Vì vợ chồng Vạn Mạc Quân muốn đến ngoại ô kinh thành để thăm cháu trai nên sau khi hẹn xong ngày cùng vào kinh, Vạn phủ xuất phát sớm, còn đội ngũ Lý trạch thì thong thả du sơn ngoạn thủy.
Có nhẽ đây là lần đầu Tiểu Thất được thư thả ngắm nhìn núi non ở thế giới này như thế. Nào là trăng lặn quạ kêu, nào là hẹ xuân đêm mưa, trăng ngà đồi thông, vân vân… Ngày trước nàng cảm thấy hắn chỉ biết khói lửa chiến tranh, nay mới phát hiện ra mặt kia của người xuất thân từ tầng lớp quý tộc như hắn, chắc hẳn hắn cũng có thành tựu thơ ca, chỉ là bình thường không phô ra. Nàng hỏi hắn, hắn còn tò mò hỏi lại, ngày nào cũng bận ngập đầu, vì sao còn phải lãng phí thời gian vào chuyện mình không thích? Làm thơ thì có tạo ra lương thực được không? Có thể ngăn cản đao kiếm được không? Có thể khiến thiên hạ an cư lạc nghiệp không? Phải giàu có rồi mới bàn lễ tiết, trách nhiệm của hắn là canh phòng trước kho lương*, bảo đảm sự an toàn của nó.
(*Kho lương ở đây hiểu rộng ra là sự phồn vinh giàu có của đất nước.)
Nếu đã như vậy thì việc gì hắn phải đọc nhiều thi từ ca phú? Tiểu Thất hỏi ngược lại.
Hắn trả lời: Ban đầu cũng không thích, hồi trước đi học hễ tới giờ thầy dạy thi từ ca phú là hắn lại chuồn học, bị thúc gia bắt được nên phạt quỳ, mà phạt quỳ không được thì chuyển sang đánh đòn, sau đó có lẽ chính ông cũng cảm thấy như thế không ổn, thế là hai ông cháu ngồi lại nói chuyện nghiêm túc. Ông nói nếu tương lai cháu muốn làm nên đại sự thì phải tiếp xúc với muôn hình vạn trạng ở thế gian này, trong thơ ca có một dạng mà trong điển tịch sách sử không có, chính là kinh nghiệm thất bại, cháu xem, trong những bài thơ phú lưu truyền bao đời, có bao nhiêu bài là kiệt tác hay nhất của thời đại? Toàn là những mảnh đời chẳng được như nguyện, điều cháu cần làm là hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó, cố gắng vượt qua nó.
Nhắc đến đây, hắn bật cười vì sợ ngây thơ của mình thuở trẻ, năm đó hắn tưởng thật, nhưng đến khi học xong cũng không tổng kết nổi phương pháp xuôi chèo mát mái nào, nhưng đồng thời nhờ vậy mà đã bào mòn phần nào sát khí trên người hắn, rồi đến tuổi này thì từ từ hiểu được nỗi khổ tâm của thúc gia, chỉ giỏi võ mà hẹp kiến thức thì chắc chắn không thành, vì để bồi dưỡng mấy người bọn hắn mà ông ấy đã hao hết tâm tư.
Tiểu Thất cảm động, bụng nhủ, xét cho cùng cũng là nhà quyền quý bao đời, hiểu được sức mạnh của kiến thức và giáo dục.
Từ Dương Thành quay về kinh, đúng lúc đang độ nóng nực nhất.
Giữa ban ngày, mặt trời vừa nhô là nàng lại không dám ôm con ra ngoài, sợ con say nắng, nhưng đồng thời cũng khiến cu cậu ngột ngạt, bứt rứt khó chịu.
Đến ngày nào đó vào cuối tháng Sáu, Cao phu nhân của phủ Thái úy phái người lại phủ đưa thiệp, nói là tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai, dặn nhất định phải dẫn Hằng Nhi đi cùng.
