Trong căn phòng tối và kín, một tia sáng yếu ớt lọt qua khe rèm chiếu vào trong phòng, càng làm tăng thêm bầu không khí mập mờ trong phòng lúc này.
Lời của Du Hàn vừa dứt, cô gái nhỏ căng thẳng đến mức không nói thành lời.
Nhịp tim Bối Doanh Doanh đang đập thình thịch thình thịch, đầu cô cảm thấy như muốn hôn mê ngay tại chỗ.
Hai người im lặng khoảng năm giây.
Du Hàn lùi về sau một bước, buông cổ tay cô ra.
Đột nhiên, tầm mắt của cô trở nên trắng xóa, bầu không khí mập mờ bị ánh đèn trên đỉnh đầu xua tan.
Tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng, cô thấy bàn tay của anh đang đặt trên công tắc đèn trên đỉnh đầu cô.
Sau đó anh nhìn cô, ánh mắt trầm lặng.
Dường như người vừa rồi mất khống chế không phải là anh.
Cô gái nhỏ bối rối cụp mắt, che giấu hai gò má đỏ bừng, mấy giây sau phía trước truyền đến giọng nói khàn khàn của anh:
“…Xin lỗi.”
Bối Doanh Doanh chậm rãi lắc đầu, “Không sao đâu.” Thật ra cô không hề tức giận.
Cô quay người đang định kéo cửa ra, bỗng sau lưng lần nữa lại truyền đến giọng nói của anh —
“Có thuốc không?”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt của anh. Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên…
Cô kịp phản ứng, chớp chớp đôi mắt, cười híp mắt cong lại thành vầng trăng khuyết.
“Có, cậu chờ chút tớ đi lấy~ ”
Cô chạy ra ngoài lấy thuốc, Du Hàn nhìn căn phòng bừa bộn của mình, sau đó đi đến cửa sổ kéo rèm cửa ra, lại nhặt quần áo trên giường cất đi, chăn cũng xếp gọn lại.
Bối Doanh Doanh chạy ra hòm thuốc nhỏ ở phòng khách tìm thuốc cảm 999 xong, lại chạy về phòng Du Hàn.
“Thuốc nè, cậu uống xem một lúc nữa có thấy đỡ hơn hay không.” Cô đưa thuốc cho anh.
Anh nhận thuốc, “Cảm ơn.”
“Không có gì,” cô cười cười, “À đúng rồi, ở phòng bếp còn có canh gừng, mình đi đun nóng cho cậu nhé!”
“…”
Anh đang định nói không cần thì cô gái nhỏ đã lần nữa chạy ra ngoài.
Anh day day cái trán, nhìn thuốc cảm 999 trong tay, ý lạnh dưới đáy mắt dần tan biến.
Năm phút sau, Bối Doanh Doanh bưng một bát canh gừng nóng hổi trở lại, Du Hàn nhìn thấy thứ trong tay cô, lông mày vô thức nhíu lại.
Cô thấy anh như vậy lập tức hỏi: “Cậu không thích vị gừng à?”
“Ừm.”
“Vậy…” Cô sờ sờ đầu, cô biết đối với người không thích ăn gừng thì mùi vị này khó chịu đến mức nào, “Hay là thôi?”
Anh nhận lấy, khẽ nói: “Không sao đâu.”
Thế nào cô nhìn thấy anh ngửa đầu uống cạn bát canh gừng, hầy kết của anh chuyển động lên xuống, cái cổ trắng nõn thon dài mịn màng lạnh lẽo có chút gợi cảm.
Cô hoảng hốt thu lại ánh mắt, cô đang nghĩ gì thế này…
Anh uống xong, lông mày nhíu chặt lại, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn” với cô.
Cô nở nụ cười, “Không có gì, mỗi lần mình xảy ra chuyện đều làm phiền cậu, với lại… Bạn bè với nhau có thể giúp đỡ thì sẽ giúp, phải không nào?”
Nụ cười của cô vừa thuần khiết vừa đáng yêu, lúm đồng tiền nhỏ ở của cô như hũ đựng mật.
