“Lạnh quá.” Không biết là hiện thực hay là cảnh trong mơ, nhưng vô luận người ở chỗ nào, cũng giống như là đưa thân vào trong hàn băng, gân mạch và xương cốt đều cóng đến tê dại.
Hoa Dạ Ngữ mở mắt ra, ánh sáng thình lình xuất hiện khiến cho nàng vội vàng đóng lại, chỉ vừa nghe hơi thở của người bên cạnh, đã để cho nàng cảm thấy an tâm, cho dù nàng vẫn chưa biết rõ nàng và Phó Bạch Chỉ đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa.
“Sư tỷ, chúng ta ra ngoài rồi sao?” Giật giật cái cổ, Hoa Dạ Ngữ phát hiện nửa người của mình đều đã không có cảm giác, vết thương ở cổ tay mặc dù đã ngừng máu, nhưng vẫn lưu lại một vết màu tím đen, nhìn qua đặc biệt dữ tợn.
“Ra rồi, con rắn kia đã chết, ngươi trúng độc, ta dẫn ngươi đi tìm đại phu.” Phó Bạch Chỉ nói, lo nghĩ liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoa Dạ Ngữ, rũ mắt xuống.
Nàng không nghĩ tới mình mới hôn mê một hồi tỉnh lại, tình thế đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Con cự mãng phách lối đã không còn sức sống, mà Hoa Dạ Ngữ nằm ở bên cạnh mình tuyệt đối cũng không tốt hơn chút nào.
Nhìn cổ tay nàng bị thương, ngay cả người lần đầu tiên bị rắn tấn công nhưng có chút kiến thức liền biết Hoa Dạ Ngữ là bị rắn cắn do đó trúng độc.
Phó Bạch Chỉ sức không lớn, bây giờ lại không có chút xíu võ công, nàng nhìn cây đại thụ thông ra bên ngoài địa cung ở trước mặt, còn có hoàn toàn mất đi ý thức Hoa Dạ Ngữ, thật không biết nên làm thế nào mang người ra ngoài.
Giờ khắc này, Phó Bạch Chỉ kinh ngạc phát hiện mình lại không có chút ý muốn bỏ lại Hoa Dạ Ngữ.
Dù sao nàng cũng cứu mình thoát khỏi nguy hiểm vài ba lần, mà nay lại thêm trúng độc hôn mê bất tỉnh.
Suy nghĩ trong chốc lát, Phó Bạch Chỉ cởi đai lưng ra, quấn lấy hông của Hoa Dạ Ngữ, lại khiêng nàng lên trên người, buộc chặc hai người lại với nhau.
Nhìn hai tay của mình và cây đại thụ kia, Phó Bạch Chỉ cắn răng một cái, quyết định cõng Hoa Dạ Ngữ leo lên.
Chỉ là không quá khó khăn như trong dự liệu, Phó Bạch Chỉ phát hiện, tuy rằng mình không biết vận dụng nội công, nhưng nền tảng nội công của cổ thân thể này được giữ lại, hơn nữa Hoa Dạ Ngữ căn bản không nặng, chỉ tốn một ít khí lực, Phó Bạch Chỉ liền bò ra khỏi địa cung.
“Sư tỷ, cám ơn ngươi cứu ta.” Thấy Phó Bạch Chỉ khom lưng muốn cõng mình, rõ ràng chỉ là một cái động tác đơn giản, lại làm cho lòng Hoa Dạ Ngữ ấm áp.
Phần ấm áp này theo nơi mềm mại nhất từ tận đáy lòng khuếch tán ra, chỉ trong chốc lát liền vây quanh cả trái tim.
Kỳ thực nàng đã sớm chuẩn bị bị Phó Bạch Chỉ vứt bỏ, lại không nghĩ rằng…!
“Cảm tạ cái gì, ngươi là sư muội của ta, ta nên cứu ngươi, huống chi ngươi cũng là vì ta mới bị thương.
Lúc vừa tới ta có để ý, cách đây không xa có một cái thôn nhỏ, ta dẫn ngươi đi đến đó tìm đại phu trước, rồi trở về môn phái sau.
