Hoa Dạ Ngữ nói muốn tắm rửa, đương nhiên Phó Bạch Chỉ sẽ không cự tuyệt.
Nàng gật đầu, có chút không yên lòng nhìn nàng một cái, sau đó mới đi ra ngoài múc một thùng nước nóng đem vào.
Bởi vì trên người Hoa Dạ Ngữ thối rửa, Phó Bạch Chỉ không có để cho nước quá nóng, mà là lấy cái nhiệt độ thích hợp, nàng xoay người nhìn Hoa Dạ Ngữ nằm ở trên giường, nhẹ dùng sức, chậm rãi cởi y phục trên người nàng ra.
Tuy rằng hôm qua đã xem qua, nhưng khi nhìn lại dấu vết trên đùi Hoa Dạ Ngữ, ngực Phó Bạch Chỉ vẫn không khỏi tê rần.
Trên làn da vốn trắng noãn mang theo mấy vết màu xám xanh, nhàn nhạt bao trùm bên ngoài da Hoa Dạ Ngữ, dường như lại lớn hơn hôm qua một ít, tuy rằng chẳng hề dữ tợn xấu xí, lại nói rõ cổ thân thể này đang có tốc độ suy yếu thế nào.
Phó Bạch Chỉ không dám nghĩ nếu như tùy ý để độc trong người Hoa Dạ Ngữ tiếp tục phát triển thì sẽ ra sao, nàng sợ đối mặt với mọi thứ sau đó, rồi lại phải làm bộ kiên cường, bởi vì nàng biết, nếu ngay cả nàng cũng hỏng mất, thì làm sao Hoa Dạ Ngữ có thể tiếp tục chống đỡ.
“Ngữ nhi, nước ấm được không?” Ôm Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng đưa nàng vào trong thùng nước, Phó Bạch Chỉ cầm lấy khăn mặt lau chùi phần lưng của nàng, nàng dùng lực đạo nhẹ nhất, che chở cho Hoa Dạ Ngữ giống như là đang đối đãi với quả trứng gà không có vỏ, sợ mình dùng sức một chút, người này sẽ bể nát.
“Ân, ta không sao.” Cảm thấy Phó Bạch Chỉ cẩn thận, Hoa Dạ Ngữ quay lại cho nàng một cái nụ cười nhàn nhạt, nàng tựa đầu lên rìa thùng nước tắm, tùy ý Phó Bạch Chỉ chà lau thân thể của nàng.
Bởi vì lúc nãy lỗ tai chảy máu, nên trên cổ Hoa Dạ Ngữ cũng bị dính một chút, nhìn cái vết màu đỏ sậm, Phó Bạch Chỉ hít sâu một hơi, thấm ướt khăn mặt nhẹ nhàng mà lau.
Mặc dù biết máu này sẽ không làm cho Hoa Dạ Ngữ đau nữa, nhưng nàng vẫn không dám dùng sức.
Cũng chỉ là từng chút từng chút, dùng lực đạo chậm nhất nhẹ nhất lau sạch nơi đó.
Có điều sau khi lau đi vết máu, nhìn làn da đã trắng nõn trở lại, lại làm cho gân mạch giấu kín trong da có vẻ càng thêm dữ tợn.
Không giống với màu xám xanh của người bình thường, gân mạch trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ là màu đen nhánh.
Từng sợi màu đen nhảy vào đường nhìn, Phó Bạch Chỉ đỏ viền mắt, một trận chua xót mãnh liệt theo buồng tim nhanh chóng vọt thẳng lên mũi, nỗi đau kéo dài để cho hai mắt của nàng đỏ lên, viền mắt ướt át, nàng liều mạng chớp mắt, lúc này mới ép được nước mắt vào trong.
“Ngữ nhi, tắm xong, chỗ đó trên người ngươi, có cần bôi chút thuốc hay không.” Phó Bạch Chỉ lau sạch cơ thể của Hoa Dạ Ngữ, ôm nàng trở về giường, nghe nàng hỏi như vậy, Hoa Dạ Ngữ gật đầu, đích thật là nàng đang dùng dược vật để trì hoãn sự hư thối của cơ thể, nhưng mà làm vậy chỉ như muối bỏ biển, khi tính mạng của nàng chạm mốc, cuối cùng vẫn phải thối rữa.