Tiệc đầy tháng ấn định vào ngày mồng sáu tháng Bảy, quà cáp đã xong xuôi – từ đầu năm Tiểu Thất đã chuẩn bị sẵn nén bạc cùng vòng cổ trang sức tương ứng, chính là để đối phó với những chuyện bất ngờ như thế này.
Ngày mồng sáu tháng Bảy, đợi hắn từ nội phủ quay về, cả nhà thay trang phục mới, Hằng Nhi còn đeo chiếc vòng cổ bằng vàng khiến thằng bé rất khoái chí, trên đường đi không ồn ào cũng không khóc quấy mà chuyên tâm cắn vòng cổ – cu cậu mới nhú răng, đang ngứa hàm nên hễ thấy gì cũng gặm cắn.
Tiểu Thất cũng chỉ chú tâm giữ vòng cổ cho con trai.
“Nhìn kìa, cắn vòng còn chưa đủ, tới cả giày mà thằng bé cũng không tha.” Tiểu Thất giận dữ đoạt lấy chiếc giày nhỏ trong tay con trai, đưa con cho hắn bế, nghiêm túc mặc giày cho con.
Nhóc con lại tưởng mẹ chơi với nó, ngồi trên chân cha vỗ vỗ hai cái, thổi nước bọt phì phì, làm ướt cổ áo cha nó.
Mãi mới dọn dẹp được cho hai cha con, tới lúc xe ngựa dừng, Lý Sở xuống xe trước, đón lấy con rồi đỡ nàng xuống.
Một tay Tiểu Thất vịn khung xe, tay kia nắm tay hắn, nhấc chân bước xuống xe, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì sững người, bởi người đang xuống từ chiếc xe ngựa đối diện bọn họ… chẳng phải là Ngô Thiếu Quân sao?!
Lý Sở thấy nàng ngẩn người thì ngoái đầu nhìn, nhưng người hắn nhìn đầu tiên chẳng phải là Ngô Thiếu Quân đang xuống xe mà là chàng trai nụ cười nho nhã đứng cạnh – Mạc Trường Mạnh.
Hai người bọn hắn quen nhau từ nhỏ, lại từng học chung ở Thái Học viện, cũng coi như cùng trường nhập quan, bây giờ một người là trợ thủ tại phủ Đô hộ, một người là tâm phúc ở Hồng Lư tự, so với xuất thân của họ thì chẳng thể tính là thành công sớm, nhưng tiền đồ cũng khá xán lạn.
Quan hệ của cả hai không hẳn thân thiết, dù gì hướng đi cũng khác nhau, ít giáp mặt nhau, cùng lắm chỉ xem như sơ giao. Nhưng nay đã khác, cả hai đều cưới con gái nhà họ Ngô, vô tình trở thành anh em rể.
“Diên Sơ huynh.” Nếu dựa theo thứ bậc của vợ thì Mạc Trường Mạnh hẳn gọi Lý Sở một tiếng em rể. Nhưng theo hiểu biết của y về Lý Sở thì chắc chắn đối phương không thích y gọi mình như thế, cho nên vẫn sử dụng xưng hô như từ trước – bởi Lý Sở lớn tuổi hơn Mạc Trường Mạnh.
Lý Sở giao con trai cho Tiểu Thất bế, trả lễ lại đối phương.
Chẳng rõ vì sao Tiểu Thất lại cảm thấy có luồng gió lạnh phất qua, cảm thấy hắn đáp lễ quá long trọng.
Lúc này Ngô Thiếu Quân đã xuống xe, đầu tiên là nhún chào Lý Sở, và để đáp lại, Tiểu Thất cũng nhún chào Mạc Trường Mạnh.
Theo lý thì lần đầu gặp mặt Tiểu Thất nên gọi đối phương là “anh rể”, nhưng nàng không dám gọi, sợ nếu gọi ra tiếng thì đến khi về ai đó sẽ “chỉnh” nàng mất.
“Đây là đứa cháu ngoại kia của ta đấy hả?” Thiếu Quân đi tới đùa với Hằng Nhi nằm trong vòng tay Tiểu Thất, khen vài câu.
