Ngõ Ô Y

Chương 70: Quốc tang (2)



Đúng là Lý Hồng Nhược sẽ không phạm phải sai lầm này, nhưng bởi do có người cố ý xúi giục và giấu giếm.

Vì chuyện này, Tiểu Thất đã viết thư mời Lý Hồng Nhược vào kinh một chuyến.

Sau khi nghe Tiểu Thất giải thích rõ ràng, Lý Hồng Nhược tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, luôn miệng nói đã tin nhầm người, nhưng tin ai? Câu trả lời chính là Mai thị phòng lớn.

Chẳng phải thời gian trước Mai gia tiếp quản quyền kinh thương ở Trường Hà từ Triệu gia sao? Thuyền ở Trường Hà đều là thuyền thương nhân, lẽ dĩ nhiên khách thuyền cũng qua tay họ. Trùng hợp Tôn gia có người đi ngang qua Trường Hà mua bán, thường xuyên qua lại, muốn bám víu Mai gia, nên mới có chuyện ngày hôm nay.

Dù Lý Hồng Nhược biết Mai thị tính hay ghen, nhưng nói gì cũng là người nhà, lại hiếm khi mở miệng làm mai nên nàng mới nhận lời. Nàng cũng nhờ chồng đi hỏi thăm về Tôn gia, nghe nói ngày trước nhà đó cũng từng làm quan, bụng dạ yên tâm mấy phần. Lần trước khi đến Tần Xuyên, “vừa khéo” đi ngang Thanh Châu, nàng cũng đã gặp qua cô bé ấy rồi, dung mạo xinh xắn, có nét giống Tiểu Thất hai phần, vì nghĩ quen mặt nên chắc sau này có thể dễ qua lại với Tiểu Thất, tiền đồ của Trường An vẫn phải dựa vào người cậu Lý Sở, nếu vợ có thể gần gũi với cậu mợ, không phải là làm ít công to ư?

Giữ tâm tư ấy nên nàng cũng không để ý tới những chuyện khác, nào ngờ lại xảy ra chuyện mất mặt đến thế, định tới Thanh Châu mắng một trận cho thỏa nhưng lại bị Tiểu Thất ngăn cản.

Hôn nhân lần này liên quan đến tương lai của Trường An, phải cẩn thận mới được, trước tiên là khoan làm ầm lên đã, tìm một người đáng tin dò la hết mọi chuyện ở Tôn gia, nếu bên ngoài đổ oan cho họ thì phải tìm cách dập hết lời đồn. Nhưng nếu bên ngoài không hàm oan, thế thì phải bàn lại chuyện từ hôn. Mà từ hôn còn chia ra làm hai kiểu, một kiểu là âm thầm chấm dứt, một kiểu là gióng trống chấm dứt, là kiểu nào còn phải xem thái độ của đối phương.

Chỉ vài ngày nữa là thời gian khâm liệm, Lý Sở phải về nhà, hắn là cậu ruột nên cũng phải nghe ý kiến của hắn. Lý Hồng Nhược rất tin tưởng người em trai này, thế là nàng nén giận đợi hắn hồi kinh.

Mồng sáu tháng Năm Lý Sở về kinh thành, vừa vào kinh đã gấp rút tiến cung báo cáo, không biết ở trong cung làm gì mà đến đầu canh năm ngày mồng bảy mới về nhà, chỉ tắm rửa qua loa rồi đi ngủ ngay.

Biết mấy ngày qua hắn đã vất vả nhiều, Tiểu Thất không để Hằng Nhi đến chính đường, sợ phá giấc ngủ của hắn.

Lý Hồng Nhược ghé phủ hai chuyến trong một buổi sáng, nhưng thấy Lý Sở vẫn đang ngủ, cũng ngại làm phiền nên chỉ ngồi trò chuyện với Tiểu Thất một lúc rồi ra về.

Lý Sở ngủ liền một mạch đến đầu giờ Mùi* mới dậy, Tiểu Thất lấy bộ đồ ở nhà ra để hắn thay.

(*Từ 13 đến 15 giờ.)

Thay trang phục xong, hắn ra sân tập quyền cước giãn gân cốt, sau đó đến phòng bên thăm Hiên Nhi, ngồi vào bàn ăn lại hỏi chuyện học của Hằng Nhi.

Tiểu Thất nhân đó kể với hắn hôn sự của Trường An, cũng nói hắn biết ý định của mình.

Lý Sở cảm thấy rất ổn, dù gì cũng là chuyện liên quan tới danh tiết con gái nhà người ta, phải nghe ngóng kỹ càng, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn, dù không thể làm thông gia nhưng chí ít cũng không nên hắt nước bẩn vào danh tiếng cô nương người ta.