“Có làm ngươi đau nhức hay không?” Dùng vải bông mềm mại thấm chút thuốc mỡ, Phó Bạch Chỉ cẩn thận bôi lên đùi Hoa Dạ Ngữ.
Tựa ở bên giường, Hoa Dạ Ngữ nhìn mỗi một động tác của Phó Bạch Chỉ, dáng vẻ chuyên chú của nàng vẫn dịu dàng như trước, sự đau khổ trong mắt được nàng giấu tốt, cũng chỉ còn lại yêu thương cùng cưng chìu.
Có một dạo Hoa Dạ Ngữ rất sợ bị Phó Bạch Chỉ thấy thân thể của chính mình, bởi vì giờ đây nàng vô dụng lại tàn tạ như thế.
Nhưng giờ này khắc này, mặc dù là đối mặt với mình đã không còn hoàn mỹ, Phó Bạch Chỉ vẫn dịu dàng như xưa, không có lộ ra vẻ ghét bỏ hoặc chán ghét, thậm chí cực lực ẩn dấu sự khổ sở của nàng, chỉ vì để cho mình hài lòng.
Hoa Dạ Ngữ chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Phó Bạch Chỉ, thực sự rất hy vọng các nàng vẫn có thể tiếp tục như vậy.
“A Chỉ, lúc ngươi nghiêm túc, cũng thật xinh đẹp.” Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ma sát cánh môi của Phó Bạch Chỉ.
Động tác như vậy dẫn theo vài phần ám chỉ, để cho Phó Bạch Chỉ không khỏi nhìn về phía Hoa Dạ Ngữ.
Ánh nến trong phòng hơi hơi lay động, ánh sáng ấm áp càng tôn lên vẻ đẹp của Hoa Dạ Ngữ.
Thấy nàng cười nhìn mình, cánh môi mỏng hồng hồng hé mở, con ngươi đen sáng lạn phóng túng.
Đây là lần đầu tiên từ khi hai người gặp lại tới nay, Hoa Dạ Ngữ bày ra dáng vẻ xinh đẹp như vậy ở trước mặt mình.
Thấy nàng ôm lấy mình, kéo mình sang đó, Phó Bạch Chỉ cũng như nàng mong muốn phủ người lên, nhẹ nhàng đè lên nàng.
Quần áo cởi sạch, hai người quấn quít cùng một chỗ, cơ thể Hoa Dạ Ngữ vẫn như trước mẫn cảm, mới mấy cái đã không chịu nổi.
Nhìn mồ hôi mỏng trên trán nàng, còn có vẻ yếu đuối khó mà lộ ra, Phó Bạch Chỉ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
“Ngữ nhi, ngủ đi.”
“Nếu A Chỉ còn muốn, ta có thể…”
“Không có chuyện gì, một lần vậy là đủ rồi, ta chỉ là muốn ngươi thoải mái mà thôi.
Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt.”
Phó Bạch Chỉ dụ dỗ đang vô cùng uể oải Hoa Dạ Ngữ, hai người không muốn chà lau mồ hôi trên người, cứ như vậy dán thật chặc vào nhau, giống như hòa làm một thể.
Thực ra Phó Bạch Chỉ cũng không muốn làm cho Hoa Dạ Ngữ vất vả, vào thời điểm này, sự thương yêu nàng dành cho Hoa Dạ Ngữ vượt xa dục vọng.
Nhưng nàng biết, có lẽ chỉ có làm càn, Hoa Dạ Ngữ mới có thể an ổn mà ngủ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người ngủ trong lòng, Phó Bạch Chỉ cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ này của nàng không yên ổn.
Nàng mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ, trong mộng là một khu vực trống rỗng, mà trước mặt nàng, là chiếc giường đơn trong bệnh viện hiện đại.
Hoa Dạ Ngữ nằm ở trên đó, người này nàng quen, lại làm cho nàng cảm thấy xa lạ.
Hoa Dạ Ngữ sắc mặt tái nhợt nằm ở trên chiếc giường lạnh như băng, nàng không có hô hấp, cũng không có cử động, chỉ yên lặng nằm đấy.