Tiểu Thất khiêm tốn đáp lại mấy câu như trẻ con nghịch ngợm lắm, đoạn cúi đầu nhìn đằng sau Ngô Thiếu Quân.
Ngô Thiếu Quân hiểu ý nàng, cười đáp, “Thằng bé khó chịu trong người nên hôm nay không dẫn theo.”
Đang ở nơi thế này thì cũng không tiện hỏi han bệnh tình, Tiểu Thất chỉ hỏi, “Chắc cũng biết đi rồi đúng không?”
“Tháng trước mới tập đi, phải dọn dẹp cả viện cho nó đấy.” Nhắc đến con trai, Ngô Thiếu Quân cười rất tươi.
Hai người đàn ông thấy bọn họ có vẻ muốn hàn huyên tâm sự, thế là giơ tay mời nhau, quyết định đi vào rồi tính tiếp, cứ chặn ngoài cửa cũng không hay.
Hằng Nhi vừa thấy cha định “trốn” thì khóc oe oe.
Lý Sở xoay lại toan bế con, nhưng Tiểu Thất không cho, “Lát nữa chàng còn nhiều việc, nào rảnh mà chăm nó.”
“Giờ còn thưa người, nếu lát nữa đông thì ta sẽ cho người ôm về, các nàng cứ chuyện trò đi.” Hắn chỉ hướng Ngô Thiếu Quân, dễ nhận ra quan hệ của hai người không tệ, chẳng mấy khi có dịp gặp mặt, chí ít cũng nên để các nàng hàn huyên vài câu.
“Thế… Chàng không được đút rượu cho nó đâu đấy.” Lần trước chơi đùa đang vui, hắn nổi hứng chấm đũa đút rượu cho con, khiến nàng suýt nổi trận lôi đình. Dặn xong vẫn thấy lo, nàng nháy mắt với Mai Hương đứng sau lưng, Mai Hương tự giác đi theo.
Nhìn hai người băng qua tấm bình phong trước cổng, lúc này Tiểu Thất mới quay đầu lại.
Ngô Thiếu Quân mỉm cười, vươn tay khoác tay nàng, “Xem ra hắn đối tốt với muội đấy chứ, không đáng sợ như mọi người hay đồn.” Hồi Thành Quân còn sống, nàng thường nghe mẹ nói cậu con rể này không hiểu nhân tình thế này thế kia, đáng nhẽ không nên gả con gái cho người võ dũng như thế, nhưng giờ nhìn lại, chẳng qua là chị gái nàng không có may mắn ấy.
Hai cô gái băng qua cổng thùy hoa, đầu tiên là ghé chỗ Cao phu nhân thăm đứa nhỏ, dâng quà xong thì đi thỉnh an các phu nhân có thể diện, xong xuôi tất thảy, hai chị em mới tìm nơi vắng người tâm sự.
Ba tháng sau khi Tiểu Thất đến kinh thành thì Ngô Thiếu Quân mới thành hôn, sau vẫn luôn ở tại Trường Ninh. vì hai nhà Ngô Mạc có quan hệ gần, thành thử mẹ chồng nàng dâu hay cha vợ con rể đều chung sống yên bình, kéo dài phúc cho cả hai nhà. Nay Gia Lộc và Gia Tuấn phòng hai cũng đã làm quan, hơn nữa Gia Ấn và Gia Kích còn lập công ở Dương Thành nên Ngô gia từ từ mạnh lên, nghe nói đã có phong phanh gì đó về chuyện tập tước cho cháu đích tôn, đến lúc đó hai nhà Mai, Triệu ở Tần Xuyên cũng không còn dám cười cợt Ngô gia nhà quê nữa. Còn với Tiểu Thất và Ngô Thiếu Quân, nhà ngoại phất lên âu cũng là chuyện tốt.
Hai người cùng gả vào nhà chồng quyền quý, với thân phận như Tiểu Thất thì khỏi phải nói, còn Ngô Thiếu Quân tuy là họ hàng nhưng gia sản nhà ngoại lại xếp cuối trong số các chị em dâu, dẫu ngoài mặt không ai nói gì nhưng vẫn ngầm châm chọc nàng.