“Hồi sáng Đại tỷ có tới hai chuyến, thấy chàng ngủ nên không dám gọi, giờ có cần cho người đi gọi không?” Tiểu Thất đang làm băng đeo trán cho hắn, tranh thủ khi hắn ngẩng đầu thì ướm thử trên trán hắn.

“Đợi tới giờ cơm tối đi, gọi luôn cả Trường An tới.” Lý Sở nói.

“Chàng có thể ăn tối ở nhà hả?” Nàng vừa ngạc nhiên lại vừa thấy mừng.

Ánh mắt mong đợi của nàng khiến Lý Sở có cảm giác mình đã làm gì đó không phải, chỉ một bữa cơm ở nhà thôi cũng đã khiến nàng vui đến vậy, hắn thở dài trong bụng, cảm khái thời gian mình ở nhà ít quá, “Canh năm ngày mai sẽ nhập quan, đầu giờ Hợi tối nay mới vào cung, vẫn kịp thời gian.”

Tiểu Thất vui vẻ gật đầu, tiếp tục công việc trên tay.

“Tối hôm qua… Tần vương tìm ta nói một chuyện.” Hắn đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy vẫn phải nói với nàng một tiếng, “Mấy năm qua Gia Châu ở Tây Nam liên tục có loạn, triều đình đang rất phiền não, Tấn vương muốn ta đến đó trấn thủ một thời gian.”

Gia Châu? “Là Gia Châu ở phía Tây Nam Du Châu, gần Nam Việt đúng không?” Đúng là vùng đất quá xa xôi.

“Ừ.” Hắn nhìn nàng.

“Nếu thiếp không nhớ nhầm thì Gia Châu quy phục triều ta chưa đến hai mươi năm?” Nhớ hồi bé Nguyên Nhâm suốt ngày ở trước mặt nàng nói cái gì mà đại chiến Gia Châu, nhưng nàng không để bụng lắm.

“Tiên đế bận Bắc phạt nên không chú ý tới Gia Châu, nay đã qua hai mươi năm, xảy ra loạn dân nhiễu chuyện, Tấn vương định chỉnh đốn một thể.” Phái hắn đi trấn thủ vì nhìn trúng tính cách cứng rắn của hắn, mà nơi đó lại cần một người rắn rỏi thu phục, cũng là điều kiện tốt nhất để hắn trở mình.

“Nhưng không phải chàng đã quen đánh giặc ở Bắc địa rồi à?” Tuy nàng không hiểu rõ về chiến sự, nhưng cũng biết mỗi người có một lối đánh riêng, từ trước tới nay hắn vẫn ở trong quân đội Bắc phạt, nay bỗng đổi sang Tây Nam, liệu có biến khéo thành vụng không?

“…” Không ngờ là nàng còn để ý đến những chuyện này, “Đúng là ta ở trong quân đội Bắc phạt đã lâu, nhưng chớ quên thân phận của ta, ta nhập ngũ từ gia quân Tần Xuyên, mà gia quân Tần Xuyên giỏi nhất là gì?”

“…” Khác nghề như khác núi, nếu hỏi nàng về kỹ năng thêu thùa của Tần Xuyên thì nàng còn trả lời được, “Tần Xuyên nhiều núi, tức là lối đánh miền đồi?”

“Lối đánh miền đồi… Tổng kết hay lắm.” Lý Sở cảm thấy cách nói này rất mới lạ.

Tiểu Thất thầm le lưỡi trong bụng, lại nói ra từ vượt quá thời đại rồi, “Tự chàng hiểu rõ là được, thiếp không có ý kiến. Chàng đi đâu thì thiếp đi theo.” Có câu phu xướng phụ tùy, dẫu gì nàng cũng không muốn ở lại kinh thành một mình, đùa à, nơi này mới là đầm rồng hang hổ ấy!

Lý Sở còn lo nàng không muốn theo đoàn quân đến nơi xa xôi như thế, còn chuẩn bị sẵn một bụng thuyết từ hào hùng đại nghĩa, chẳng ngờ nàng lại dễ chấp nhận đến vậy…

***

Sau khâm liệm là nhập quan, khoảng thời gian này kéo dài bao lâu còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, tức tiết trời khí hậu và tình hình trong nước.

Dựa vào quẻ chiêm tinh của Sử cục, mồng sáu tháng Mười một hạ huyệt là vận đại ích với quốc gia, Thánh chủ vừa kế ngôi lập tức ban chiếu: Nửa năm sau hạ táng, tang kỳ tòng quyền, từ nay trở đi việc mai táng sẽ lấy ba mươi sáu ngày làm mốc.