Thân thể của nàng cứng ngắc lạnh lẽo, không bao giờ phun ra những lời nói làm cho mình mừng rỡ, không bao giờ dịu dàng gọi mình là a Chỉ nữa, lại càng không giang hai cánh tay ôm lấy mình, dùng nàng cánh môi mềm mại hôn mình.
Mới chỉ đứng xa xa nhìn như thế, Phó Bạch Chỉ đã cảm thấy trái tim đau đến mức giống như là muốn nứt ra.
Cái giường kia nhìn rất gần, thế nhưng vô luận nàng đi như thế nào, liều mạng muốn chạy tới thế nào, cũng không cách nào chạm vào Hoa Dạ Ngữ.
Phó Bạch Chỉ nhớ kỹ Hoa Dạ Ngữ đã từng nói với mình, ở trên đời này, tất cả những gì tốt đẹp nàng cảm nhận được, đều là do mình cho nàng, với Phó Bạch Chỉ mà nói, sao lại không phải là như vậy.
Nàng nhận hết sự lạnh nhạt của người ngoài, chịu đủ sự khinh thường mà mọi người dành cho nàng, trên đời này chỉ có Hoa Dạ Ngữ quan tâm mình, cũng chỉ có nàng vĩnh viễn đem mình đặt ở vị trí thứ nhất.
Hai người bọn họ giống như là người sinh ra để dành cho nhau, cho tới bây giờ chỉ nghe qua ai đó có rời bỏ ai đó thì vẫn sống như thường, nhưng Phó Bạch Chỉ biết, nếu nàng và Hoa Dạ Ngữ tách ra, hai người đều là những cái xác không hồn, linh hồn cũng mất đi sự vui sướng.
Một mình ngủ trên một chiếc giường nhất định là rất cô đơn, Phó Bạch Chỉ không nỡ nhìn Hoa Dạ Ngữ trơ trọi nằm trên đó một mình như thế.
Ngữ nhi vẫn luôn sợ cô đơn, nàng sợ lạnh, sợ mình bỏ đi, cho nên mỗi buổi tối đều phải ôm mình thật chặc mới có thể ngủ yên.
Nhưng bây giờ, nàng cứng ngắc nằm ở trên chiếc giường không có mình.
Không có hô hấp, không có nhịp tim, nhất định là nàng rất sợ, cũng nhất định là đang đợi mình tới ôm nàng một cái, gọi nàng Ngữ nhi.
Phó Bạch Chỉ không khống chế được khóc ra, càng khóc lại càng lớn tiếng, nàng ngã nhào trên mặt đất, chật vật muốn bò tới nắm lấy Hoa Dạ Ngữ.
Thế nhưng Hoa Dạ Ngữ càng ngày càng rời xa nàng, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
“Ngữ nhi! Ngữ nhi! Đừng đi! Van ngươi…!Đừng bỏ đi!” Phó Bạch Chỉ lớn tiếng hô, chợt mở hai mắt ra.
Nàng đờ đẫn nhìn nóc giường, nghiêng đầu tìm Hoa Dạ Ngữ trước tiên, khi thấy người này còn vùi vào lòng mình bình thản mà ngủ, lúc này lòng của Phó Bạch Chỉ mới buông lỏng, nàng lau khô nước mắt trên mặt, quay đầu, lẳng lặng nhìn Hoa Dạ Ngữ.
Mọi thứ trong mộng đều thật đáng sợ, khiến cho nàng sợ cái cảnh trong mơ sẽ trở thành hiện thực.
Phó Bạch Chỉ không dám nghĩ nếu như có ngày Hoa Dạ Ngữ rời đi, thì mình sẽ như thế nào, nàng không thể, nàng không thể để cho Ngữ nhi đến cái nơi lạnh lẽo như vậy một mình.
Nơi đó không có ánh nắng mà Ngữ nhi thích, không có mình, Phó Bạch Chỉ không nỡ để cho Hoa Dạ Ngữ một mình đi vào trong đó.
Im lặng đưa mắt nhìn, càng nhìn lâu lại càng chuyên tâm, thực ra từ sau khi biết tình huống thân thể của Hoa Dạ Ngữ, nàng chưa bao giờ thực sự ngủ qua.
Đêm qua là như vậy, tối nay cũng như vậy.