Nghe nói Ngô Thiếu Quân vừa vào cửa không lâu đã đổ bệnh, nếu không có Ngô lão thái thái ra mặt thì khéo Mạc gia đã nạp thiếp cho Mạc Trường Mạnh ngay lúc đó rồi, may mà chính bản thân y cũng không muốn, về sau khỏi bệnh lại hoài thai, đúng lúc Mạc Trường Mạnh phải đi sứ Tây Cương, vì nàng vừa mang thai nên không tiện đi cùng, mẹ chồng mới thu một nha đầu hầu hạ Mạc Trường Mạnh từ nhỏ vào phòng, cùng đi theo lo toan cho cuộc sống của y.
Nếu so sánh thì Tiểu Thất cảm thấy Lý Sở vẫn có ưu thế hơn, từ nhỏ hắn đi theo thúc gia nên hầu như toàn là nam đồng chăm lo cuộc sống thường ngày, tuy nhiên xét khía cạnh nào đó mà nói thì điều ấy cũng khiến hắn không biết cách thương hoa tiếc ngọc, nhưng bàn về vấn đề cá nhân thì vẫn sạch sẽ hơn các con em quý tộc khác. Miễn “đủ ăn đủ uống” là hắn sẽ không để ý nhiều về chuyện tình yêu nam nữ, lại càng không tán thưởng nữ giới vì tài nghệ.
Nói như vậy không có nghĩa hắn không thích con gái có tài, lấy hiểu biết của Tiểu Thất về hắn mà nói, ngay từ đầu hắn đã không cảm thấy có thể xã giao với giới nữ, tiêu chuẩn của hắn về phụ nữ có lẽ là có thể sinh con, có thể quản lý hậu viện giúp hắn chứ không phải làm phiền hắn, chỉ cần thỏa mãn những điều trên thì hắn có thể chung sống yên bình với đối phương.
Đây là điểm đáng mừng ở hắn, đồng thời cũng là điểm đáng ghét.
***
Tiểu Thất và Ngô Thiếu Quân tâm sự suốt buổi tối, đến khi người của Mạc phủ tới bẩm tiểu công tử phát sốt thì Ngô Thiếu Quân mới vội vã ra về.
Tiểu Thất ngồi lại thêm một canh giờ, lúc này ở đằng trước mới tới chuyển lời là đã đến lúc phải về.
Nàng tạm biệt Cao phu nhân, dẫn nhũ mẫu và Mai Hương đi ra tiền viện, lúc băng qua cổng thùy hoa thì đúng lúc va phải Mạc Trường Mạnh đang bước ra từ bên kia tấm bình phong.
Tiểu Thất gật đầu chào với đối phương từ xa, đối phương cũng chắp tay thi lễ với nàng.
Mạc Trường Mạnh đúng y như lời đồn, là quý công tử dịu dàng như ngọc. Có cùng tướng mạo xuất sắc thì rất dễ phân biệt lai lịch, bởi lễ nghi phong thái là thứ khắc sâu trong xương tủy, không nhờ kết đọng nhiều đời thì khó lòng học được.
Như Nguyên Nhâm bẩm sinh tướng mạo xuất chúng, nhưng so với y thì huynh ấy lại thiếu đi khí chất quý tộc và sự nho nhã, chẳng trách mấy người chị dâu ở Ngô gia ai cũng khen Cửu muội phu không dứt lời, ngay cả ai đó khi nhắc đến y cũng khó chịu, chỉ nhìn từ bề ngoài thì con người này rất hoàn mỹ, chẳng trách đi đến đâu Thiếu Quân cũng muốn đi theo, bởi không để mắt thì không được.
“Hôm nay người của nội phủ đến đông, Diên Sơ huynh không thể không tiếp rượu xã giao, thành thử uống nhiều mấy chén.” Đứng cách nàng một trượng, hắn giải thích lý do Lý Sở không đi cùng mình.