Phó Bạch Chỉ chân thành nói, mà lần này nàng cũng thành tâm thành ý muốn cứu Hoa Dạ Ngữ.
Nàng quả thực muốn diệt trừ nhân vật nữ chính sẽ dẫn đến cái chết cho nhân vật phụ của nàng, nhưng cái gọi là diệt trừ chỉ là loại trừ uy hiếp, mà không phải là gạt bỏ sự tồn tại của Hoa Dạ Ngữ.
Qua mấy ngày ở chung, nàng phát hiện mình cũng không ghét cái tiểu sư muội thích dính mình này, thời khắc mấu chốt lại đặc biệt có thể tin tưởng.
Phó Bạch Chỉ nghĩ, nếu không đến tình huống bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không tổn thương đến tính mệnh của Hoa Dạ Ngữ.
“Sư tỷ, ngươi có mệt hay không? Hình như là đi rất lâu rồi.” Hai người một đường yên lặng mà đi, được Phó Bạch Chỉ chăm sóc như vậy, để cho Hoa Dạ Ngữ mừng rỡ rồi lại hổ thẹn.
Qua hai lần gặp nạn, Hoa Dạ Ngữ liền nhận định lúc này Phó Bạch Chỉ không có cách nào vận dụng nội lực, thật không biết lăn qua lăn lại thế này, đại sư tỷ có bị mình làm mệt hay không.
“Mới đi một chút, người tập võ sao mệt được? Ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi là được.” Phó Bạch Chỉ nói, nhẹ nhàng nâng khóe môi một cái, ý bảo Hoa Dạ Ngữ mình không sao, nhưng lúc quay đầu lại, vẻ mặt bình thản lập tức đổi thành một loại biểu tình khác.
Tuy rằng Hoa Dạ Ngữ không nặng, nhưng cũng phải 80 cân, trước đó xóc nảy đã sớm làm cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy mệt chết đi được, bây giờ mỗi một bước đi đều là đang cố chống đỡ.
Những lời này nàng đương nhiên sẽ không nói ra, nàng đã mất mặt với Hoa Dạ Ngữ hai lần, nếu lần này ngay cả một người cũng cõng không nổi, đại sư tỷ nàng có phần quá vô dụng.
Thật vất vả vào thôn làng, vừa đến y quán, Phó Bạch Chỉ liền không kịp chờ đợi đặt Hoa Dạ Ngữ ở trên ghế, nhưng mà, vừa mới đem người để lên, người nọ liền như một bãi nước mềm nhũn té xuống đất.
Phó Bạch Chỉ cả kinh, vội vàng ôm Hoa Dạ Ngữ, phát hiện thân thể của nàng lạnh đến kinh người, hơi thở phả vào mặt, ngay cả mình cũng cảm giác được vài phần lạnh lẽo.
“Đại phu, ngươi mau đến xem sư muội của ta, nàng bị rắn cắn, hiện tại toàn thân đều lạnh như băng.” Phó Bạch Chỉ nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoa Dạ Ngữ, vội vàng kêu đại phu tới.
Đại phu vốn có những bệnh nhân khác, nhưng thấy tình huống của Hoa Dạ Ngữ nghiêm trọng như vậy, liền buông chuyện trong tay, vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của Hoa Dạ Ngữ.
“Vị cô nương này, vết thương của sư muội ngươi tuy rằng không sâu, nhưng độc tính trong đó lại rất bá đạo, nhìn sắc mặt của nàng, hẳn là thời gian trúng độc phải có một nén nhang.
Độc này đã lan ra toàn thân, không cứu.” Đại phu vẻ mặt bình thản nói, tựa hồ đã quen với chuyện sinh tử từ lâu, nghe hắn lời nói này, Phó Bạch Chỉ sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được.
Lan ra toàn thân, không cứu.
Hai cái từ này cứ vang vọng trong đầu nàng nhiều lần, Phó Bạch Chỉ không cách nào hình dung tâm tình của nàng giờ khắc này.
Khổ sở hối hận tất nhiên là có, lại không hơn được sự áy náy và tự trách trong lòng.