Sau đó là lễ lên ngôi của Tấn vương.

Quan viên lớn nhỏ từng làm việc xấu ở kinh thành đều bị luân chuyển.

Ngụy lão thái gia không đợi được tân đế kế vị, cuối tháng Năm đã từ trần, để tỏ lòng kính trọng với Ngụy gia, tân đế đích thân đến Ngụy gia tế bái.

Trước linh cữu của Ngụy lão thái gia, tân đế cùng gia chủ Lý gia Lý Trấn Đạo, gia chủ Mạc gia Mạc Khưu Thân chuyện trò tới đêm khuya, ba ngày sau tân đế lên ngôi, đổi niên hiệu, đại xá thiên hạ.

Ngày thứ sáu sau khi tân đế lên ngôi, Hồng Phất sinh hạ một bé trai, đặt tên là Tạ Vân Lục.

Vì đang quốc tang nên cấm chuyện tiệc tùng, Tạ Tế Đường không làm rầm rộ, thậm chí cũng không dám nhuộm trứng gà, chỉ sai người hầu luộc hai nồi trứng gà tặng bạn bè người thân đến thăm con.

Đứa bé tròn đầy tháng đúng lúc khí trời oi bức, Tiểu Thất bèn đón hai mẹ con vào hậu viện – ở chỗ họ không thông gió, rất ngộp.

“Nho này là Phàn di nương vừa sai người đưa tới, ướp lạnh với đá, em mới hết ở cữ, sợ ăn không hay.” Tiểu Thất nhắc Hồng Phất ít ăn đồ lạnh thôi, đồng thời vươn tay đón đứa bé trong lòng nàng, ôm trong ngực chơi đùa.

Hồng Phất nhìn đĩa nho, thở dài nói, “Tiên đế nhập quan, hầm băng ở các phủ đều đưa vào trong cung hết rồi, hiếm lắm mới dư chút đỉnh.”

Phương Như đưa quạt tròn cho Hồng Phất, “Chứ còn gì nữa, mùa Hè năm nay nóng quá trời, trước đó Mạc gia còn dư ít tảng đá, sợ hai thiếu gia nóng nên lén đưa tới nửa xe, xúi quẩy thế nào bị Bát cô thái thái trông thấy, thế là lấy đi hơn nửa, chút còn lại cũng không dám dùng thường xuyên, chỉ tới đêm mới đặt ở đầu giường các thiếu gia.”

“Bát cô thái thái? Sao nàng ta lại đến đây?” Hồng Phất ngạc nhiên.

Phương Như thấy bên ngoài không có ai, thấp giọng nói, “Tới mượn tiền đó.”

“Lần trước ầm ĩ chuyện tặng quà mừng thọ cho trong cung chưa đủ bẽ mặt hay sao mà lại tới nữa?” Hồng Phất nói.

“Lần trước là thủ đoạn của mẹ chồng nàng ta, nhưng giờ là thật, nói là Thánh chủ muốn kiểm tra nợ cũ mấy năm qua, Chu gia gấp gáp bù chỗ thâm hụt nên cần rất nhiều tiền, nhưng phòng ba bên kia mới bị Triệu gia khoắng sạch, giờ không còn bạc cho nàng ta nữa, do vậy mới phải tới phòng lớn và phòng ta mượn tiền.” Phương Như bĩu môi, “Hồi trước còn không thèm bước chân vào nhà ta, giờ thì hay lắm, gọi tẩu này tẩu nọ ngọt xớt.” Bát cô thái thái rất coi thường xuất thân của phu nhân các nàng, ngày xưa không thèm để ý đến, giờ chỉ vì mưu lợi mà có thể tự xuống nước.

Hồng Phất nhìn Tiểu Thất, những chuyện như vậy người hầu các nàng chỉ có thể nói vài câu trút giận, còn việc phải xử lý thế nào thì vẫn phải do gia chủ ra mặt.

Tiểu Thất cười cười, không nói có cho mượn hay không, thực ra Lý Sở đã đánh tiếng với nàng rồi, trong triều đang tra lại án cũ, tân đế muốn nhổ đi vài lão thần, dành chỗ trống cho tâm phúc của mình, Chu Yến Long là sủng thần của tiên đế, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt ông ấy.

Đối với Lý gia, quân cờ Chu Yến Long đã vô dụng, nhưng nể tình thông gia với nhau, chắc chắn Lý gia sẽ không khiến ông ấy rút lui quá khó coi, mượn thì vẫn cho mượn, nhưng trước khi mượn, chí ít ông ta cũng phải phát huy tác dụng, nếu không lại phí thời gian và tiền bạc của Lý gia.