“…Ừ.” Anh ngồi xuống giường, để cái bát lên chỗ đầu giường, đổ thuốc cảm 999 vào, sau đó pha nước uống hết.
Bây giờ cô đã yên tâm hơn, nói với anh: “Vậy mình đi trước đây, cậu nghỉ ngơi đi.’
Cô đi đến cửa phòng, bỗng nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, buổi chiều thứ sáu vừa rồi cậu không có ở lớp, thầy chủ nhiệm thông báo sẽ kiểm tra bài thứ hai vào thứ hai.”
Anh gật đầu, phản ứng rất bình thản.
Bối Doanh Doanh ngẫm lại, chuyện cỏn con này đối với anh mà nói thì cơ bản không tính là gì…
Tốt thật đấy.
–
Bối Doanh Doanh quay về phòng của mình, cô ngồi trước bàn lấy sách toán ra, đầu cô bắt đầu thấy đau.
Cô lấy quyển vở ghi chép mấy tuần nay ra đọc lại một lần, mất cả một buổi sáng, cô lấy sách bài tập ra làm vài bài, lại phát hiện đầu mình trống rỗng [QAQ].
Cô nhìn đáp án phía sau sách ghi chữ “bài dễ” to đùng, cảm thấy sụp đổ.
“Đề này rốt cuộc tính thế nào đây…” Cô buồn rầu vò đầu.
Vào thời khắc tưởng chừng như đã đến “bước đường cùng”, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý tưởng —
Mình có thể tìm Du Hàn mà!
Cô mở nhóm nhắn tin của lớp ra tìm tài khoản của anh, ấn vào dòng chữ “Thêm bạn bè”, đợi khoảng năm phút sau, bên kia cuối cùng cũng đồng ý kết bạn.
Cô lập tức chào hỏi: [Mình là Bối Doanh Doanh ~]
Mấy giây sau, bên kia trả lời: [.]
“…” Cô cũng đã ghi chú điều này khi gửi tin nhắn kết bạn với anh.
Cô đi thẳng vào chủ đề, nói muốn hỏi anh vài bài toán nhưng cô không biết anh có rảnh hay không.
Du Hàn hỏi cô là bài nào, cô chụp ảnh gửi qua cho anh, một lúc sau cô nhận được tin nhắn của anh: [Đây đều là những bài đơn giản, nếu ngay cả những bài này cũng cần hỏi, chỉ có thể nói là ở trên lớp cậu không nghe giảng.]
Bối Doanh Doanh có thể tưởng tượng được nếu lúc này anh mà ở trước mặt cô nói câu này sẽ lạnh lùng đến cỡ nào.
Du Hàn lại nhắn thêm một câu thứ hai: [Trước tiên phải đọc hiểu ví dụ trong sách đã rồi mới làm đề.]
Cô nằm trườn ra bàn, ngượng ngùng trả lời: [Ok.]
Cô để điện thoại lên bàn, thở dài một hơi.
Cô thật sự không thích học khối khoa học tự nhiên, chỉ riêng toán đã là đòn chí mạng với cô rồi.
–
Cả buổi chiều, Bối Doanh Doanh nhốt mình trong phòng.
Tới giờ ăn tối, Du Linh lên lầu gọi cô xuống ăn cơm, nhưng cô nói vẫn chưa làm xong bài nên chưa xuống.
Du Linh đi xuống lầu, bưng cơm tối lên phòng cho Du Hàn, anh đang tựa vào đầu giường đọc sách giáo khoa.
Bà đưa cơm cho anh, thuận miệng hỏi: “Con làm bài xong rồi à?”
“Có gì cần làm sao ạ?”
“… Đứa nhỏ này.” Du Linh bị anh chọc cười, “Con thật sự cho rằng bản thân đứng nhất lớp liên tục thì ngon lắm hả.”
Du Hàn để sách xuống, trả lời nghiêm túc: “Con làm xong rồi.”
“Các con học lớp mười một có phải rất nhiều bài tập không?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Vậy sao mẹ thấy cô Doanh Doanh giống như có nhiều bài tập lắm đó. Cả ngày ở trong phòng làm bài tập, ngay cả cơm cũng không ăn. Mấy đứa đúng thật là, phải biết kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi chứ.”