Tiểu Thất tất hiểu điều đó, gật đầu đáp, “Người của quý phủ đến báo Văn Nhi không khỏe, thành thử tỷ tỷ đã về trước rồi.” Nàng cũng giải thích hộ Ngô Thiếu Quân.
Mạc Trường Mạnh cũng đã biết chuyện, đoạn chỉ ra cửa, “Hay muội muội lên xe trước đi, có lẽ Diên Sơ huynh sắp ra rồi đấy.”
Tiểu Thất lại nhún người chào đối phương.
Đối phương đáp lễ rồi cất bước ra ngoài.
Chỉ là cuộc gặp bất ngờ và đôi câu lịch sự, Tiểu Thất không cho rằng mình đã gây ra vấn đề.
Nhưng trong mắt người nào đó thì lại không nghĩ vậy.
Đúng, Lý Sở đứng phía sau đã nhìn thấy hết cả quá trình.
Dĩ nhiên hắn không phải là loại người hẹp hòi gây chuyện vô lý, càng không thể vô duyên vô cớ bắt lỗi nàng.
Chỉ là hắn cảm thấy hình ảnh đó quá khó người, nàng cúi người, y trả lễ, trông chẳng khác gì đang bái thiên địa. Hơn nữa hắn nghe Mạc Trường Mạnh gọi “muội muội” lại cực kỳ chói tai. Người khiến hắn cũng khó chịu nữa chính lão thái thái Ngô gia, từ lâu bà đã tính toán muốn đưa nàng vào Mạc gia – đừng hỏi vì sao hắn biết, dù hắn có biết, nhưng nếu không nhờ vị nhạc mẫu kia cố chấp phản đối thì e bây giờ nha đầu đó đã là vợ của Mạc Trường Mạnh, khéo con trai cũng lớn hơn Hằng Nhi rồi!
Đừng hỏi vì sao hắn lại chắc chắn như thế, người có mắt đều có thể nhận ra, nàng đẹp hơn Ngô Thiếu Quân mà Mạc Trường Mạnh cũng không phải tên ngốc!
Lý Sở cũng biết mình đã uống nhiều, không muốn dọa nàng với con nên chọn nhắm mắt thiếp ngủ. Song, dù mắt nghỉ nhưng đầu óc vẫn tỉnh, hắn cứ liên tục nghĩ tới giả thiết nàng gả vào Mạc phủ, rồi đến cuối cùng hắn cũng tìm được một điểm mà Mạc Trường Mạnh không cách nào thắng được hắn – y không thể cho nàng danh phận chính thê!
Dù không có Ngô Thiếu Quân thì cha mẹ y vẫn còn đó, với gia quy của nhà họ Mạc, y sẽ không bao giờ được tự do như hắn ở Lý gia, chắc chắn Mạc Trường Mạnh không thể phù chính nàng. Như vậy tính ra bản thân hắn cũng có ưu điểm, chí ít là có thể cho nàng danh phận.
Có lẽ vì đã tìm được điểm mạnh, bớt suy nghĩ lung tung nên khi vừa thả lỏng, từ chợp mắt đã biến thành ngủ thật.
Tiểu Thất nào biết hắn nghĩ gì trong đầu, chỉ cho rằng hắn đã quá chén. Nàng vừa dùng khăn tay thấm mồ hôi cho hắn vừa cầm quạt tròn quạt, hôm nay trời nóng, trong người đã đủ bức bối rồi mà còn uống nhiều rượu đến thế!
Về tới nhà, phải nhờ Chu Thành giúp mới đỡ được hắn vào phòng. Nấu canh giải rượu xong thì hắn lại chê nóng, không chịu uống, hắn lúc mê man còn không hiểu chuyện bằng Hằng Nhi!
Thực sự hết biết mà, nàng đành dặn mấy người Hồng Phất cho thêm đá bào, múc từng muỗng kèm đá bào đút cho hắn.
Cả phòng nhốn nháo lao xao.