Còn về tác dụng là gì thì Lý Sở không nói, chỉ dặn nàng cứ tạm chấp nhận, đồng thời phải để lộ sự khó xử của nhà ta.

Kết luận Tiểu Thất ngộ ra chính là: than nghèo!

Nên sau khi Lý Hề Nhược mở miệng mượn tiền, đầu tiên nàng bảo là anh chị em vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này nhất định phải giúp, nhưng vì ngày trước mới nổ ra trận chiến ở Đại Uyển Khẩu, trong nhà đã tốn không ít bạc để trấn an quân dân Tần Xuyên, nói tóm lại là: nhà chúng tôi nghèo lắm, nhưng chúng tôi vẫn sẽ nghĩ cách bán máu xoay tiền cứu mạng Chu gia.

Diễn xong vở kịch ấy, Tiểu Thất bỗng cảm thấy mình đúng là giả dối, thậm chí là bỉ ổi.

Đúng là bọn họ đã chi không ít bạc trong trận Đại Uyển Khẩu, nhưng sau đó Hắc thị không những đã trả lại đủ tiền, mà còn cho thêm hơn năm nghìn lượng để yên bề…

Buổi sáng nghe Phương Như và Hồng Phất nói chuyện ấy, đợi đến tối khi Lý Sở về nhà, Tiểu Thất bèn thuật lại suy nghĩ không có tiến thủ này với hắn.

Lý Sở nghiêm túc nghĩ ngợi, “Thấy băn khoăn thì nàng cứ nhớ đến những tướng sĩ đã hy sinh trong trận Đại Uyển Khẩu, nếu Chu Yến Long thật lòng với chúng ta thì đã viết tấu dâng lên triều, nói rõ quốc sự lớn hơn tranh quyền, ông ta là trọng thần triều đình, đôi lời của ông ta dù không thể điều khiển được tiên đế, song vẫn có thể tăng áp lực cho ngài. Nhưng ông ta lại chọn co đầu rút cổ ngồi xem trò vui, còn không bằng Vạc Mạc Quân, sai người từ Dương Thành đi mấy đêm liền để đưa văn hàm thỉnh chiến.”

Lời của hắn đã đánh thức Tiểu Thất, “Ừm, chàng nói vậy thì thiếp vui rồi, sau này cứ từ từ dây dưa với nhà họ.” Hôm nay mượn một nghìn lượng, đến mai lại mượn tiếp một nghìn lượng nữa.

Nhận lấy y phục của hắn rồi vắt lên bình phong, nàng xoay gót định đi ra thì bị hắn kéo lại gần, cằm gác lên ngực hắn.

Do quốc tang phải kiêng cử nên mấy ngày qua hai vợ chồng phải chia phòng ngủ. Hắn còn không đụng đến giường của nàng, mỗi ngày cơm nước súc miệng xong, hắn tự giác đến thư phòng ngủ, sống cuộc sống cực khổ như tăng nhân đã gần ba tháng.

Nói thật, với đôi vợ chồng trẻ thì chuyện này thật vô nhân đạo, nhất là những khi chỉ có cô nam quả nữ, dù không có suy nghĩ lung tung thì suy nghĩ lung tung cũng sẽ tự tìm đến cửa, cứ lắc lư trong đầu, đấm một phát bên trái, đá một cú bên phải khiêu khích.

Cuối cùng Lý Sở hít sâu một hơi, ngồi vào thùng nước tắm.

Tiểu Thất lật đật đứng thẳng lại, sau đó thu dọn áo khoác trên bình phong, nói lảng sang chuyện khác, “Đã nghe ngóng chuyện của nhà họ Tôn rồi, đúng là cô nương đó trốn nhà đi chơi, nhưng không có chuyện như bên ngoài đồn, nghe nói nhà họ Tôn đã cho gã dạy cưỡi ngựa một khoản tiền bịt miệng, sai người đưa hắn đến Tây Bắc, ai ngờ chưa tới nửa năm hắn đã theo chân thương đội lén quay về, nói lung tung khắp nơi, làm hại danh tiếng của cô nương nhà họ.” Cái đầu nhỏ ló ra từ sau bình phong, “Tôn gia nói với Đại tỷ, bọn họ bằng lòng táng gia bại sản để chuẩn bị của hồi môn. Còn nói chuyện này vốn dĩ cũng dễ giải quyết thôi, chỉ cần chúng ta đồng ý, bọn họ sẽ viết đơn kiện gã kia lên nha môn, giáng tội cho hắn, đến lúc đó có thể lấy lại được danh tiếng cho cô nương nhà mình.”