Du Hàn nghe bà nói vậy, bàn tay đang cầm đũa bỗng dừng lại, không nói gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ anh đi ra ngoài, anh đứng dậy đi xuống giường, ngồi vào bàn học, lấy sách toán ra.
–
Buổi tối khoảng bảy giờ, Bối Doanh Doanh còn đang ngồi trước bàn cố gắng chiến đấu với đống bài toán, nhưng hiệu quả lại quá mức nhỏ bé.
Lúc cô gần như sắp sụp đổ, điện thoại bỗng rung lên báo có tin nhắn đến.
Cô thấy người gửi là Du Hàn, lời ít ý nhiều chỉ có duy nhất hai chữ: [Xuống đây.]
Một phút sau, cô gõ cửa phòng Du Hàn.
“Cậu tìm mình có chuyện gì không?”
Du Hàn không nói gì, quay lại vào bàn học.
Cô đi theo sau anh, thấy anh lấy mấy tờ giấy trên bàn đưa cho cô, giọng điệu lạnh nhạt của anh cất lên:
“Nội dung kiểm tra ngày mai.”
Bối Doanh Doanh sửng sốt, “Nội dung đề kiểm tra?”
Cô trưng ra bộ mặt không thể tin nổi: “Nhưng làm như vậy không tốt lắm đâu…” Mặc dù cô học toán rất kém, nhưng cô không muốn dùng cách này để đạt điểm cao trong bài kiểm tra, mà qua mặt thầy được một lần nhưng không thể tránh được những lần sau.
Du Hàn nhìn cô: “Cậu tưởng đây là đề gốc à?”
“Ừm???”
“Tôi chỉ nói là nội dung chính của bài kiểm tra ngày mai thôi, cơ bản là sẽ giống như trong này.”
“Thật sao?” Cô nghe xong mắt sáng lên, bắt đầu đọc nội dung trong tờ giấy, “Du Hàn… Cậu lấy cái này ở đâu ra thế?!”
Anh rũ mắt xuống, ném bút lên bàn học, “Bọn Tăng Đống đưa cho.”
Hóa ra mọi người đều có bí kíp “ứng phó” kiểu này.
Cô gái nhỏ cười toe toét với anh, “Cảm ơn cậu đã chia sẻ cái này với mình, cái này giúp mình nhiều lắm.” Mấy tờ giấy này sẽ cho cô một con đường tắt giữa cơn sương mù của đống đề toán trong sách.
“Trong này chỉ có đề bài thôi, cậu làm hết một lượt đi rồi mang xuống cho tôi xem.” Anh nói.
“Ừm ừm. Mình ăn cơm xong sẽ lập tức làm liền.”
Du Hàn nhìn bóng lưng cô vui vẻ rời đi, lông mày anh khẽ nhướng lên.
–
Bối Doanh Doanh làm xong hết tất cả các bài trong tờ giấy, cầm đáp án đi xuống lầu tìm Du Hàn. Cô đừng bên cạnh bàn học chờ anh xem bài giải của cô, tim cô như sắp nhảy lên tận cổ họng.
Sau khi Du Hàn đọc xong một loạt bài giải, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Sai rồi.”
“…”
Cô muốn khóc quá, hu hu hu.
Cô gái nhỏ lúng túng nhận lại tờ bài giải trong tay anh, Du Hàn cầm bút chỉ ra cho cô vấn đề nằm ở đâu: “Cậu vẫn chưa hiểu phương trình đường hồi quy. Ngay cả tính toán lấy mẫu hệ thống và lấy mẫu phân tầng của cậu đều sai…”
Cô nghe xong gật đầu, anh bảo cô đưa tờ giấy bài giải đó cho anh, bắt đầu vừa giảng vừa phân tích từng chút một cho cô nghe, còn chi tiết hơn cả thầy giáo trên lớp.
Thật ra vấn đề của cô là không nắm vững kiến thức cơ bản nên không hiểu bài rồi làm sai. Anh bắt đúng bệnh hốt đúng thuốc, cô gái nhỏ nhanh chóng thông suốt.