Nếu nàng không cậy mạnh trong địa cung, Hoa Dạ Ngữ cũng sẽ không vì cứu mình mà thụ thương.
Nếu nàng có thể đi tới nơi này sớm hơn một chút, có lẽ Hoa Dạ Ngữ còn có một cơ hội sống sót.
Mà nay, Hoa Dạ Ngữ sắp chết, đây vốn là chuyện có lợi cho mình, nhưng nàng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Ngươi một câu thì đã nói nàng không cứu, cũng nên nghĩ chút biện pháp a.
Có thuốc giải độc gì không, cho nàng ăn một chút, nói không chừng liền có thể giải được độc này.” Phó Bạch Chỉ nắm ống tay áo của đại phu không cho hắn ra ngoài, đại phu không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, tỏ vẻ không muốn để ý đến nàng.
Thấy đại phu nhấc chân muốn đi, Phó Bạch Chỉ từ trên ghế đứng lên, để cho Hoa Dạ Ngữ tựa đầu lên bụng mình, rút kiếm gác ở trên cổ của đại phu.
“Tìm tất cả thuốc giải độc của các ngươi ra đây, mặc kệ có hữu dụng hay không, ta đều phải thử một lần.”
“Ngươi quá đáng nha! Ta đã nói qua, nàng không cứu là không cứu, nếu ngươi muốn thử, ta liền cho ngươi thử.” Lão đại phu bị Phó Bạch Chỉ uy hiếp như thế, có chút sợ cầm vài bình thuốc bày ở trước mặt nàng.
Phó Bạch Chỉ đương nhiên không phân biệt được những lọ thuốc này, cũng không quan tâm vật liệu trong đó, mỗi loại thuốc đều lấy một viên, đưa đến bên mép Hoa Dạ Ngữ.
Hôn mê bất tỉnh Hoa Dạ Ngữ đã sớm bị tiếng động vừa rồi của Phó Bạch Chỉ đánh thức, cũng thấy được hành động chọn thuốc của nàng.
Thấy Phó Bạch Chỉ không nhìn tên, không nhìn dược lý và dược hiệu liền đưa những viên thuốc đủ mọi kích cỡ này đến bên mép mình, Hoa Dạ Ngữ cười cười, nghe lời ăn vào.
Nàng biết, có lẽ giờ phút này mình ăn cái gì cũng vô dụng, ăn loạn như vậy chỉ sợ sẽ càng thêm phiền phức, nhưng thấy sự thân thiết và mong đợi trong mắt Phó Bạch Chỉ, làm thế nào cũng không đành lòng cự tuyệt.
Nếu nàng muốn mình ăn, ăn là được.
“Thế nào? Có khá hơn chút nào không?” Thấy Hoa Dạ Ngữ ăn hết những viên thuốc mình đưa, Phó Bạch Chỉ đưa qua một ly trà để cho nàng uống một chút, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, lại dựa vào lòng Phó Bạch Chỉ.
Thuốc này nàng ăn xong không có cảm giác chút nào, thân thể vẫn lạnh đến chết lặng, còn khó chịu hơn khi còn bé để chân trần ngủ trong ngày tuyết lớn rất nhiều.
“Sư tỷ, chúng ta đi thôi.”
“Thế nhưng…!độc của ngươi.”
“Sư tỷ, đại phu này nhìn qua tựa như hạng người không có tài, có lẽ là còn không lợi hại bằng ngươi, chúng ta đi thôi.”
“Được, ta đây liền dẫn ngươi đi.”
Nghe qua lời Hoa Dạ Ngữ nói, chân mày nhíu chặc của Phó Bạch Chỉ dãn một chút, nàng đem người đở dậy, lại đi ra cửa thôn mua một chiếc xe ngựa, mướn một gã phu xe.
Tình hình của Hoa Dạ Ngữ lúc này, đã không còn khả năng cưỡi ngựa trở về môn phái, biện pháp duy nhất cũng chỉ có như thế.