Lý trạch bên này như vậy thì Mạc gia bên kia cũng không khác là bao.
***
Tuy Mạc Trường Mạnh không uống nhiều như Lý Sở nhưng tửu lượng của y vốn kém, lúc nói chuyện với Tiểu Thất đã cảm thấy đau đầu, rồi đi xe chòng chành nên nôn hết rượu ra.
Đến khi về nhà, cần phải có người đỡ mới vào được.
Vì con trai đang bệnh, sợ mùi rượu ảnh hưởng tới con nên sau khi để y vào phòng ngó qua con trai, Ngô Thiếu Quân lập tức đẩy y về phòng.
May mà y vẫn có thể tự đi, Ngô Thiếu Quân bước lên cởi y phục giúp y, đúng lúc này vị di nương ở chái Tây tiến vào, cất tiếng thưa phu nhân cứ đi nghỉ, để nàng ta hầu hạ là được, nhưng Ngô Thiếu Quân không thèm đoái hoài.
“Trời đã khuya, ngươi không đi ngủ đi mà còn chạy đến đây làm gì?” Thấy nàng ta lần lữa không lui, Ngô Thiếu Quân bực tức.
“Nghe nói tướng công uống nhiều, thiếp có nấu ít trà giải rượu đem tới.” Lan di nương sợ hãi nói.
“Cứ đặt ở đấy, lát nữa có người lo.” Trong phòng biết bao nha hoàn bà tử, cần nàng ta ở đây làm gì!
“Đại công tử đang ốm, sợ phu nhân không rảnh.” Thấy quần áo của Mạc Trường Mạnh rơi xuống đất, nàng ta vội cúi người nhặt lên.
Mạc Trường Mạnh vốn đã đau đầu, giờ nghe hai người lời qua lời lại thì đầu càng đau thêm, “Nếu không cho gọi thì từ nay đừng có tự ý vào.” Ý bảo Lan di nương ra ngoài đi.
Với vị di nương này thì lời nói của trượng phu tương đương thánh chỉ, nàng ta sợ sệt lui ra.
Cuối cùng Ngô Thiếu Quân cũng thoải mái đôi phần, hầu hạ trượng phu rửa mặt lên giường rồi mới trở lại phòng con trai, nàng vẫn lo cho thằng bé.
May mà con đã uống thuốc, đổ mồ hôi một trận thì cơn sốt cũng thuyên giảm, nàng cầm quạt quạt cho con, lại chẳng kìm lòng cúi đầu hôn lên trán con.
“Phu nhân, vị ở chái Tây lại vào nữa ạ.” Hồng Ngọc tới mách lẻo.
Ngô Thiếu Quân lườm đối phương, “Chuyện đó mà cũng đến tìm ta? Các ngươi cản lại đi!”
Hồi xuất giá Ngô Thiếu Quân dẫn theo cả thảy bốn đại nha hoàn, hai người có tên đệm là Hồng, hai người có tên đệm là Thanh, trong hai người tên Hồng thì Hồng Liên được trọng dụng nhất, đáng tiếc tuổi đã lớn, năm ngoái nàng ta đã cưới quản sự ở tiền viện, bây giờ ở Trường Ninh lo liệu chuyện trong nhà giúp nàng. Còn Hồng Ngọc vốn nhát, tính ít nói, năm đó nhắm nàng ta vì thấy yên phận, nay xem ra còn không đáng trọng dụng bằng Hồng Phất mà bà nội tiến cử – nghe Tiểu Thất bảo, hiện giờ nha đầu kia quản gần hết mọi chuyện ở Lý trạch. Trong hai nha đầu còn lại thì Thanh Phỉ là người lanh lợi, được phái đến phòng con trai hầu hạ, Thanh Vũ thì lẳng lơ, hễ được dịp là lại sáp đến gần Mạc Trường Mạnh, nàng nhìn thấy ghét nên năm ngoái đã gả đi, bây giờ bên cạnh chẳng còn mấy ai.
