nối máy: “Cục thành phố bên này đã bắt đầu hành động, tình hình của anh bây giờ thế nào rồi?”

Giọng nói khàn khàn của Giang Bùi Di vang lên bên tai hắn: “Tôi đã vượt qua một con sông, và hiện tại tôi đang ở…”

Lâm Phỉ Thạch: “Alo? Alo! Giang Bùi Di?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.