Bốn người đi đến nơi này, trước mặt là một khu rừng rậm rạp, không còn đường nào khác.
“Ngộ Không, ta đói rồi, đi tìm chút gì ăn đi.” Đường Tăng ngồi chễm chệ trên một tảng đá lớn, nói.
“Con đang bận, thầy không biết tự đi mà tìm à?… Đâu phải là không có chân đâu.” Tôn Ngộ Không tựa lên cây gậy của mình nói.
“Con bận? Bận cái gì?”
“Thầy không thấy hoàng hôn hôm nay rất đẹp sao?” Tôn Ngộ Không nói, đưa mắt nhìn về phía chân trời, “Chỉ khi con nhìn thấy cảnh này, mới có thể kiên trì ngày ngày đi về phía Tây đấy.”
“Con có thể vừa ngắm vừa tìm mà, chỉ cần không va trúng cây là được.”
“Lúc con ngắm hoàng hôn thì không làm gì khác!”
“Tôn Ngộ Không, huynh đừng như vậy, không được bắt nạt lão đầu trọc, huynh để thầy đói chết rồi thì chúng ta không tìm được Tây Thiên, không tìm được Tây Thiên thì lời nguyền trên người đệ mãi mãi không phá giải được đâu.” Trư Bát Giới nói.
“Hừ! Từ bao giờ đến lượt con heo nhà ngươi lên tiếng vậy!”
“Huynh nói cái gì? Huynh nói ai là heo hả?!”
“Không phải heo, là đầu heo! Hờ hờ…” Tôn Ngộ Không nghiến răng cười lạnh.
“Huynh dám nói lại lần nữa xem!” Trư Bát Giới giơ cây đinh ba của mình lên toan xông tới.
“Cãi gì mà cãi chứ! Lão tử đây muốn ngủ! Muốn đánh nhau thì lăn xa một chút mà đánh!” Sa hòa thượng hét lớn.
Ba kẻ hung hăng nhìn nhau.
“Đánh đi đánh đi, đánh chết một đứa bớt một đứa.” Đường Tăng đứng lên, “Các con đều là ông lớn, ta đi tìm thức ăn cho các con, vậy được chưa? Tốt nhất để yêu quái ăn ta đi cho rồi, đến lúc đó các con khóc cho đã đi.”
“Đi nhanh đi, ở đó có nữ yêu tinh đang đợi thầy đấy.” Tôn Ngộ Không nói.
“Hà hà hà.” Ba tên yêu quái đều cười lạnh.
“Đừng tưởng ta đây rời khỏi các con là không được!” Đường Tăng quay đầu giơ nắm đấm về phía chúng, phủi sạch bụi bặm trên người, rồi lại chỉnh lại quần áo, bắt đầu đi về phía khu rừng. Vừa cất bước, “roẹt” một tiếng, chiếc áo đã bị móc rách.
“Ha ha ha…” Ba tên kia liền ôm bụng cười, quên cả đánh nhau.