Đôi lúc mạch não của cô hoạt động hơi chậm, ngại ngùng nói với Du Hàn anh có thể giảng lại một nữa cho cô không, ai ngờ anh liếc mắt cái có thể nhìn ra thắc mắc của cô ở đâu, kiên nhẫn giải quyết từng vấn đề cho cô.
Cô nghe giọng điệu nhẹ nhàng trầm thấp của anh, tim đập rộn ràng.
Anh nói xong, cô nở nụ cười: “Du Hàn, cậu thật sự rất rất rất lợi hại, cậu có thể làm thầy giáo luôn được đó.”
Hiếm khi thấy anh nở nụ cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt:
“Tôi cũng không muốn nhận học sinh như cậu đâu.”
“Này…”
Anh không tiếp tục trêu chọc cô, nói vào trọng điểm: “Toán là một môn học linh hoạt, không thể học thuộc lòng tất cả các bài mẫu trên lớp được.”
Cô gật đầu cầm lấy sách vở của mình, “Vậy mình đi trước nha.”
Cô đang muốn đi lên lầu, nhưng anh đã đứng dậy nói, “Cậu lại đây ngồi đi, làm lại một lần cho tôi xem.”
Cô ngạc nhiên, sau đó nghe thấy anh giải thích: “Làm lại một lần nữa để củng cố thêm kiến thức.”
” …Được.”
Cô ngồi xuống trước bàn học của anh, bắt đầu viết, Du Hàn tiện tay cầm lấy một quyển sách, ngồi xuống giường.
Anh đọc sách, sau đó ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ ngồi ngăn ngắn trước bàn, vóc dáng của cô nhỏ nhắn, lúc này đầu mũi chân chỉ có thể hơi chạm đến mặt đất, thỉnh thoảng khi viết sẽ đung đưa chân qua lại, hai bắp chân trắng nõn như ngó sen lấp ló dưới làn váy.
Anh thu tầm mắt lại, kiềm chế cảm giác khô nóng đang nổi lên trong người.
Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vang lên: “Làm xong rồi — ”
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bài làm của cô kiểm tra, cô chống tay lên bài đỡ lấy đầu, ngửa mặt lên nhìn anh với ánh mắt thấp thỏm mong chờ.
Một lúc sau, “Ừm, không có vấn đề gì lớn, nhưng chỗ này…”
Anh đưa bài giải đến trước mặt cô, tay chống lên thành ghế, hơi cúi người xuống để giải thích cho cô hiểu.
Khoảng cách của hai người rất gần, Bối Doanh Doanh một lần nữa có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, cô rũ mắt xuống, đầu ngón tay đặt dưới bàn khẽ nắm lại, hai tai cô bắt đầu đỏ lên.
“Hiểu chưa?” Anh nhìn cô.
“…Ừm.”
Anh đứng thẳng người lên, cô cũng đứng lên, “Vậy mình về trước đây…Cậu ngủ ngon nhé.”
“Ừm.”
Cô nhanh chóng ra khỏi phòng, bước chân lạch bạch chạy nhanh lên trên lầu. Cô vừa vào phòng lập tức khóa cửa lại, sau đó mới thở phào một hơi.
Cô lại gần tấm gương, nhìn bản thân phản chiếu trong gương.
Nhìn xem, biết ngay là mặt cô sẽ đỏ mà.
–
Sáng sớm ngày thứ hai, Bối Doanh Doanh đi vào lớp, cô ngồi xuống chỗ của mình, vừa để cặp sách xuống, Kỷ Diệu đã xoay người xuống nhìn cổ sửng sốt một lúc, sau đó nở nụ cười xấu xa:
“Doanh Doanh, cậu thành thật khai báo mau, có phải tối hôm qua cậu lén lút làm gì đó không?”
“Hả?”
Kỷ Diệu chỉ chỉ vào mắt, Bồi Doanh Doanh vội vàng lấy gương ra soi gương, phát hiện dưới mắt cô có quầng thâm rất đậm màu, “Tối hôm qua mình làm bài có hơi muộn một chút…” Gần hai giờ sáng mới chui vào chăn.