Phó Bạch Chỉ rất sợ trong lúc mình ngủ thiếp đi, Hoa Dạ Ngữ sẽ bỏ đi.
Nghĩ như vậy, lòng tràn đầy đau xót để cho Phó Bạch Chỉ sắp khóc ra, nàng dùng sức mở to hai mắt, không muốn để cho những giọt nước mắt yếu ớt chảy ra, thế nhưng…!làm sao nhịn được, làm sao có thể nhịn được đây?
Người yêu của nàng, người duy nhất nàng coi trọng trên đời này đang ở bên bờ sinh tử, mà mình lại bất lực, cái gì cũng không thể làm, thậm chí ngay cả giúp nàng giảm bớt sự đau đớn cũng không được.
Phó Bạch Chỉ không nhịn được phần khó chịu này, vào giờ khắc này, nàng thừa nhận mình là người yếu đuối, bởi vì nàng thực sự rất muốn khóc.
Lúc hai tròng mắt hoàn toàn ướt đẫm nước mắt, Phó Bạch Chỉ nhẹ nhàng xuống giường, thấy Hoa Dạ Ngữ không có bị mình đánh thức, lúc này Phó Bạch Chỉ mới chạy vào trong viện.
Nàng chạy rất gấp rất nhanh, thậm chí ngay lúc đẩy cửa đi ra, nước mắt đã theo cằm nàng mà chảy xuôi xuống.
Phó Bạch Chỉ có chút ủ rủ trốn ở trong góc cửa phòng bếp, nàng đau khổ quỳ trên mặt đất, thở mạnh, muốn nén nước mắt tràn ra vào trong.
Nhưng càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy nước mắt như là không ngừng chảy ra.
Nghĩ đến cái lỗ tai chảy máu của Hoa Dạ Ngữ ngày hôm nay, còn có mọi thứ trong giấc mộng, Phó Bạch Chỉ dùng sức đánh vào đầu của mình, đập đầu xuống đất, cắn răng thật chặc.
“Vì sao…!Vì sao vô dụng như vậy.
Sáu năm trước là như thế này, bây giờ vẫn như vậy.
Ta nên làm như thế nào…!Rốt cuộc ta nên làm như thế nào mới có thể làm cho Ngữ nhi tốt lên…!Van ngươi, ai cũng được, ai có thể nói cho ta biết làm thế nào để cứu Ngữ nhi đều được.
Cho dù dùng tính mạng của ta để đổi cũng không sao, van ngươi…!van ngươi…”
Phó Bạch Chỉ khóc không ngừng, nàng khóc rất lớn tiếng, cũng rất chật vật.
Nàng thậm chí không biết mình nên cầu ai, cũng chỉ có thể từng lần một khẩn cầu sự cứu rỗi ngay cả chính nàng cũng không biết.
Từng tiếng khóc được phóng thích, trong đó lại cất giấu áp lực.
Âm thanh đụng đầu xuống mặt đất rất rõ ràng, quanh quẩn ở trong sân, nện vào làm lòng người đau đớn.
Trong phòng ánh nến vẫn chưa cháy hết, Hoa Dạ Ngữ nhìn khoảng không bên cạnh, nghe tiếng khóc của Phó Bạch Chỉ ở bên ngoài, dần dần ướt viền mắt.
Phó Bạch Chỉ ngủ không được, thì làm sao nàng có thể an tâm mà ngủ.
Hoa Dạ Ngữ cũng không có thực sự ngủ mất, thậm chí vẫn duy trì thanh tỉnh.
Nàng biết Phó Bạch Chỉ gặp ác mộng, cũng biết trận khóc này Phó Bạch Chỉ nhẫn nại bao lâu.
Nghe từng tiếng kêu khóc ấy, Hoa Dạ Ngữ nhắm hai mắt lại, giơ bàn tay có chút vô lực lên lau đi nước mắt.
“A Chỉ…!Đừng khóc…!Đừng khóc…”
–
Ngày mai sẽ chỉnh sửa phần thím Bạo nói về nhân vật của sư tỷ và đoạn kịch ngắn của 2 trẻ, bổ sung bên dưới phần bình luận.
Giờ thì tui phải đi ngủ:((.