“Nàng ta thế nào, đâu phải phu nhân không biết, em đâu cản được.” Hồi còn là nha đầu, Lan di nương từng ỷ theo cô gia từ nhỏ, sau lưng lại có lão phu nhân làm chỗ dựa nên luôn xem mình như nửa chủ tử, hiện tại lên làm di nương thì còn ghê gớm hơn, chỉ có cô gia nói mới có hiệu quả, còn lời phu nhân nói nàng ta luôn làm ngơ.
Ngô Thiếu Quân ném quạt tròn sang một bên, tức giận đứng bật dậy, đi thẳng đến nhà giữa.
Đến ngoài hành lang, nghe thấy Lan di nương ở phòng trong đang nói chuyện với người trên giường, “Nghe mấy bà tử túm tụm bảo hôm nay vị tiểu cô kia ở Ngô gia cũng đến, nàng ta vốn dĩ đã đẹp, tính tình cũng được, còn giống phu nhân hơn cả vị Lý phu nhân hồi trước.” Rồi nàng ta thở dài, “Cũng tại phủ chúng ta không có phúc khí, nghe nói tổ mẫu Ngô gia vốn định để người kia sang theo của hồi môn.”
Ngô Thiếu Quân siết chặt tay, biết nàng ta cố ý nói cho mình nghe, người trên giường say bất tỉnh nhân sự, làm gì có chuyện nghe nàng ta hàn huyên!
Rèm vén lên, người vào phòng trong.
Quả nhiên thấy Lan di nương đang ngồi trước giường, cầm quạt tròn vờ quạt cho người trên giường, còn người trên giường lật người ngủ say, đâu có vẻ nghe nàng ta nói chuyện!
“Di nương đang làm gì đấy? Tới thì quang minh chính đại mà tới, có giỏi thì khiến gia tự gọi đến đi, hà tất thấy không có ai lại lén lút vào phòng, đàng hoàng không ưng, lại lén la lén lút làm chuyện mờ ám, không sợ người ta biết được thì cười cho thối mặt à.” Thanh Phỉ miệng mồm hơn Hồng Ngọc nhiều.
Ngô Thiếu Quân nghe thế thì cũng vơi bớt lửa giận.
Lan di nương im lặng, gạt nước mắt chạy ra ngoài.
Thấy Lan di nương đã đi, hai người chủ tớ ra gian ngoài, một lúc sau, Thiếu Quân ngồi trước bàn thở dài, “Nay gặp Tiểu Thất, ta thấy muội ấy mặt mũi hồng hào, ắt hẳn rất được sủng ái, cũng chẳng trách, muội ấy vốn đẹp, tính tình lại như vậy.” Thật ra người phản đối năm đó không phải là mẹ nàng, nói gì thì mẹ nàng vẫn phải nghĩ cho Ngô gia, tất nhiên sẽ không chú ý tới nàng, là chính nàng tự đề xuất với bà nội đừng đưa Tiểu Thất đi cùng, cứ tưởng nàng ta không theo thì mình sẽ thoải mái hơn, giờ nghĩ lại mới thấy bản thân lúc đó còn quá ngây thơ.
“Nàng ấy là người thông minh, việc gì cũng tính trước tính sau, đi đến đâu cũng có thể sống tốt.” Thanh Phỉ hiểu rất rõ Tiểu Thất, dẫu gì cũng lớn lên từ nhỏ cùng nhau, “Nghe nói lần này nàng ấy cũng dẫn con theo, con trai có giống nàng ấy không ạ?”
Thiếu Quân nghiêng đầu ngẫm, “Giống phụ thân nó hơn.”
Thanh Phỉ thở dài, tiếc thật, cứ tưởng có thể sinh được đứa con giống Nguyên Nhâm cậu nó. Thật tình nàng vẫn còn thích Nguyên Nhâm, đáng tiếc cả nhà đều đang ở Ngô gia, không thể thoát nô tịch, thành thử không được may mắn như Thanh Vi.
Hai chủ tớ mỗi người ôm tâm sự riêng, chẳng ai nói năng gì.