Cô nói xong quay đầu nhìn Du Hàn đang nằm sấp trên bàn ngủ bù ——
Thành thói quen rồi.
Mỗi buổi sáng cô đi vào lớp học cũng đều thấy anh đang ngủ, tiết đọc sách đầu giờ anh hầu như cũng đều ngủ. Giáo viên không thể bắt bẻ gì thành tích của anh được nên cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Cô chống khuỷu tay lên đỡ lấy đầu, nhịn không được ngáp một cái.
Buồn ngủ quá đi mất.
Một lúc sau, cô cũng không nhịn được nằm xuống bàn.
Cô nhích nhích đầu, tìm một chỗ thoải mái, quay sang nhìn Du Hàn ở bên cạnh, ánh mắt rơi vào cái gáy trắng lạnh lẽo của anh, mái tóc đen ngắn cũn cỡn trông rất mềm mại.
Cô lặng lẽ cong môi.
Lúc cô đang chuẩn bị nhắm mắt lại, đột nhiên anh quay người lại, đầu anh vốn quay nhìn ra ngoài cửa sổ bây giờ lại chuyển hướng về phía cô.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần.
Trong nháy mắt tim cô đập rộn ràng, cô nhìn thấy Du Hàn nâng mí mắt lên, ánh mắt của anh và cô chạm nhau.
Khóe mắt của chàng trai dài và hẹp, đôi mắt đen láy mang theo chút ánh ban mai của sáng sớm, phản chiếu gương mặt sửng sốt của cô.
Vài giây sau, Du Hàn không nhắm mắt mà tiếp tục nhìn cô, nhỏ giọng nói, dùng âm lượng mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy ——
“Quầng thâm này của cậu có thể làm gấu trúc rồi đấy.”
“…”
Mặt cô lại bắt đầu đỏ lên, cụp mắt xuống, hơi chôn mặt vào trong tay một chút, nhìn anh với ánh mắt xấu hổ.
“Ngủ một lúc đi.”
Đột nhiên anh lên tiếng.
Cô hơi sững người, rồi nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu có thể đánh thức mình khi đến giờ đọc sách buổi sáng được không? Mình sợ mình ngủ quên mất…”
“Ừm.”
Cô từ từ nhắm mắt lại, anh nhìn cô chằm chằm vài giây rồi cầm bình nước đứng dậy.
Anh đi ra cửa lớp, nghe thấy có người đang gọi anh lại: “Anh Hàn, có người nói tìm bạn cùng bàn nhỏ của anh này —— ”
Anh quay đầu lập tức chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tử Mặc.
Trên tay Tiêu Tử Mặc đang cầm túi đồ ăn sáng và một túi quà màu hồng xinh xắn. Hôm nay cậu ta đến đây để nói lời xin lỗi với Bối Doanh Doanh, bởi vì hôm trước cậu ta cứ ép cô uống rượu.
Tiêu Tử Mặc đi qua cửa lớp 11.3, đúng lúc thấy Tăng Đống đi ra ngoài cửa lớp, cậu ta lập tức tóm lấy cậu bạn này, nhờ cậu ấy giúp gọi Bối Doanh Doanh ra ngoài một chút.
Nhưng Tăng Đống lại quay đầu nói câu vừa rồi với Du Hàn.
Tiêu Tử Mặc sửng sốt, “Cái gì? Ngồi cùng bàn?”
Tăng Đống: “Cậu không biết Du Hàn là bạn cùng bàn với Bối Doanh Doanh à?”
Tiêu Tử Mặc cảm thấy mặt của mình đau rát, trong bữa ăn hôm bữa, cậu ta còn tự cho đúng nói hai người này không thân thiết.
Du Hàn nhìn thấy cậu ta, vô thức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống:
“Có việc gì?”
Tiêu Tử Mặc ngẩn người, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, “Tôi tìm Bối Doanh Doanh, nếu cậu ấy là bạn cùng bàn với cậu thì làm phiền cậu giúp tôi gọi cậu ấy ra đây một chút, được không?”
Du Hàn lạnh lùng đáp lại:
“Cậu ấy đang ngủ, không muốn có bất kỳ ai ồn ào đến cậu ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!