“Thế nào? Hiện tại có khá hơn không.” Lên xe ngựa, Phó Bạch Chỉ sắp xếp lại chăn đệm bên trong xe xong, để cho Hoa Dạ Ngữ nằm trên đó, thấy người này tìm được nơi ấm một chút liền cuộn người lại, Phó Bạch Chỉ sờ soạng mặt nàng, vẫn lạnh đến cóng tay như trước.
“Sư tỷ, ta không biết mình còn có thể chống đỡ đến khi trở về môn phái hay không, nhưng trên đường có ngươi, ta đã rất vui vẻ.”
Hoa Dạ Ngữ nhìn Phó Bạch Chỉ, chậm rãi nhắm mắt lại nói, nàng luôn cảm giác mình thực sự rất ỷ lại đại sư tỷ, rõ ràng đã không còn là con nít, nhưng nàng lại luôn là muốn được đại sư tỷ ôm.
Tựa như lúc này, nàng bốc đồng muốn sư tỷ ôm mình, nếu như coi đó là yêu cầu trước khi chết, có lẽ cũng không quá đáng đi?
“Ngươi không có việc gì.” Phó Bạch Chỉ không biết nên nói cái gì để dỗ dành Hoa Dạ Ngữ, chỉ có thể cứng ngắc nói như vậy.
Hoa Dạ Ngữ cười cười, đưa tay ôm lấy tay của Phó Bạch Chỉ, chậm rãi tiến đến bên người nàng.
“Sư tỷ, ta lạnh quá, ôm một cái được không.”
“Được.”
Phó Bạch Chỉ không có lý do từ chối, bèn nằm vào trong chăn, ôm thân thể lạnh lẽo của Hoa Dạ Ngữ vào trong ngực.
Đây là lần đầu tiên trong đời Phó Bạch Chỉ đối mặt với sinh tử, nhưng nàng phát hiện mình đã có thể bình tĩnh trở lại.
Theo lý thuyết, mệnh cách của Hoa Dạ Ngữ không phải đứt đoạn ở chỗ này, trong thiết đặt của mình, Hoa Dạ Ngữ hẳn là tìm được bí tịch, võ công tinh tiến, nàng sẽ trở thành chưởng môn Thương khung môn, thậm chí là minh chủ võ lâm, cuối cùng tiến tới với nam chính.
Nhưng bởi vì mình đến, tất cả mọi thứ đều thay đổi đến long trời lỡ đất.
Ôm thân thể càng ngày càng lạnh của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nghĩ, sẽ không phải là vì mình lấy bí tịch vốn nên thuộc về Hoa Dạ Ngữ, nên mới cướp đi mệnh cách của nàng chứ.
Cho nên cái địa cung vốn không có gì cả mới xuất hiện con rắn độc kia, dẫn đến Hoa Dạ Ngữ trúng độc?
Nghĩ tới những việc này, Phó Bạch Chỉ càng thêm hổ thẹn, rồi lại khó đè nén mà buông lỏng chút ít.
Nếu như sự thực đúng là như vậy, mặc dù có lỗi với Hoa Dạ Ngữ, nàng cũng vô lực thay đổi cái gì.
Hiện tại người đã cứu không được, theo phương diện nào mà nói đều là chuyện tốt.
Có lẽ lúc đó mình hẳn là đem Hoa Dạ Ngữ ném ở nơi này, thì sẽ hoàn toàn chặt đứt đường lui của nữ chính, chính nàng nữ phụ cũng sẽ không gặp phải những chuyện về sau.
Thế nhưng…!Thực sự phải làm như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ lại nhìn về phía Hoa Dạ Ngữ, nàng không giết bá nhân bá nhân lại vì nàng mà chết.
Mặc dù không có ra tay, Phó Bạch Chỉ cũng cảm giác mình là hung thủ gián tiếp hại chết Hoa Dạ Ngữ.
Nghĩ tới người này hoàn toàn tín nhiệm mình, vài lần cứu mạng của mình.
Phó Bạch Chỉ không khỏi ôm chặc Hoa Dạ Ngữ, thở dài lắc đầu.
Mà thôi, không thể bỏ một mình nàng ở nơi này, mang về môn phái ít nhất là về cội, cũng có cái để ăn nói.
Quyết định xong, tâm tình của Phó Bạch Chỉ cũng buông lỏng rất nhiều.