Lý Sở hừ lạnh, “Cho bao nhiêu tiền cũng không thể ém được chuyện này.”

“Thiếp cũng nghĩ thế, nhưng cảm thấy hình như Đại tỷ có suy nghĩ khác. Cũng chẳng trách được tỷ ấy, nhà chồng vốn không giàu, sau hai năm nhậm chức, xã giao qua lại cũng nhiều hơn, đã không tiết kiệm được tiền mà còn phải chi không ít. Trong ba đứa cháu, chỉ có bé hai là đỡ lo nhất, chứ bé đầu Minh An sống ở nhà chồng cũng khổ quá, lúc nào cũng cần tiếp tế, giờ còn tốn tiền cho hôn sự của Trường An, đúng là nghèo rớt mồng tơi. Thiếp cũng muốn tìm cơ hội giúp, nhưng tính khí Đại tỷ thế nào chàng cũng rõ rồi đấy.” Đưa nhiều lại tưởng mình coi thường nàng, “Thiếp cũng thông cảm cho suy nghĩ của tỷ ấy, tỷ ấy đang nghĩ cho tương lai của Trường An, Trường An đã đi đến bước này, chắc chắn về sau sẽ làm quan, có tài sản của Tôn gia hậu thuẫn, tương lai sẽ không bị trói buộc ở quan trường.” Chức quan càng lớn thì càng qua lại với nhiều người quyền quý, chi phí tiêu dùng cũng sẽ tăng cao, như phủ bọn họ chẳng hạn, số tiền mỗi năm dùng để trang trải xã giao nói ít cũng phải bảy tám nghìn gần mười nghìn lượng, dựa vào chút bổng lộc của triều đình thì chỉ có nước uống gió Tây Bắc. Quyền quý từ trước đến nay đều là thế gia, nếu không tích lũy qua bao đời, chỉ dựa vào một mình thì ai đứng vững được ở đỉnh cao quyền lực?

“Mới mở đầu đã lùm xùm quá, sau này Trường An sẽ còn đi lên, có tin đồn như thế nghe chịu nổi không? Đấy gọi là uống rượu độc giải khát, bảo tỷ ấy dẹp suy nghĩ ấy sớm đi!” Chuyện đến mức này rồi, Lý Sở cho rằng phải chấm dứt cuộc hôn nhân này!

Tiểu Thất thu dọn quần áo xong, lại lấy một bộ ở trong tủ ra đưa tới, “Đại tỷ hồ đồ nhất thời, nhưng anh rể vẫn còn tỉnh táo. Nghe nói hôm trước huynh ấy đến Thanh Châu một chuyến, định lấy lại sính thư, nhưng Tôn gia sống chết không chịu, còn nói huynh ấy ỷ thế muốn giết chết cô nương nhà họ.” Ỷ thế ai? Dĩ nhiên là người cậu ruột Quận công gia hắn rồi.

“Làm chỗ dựa cho cháu thì có gì sai?” Con gái như vậy có cưới về cũng gieo họa, nhìn phòng lớn Đông phủ là hiểu, chỉ một người mà đã gây ra bao nhiêu chuyện?

Tiểu Thất lo lắng, “Đúng là rơi vào bùn mà, nếu giải quyết không ổn khéo còn bị bắn ngược bùn lên mình. Ầm ĩ ra ngoài cũng không hay cho Trường An, ngộ nhỡ cô gái kia làm ra chuyện gì ngu ngốc thật, tới lúc ấy cái mạng người ta không những tính đến trên đầu Trường An, có khi còn tính đến trên đầu chàng. Giờ chàng đang trở mình, ít hôm nữa là tới Gia Châu rồi, hà tất gây ra chuyện phiền phức ấy?”

“…” Nàng nói cũng có lý, hiện tại tân đế mới lên ngôi, muốn thuộc hạ dưới quyền cho mình thể diện, nếu giờ đâm ngang thì khác gì tát vào mặt tân đế? “Nàng cứ liệu mà làm, ngoài ra… hôn sự của Trường An, nhờ nàng để ý giúp luôn, vốn dĩ Đại tỷ cũng ít tiếp xúc quá.” Tìm thông gia thật không đáng vào đâu.

“Hả? Lại làm mai nữa à?” Lần trước vì hôn sự của Tâm An mà nàng xém mọc cả tóc bạc, giờ lại thêm lần nữa?

“Mai sau chuyện của anh em Hằng Nhi nàng cũng phải lo, coi như thử trước đi.” Chọn cháu dâu xong thì chọn con dâu, sớm muộn gì cũng trải qua thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.