Phát hiện Hoa Dạ Ngữ ở trong lòng càng ngày càng run kịch liệt, Phó Bạch Chỉ nhìn cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng nghĩ đến phương pháp thường xuất hiện nhất trong tiểu thuyết và phim truyền hình, dùng thân thể sưởi ấm cho nhau.
Nghĩ như vậy, Phó Bạch Chỉ vội vàng cởi quần áo của mình, cũng cởi quần áo của Hoa Dạ Ngữ, chỉ để lại quần lót.
Không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ mới mấy ngày, Hoa Dạ Ngữ tựa hồ lại gầy thêm nhiều.
Phó Bạch Chỉ vừa mới đưa tay ôm tới, cảm giác được nguồn nhiệt Hoa Dạ Ngữ liền như là cá rơi xuống nước xích qua đây.
Thân thể của nàng rất buốt rất lạnh, lại mềm giống như là cây bông.
Hai người kề sát vào nhau, bộ ngực mềm mại đè ép đến nỗi không hề có một khe hở, không ngờ cũng không khó chịu.
Phó Bạch Chỉ dùng hai tay đem Hoa Dạ Ngữ ôm vào trong ngực, đối phương phát sinh một tiếng ngâm khẽ thoải mái, vùi đầu vào cần cổ của mình.
“Sư tỷ, ôm chặt thêm chút.”
· 2 cân = 1 kg
Tác giả có lời muốn nói: ha ha, tiểu sư muội □□ đẳng cấp lần thứ hai thăng cấp! Đã chưa bao giờ vạch trần sư tỷ trang b biến thành ép buộc giúp sư tỷ trang b.
Bác sĩ: Xin lỗi xin lỗi, này trung hai bệnh ta thực sự không trị được.
Sư tỷ: Cái gì! Không được, ta nói có thể trị liền có thể trì! Sư muội, ngươi nghe ta, của ngươi trung hai bệnh chỉ cần đi b trạm nhìn hoàng đoạn tử sẽ được rồi, chờ chút, ăn thêm chút nữa ta cho ngươi điều phối vi-ta-min sb!
Ẩm ướt sư muội: Sư tỷ, ngươi thật là lợi hại, ta chỉ biết, ngươi làm đều là đối với! (tâm lý os: Cái này cái gì vi-ta-min, ăn cũng sẽ không chết đi? Sư tỷ tối hôm qua hình như chỉ là dùng làm bánh ga-tô tư liệu sống làm cái này mới là.)
Bác sĩ: Chờ chút, ngươi đều không phải bác sĩ, ngươi không thể tùy tiện cho người bệnh uống thuốc!
Sư tỷ: Ngươi cút ngay, ta làm bất cứ chuyện gì đều là đối với!
Ẩm ướt sư muội: Sư tỷ, cái này vi-ta-min cần ăn mấy viên?
Sư tỷ: Ngạch…!Cái này ta không muốn quá ôi chao, ăn trước mười người thử xem đi.
Ẩm ướt sư muội:…!
Sư tỷ: (ˇ? ˇ) Ẩm ướt sư muội há mồm, sư tỷ đút ngươi.
Ẩm ướt sư muội: A…!(⊙v⊙)
Sư tỷ: Ân, ngoan, ta nhớ tới, ta tối hôm qua còn bỏ thêm một ít thuốc Đông y.
Ẩm ướt sư muội:!!! (tâm lý os: Sư tỷ, nói xong không thêm bất luận cái gì dược vật chỉ thêm ăn đâu!)
Bác sĩ: Mau tới người, trung hai bệnh hoạn người cơn sốc, trong cơ thể nàng trung hai bệnh độc phải bạo phát!
Sư tỷ: Trời ạ, ta về nhà trước! ← mọi người: Sư tỷ ngươi lại giả bộ cái b bỏ chạy!
Ẩm ướt sư muội: Ha ha đát…!
Hoa Dạ Ngữ tiểu đồng giày bởi vì trung hai bệnh bạo phát tốt, hưởng thọ 15 tuổi.
╮(╯▽╰)╭.